Trước khi Thẩm Xác đóng máy, anh vừa kịp tham dự lễ tốt nghiệp. Đúng lúc đoàn phim chuyển tổ đến thành phố A quay phân cảnh trong trường đại học, Thẩm Xác được nghỉ mấy ngày.
Chỉ tiếc là, Từ Thanh Dã lúc này lại theo Hoàng ca đi nơi khác thu thập tin tức, không ở thành phố A.
“Anh nhất định sẽ về tham gia lễ tốt nghiệp của em, yên tâm. Thời khắc quan trọng của người nhà, anh chắc chắn sẽ có mặt. Anh sẽ tự tay chụp ảnh cho em, lưu lại dáng vẻ đẹp trai nhất thời học sinh.”
Từ Thanh Dã nói chắc nịch trong điện thoại, còn chưa đợi Thẩm Xác mở miệng, anh đã vội vã nói thêm:
“Không nói nữa, có người đến rồi, anh cúp trước đây, lát nữa nói sau!”
Thẩm Xác còn chưa kịp đáp lại, trong điện thoại đã vang lên tiếng tút tút kéo dài.
Nhìn màn hình di động, Thẩm Xác chỉ biết thở dài. Học sinh đảng và công tác đảng quả thực lệch múi giờ nghiêm trọng, cũng may anh sắp tốt nghiệp rồi.
“Ca ca ca ca ca ca ~”
Còn chưa kịp u sầu xong, Thẩm Mộc đã dẫn theo một nhóm nữ sinh chạy tới, lập tức vây chặt lấy anh.
“Người thật còn đẹp trai hơn ảnh nhiều, cảm giác còn soái hơn trước nữa!”
Có người thì thầm, không thèm hạ giọng chút nào.
“Hồng khí dưỡng người đấy, người nổi tiếng khí chất tự nhiên khác biệt.”
“Anh ơi, chụp ảnh chung đi!”
Thẩm Mộc kéo Thẩm Xác cùng bạn bè chụp ảnh lưu niệm. Chụp xong, cô nàng lục trong túi lấy ra một chiếc hộp xinh xắn.
“Cho anh nè, bánh quy nhỏ tự làm đó! Anh lâu rồi chưa ăn, chắc nhớ lắm đúng không?”
Thẩm Xác nhìn hộp bánh quy quen thuộc, chợt nhớ đến lần mình đi đón thần tượng thay cho Thẩm Mộc. Anh không kìm được nở nụ cười.
“Anh cười cái gì?”
Thấy anh trai cười ngây ngô nhìn hộp bánh, Thẩm Mộc rùng mình, cảm giác sau lưng lạnh toát, có chút… rợn rợn.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy em trưởng thành rồi, biết hiếu kính ca ca.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Xác càng sâu, anh vươn tay xoa xoa đầu Thẩm Mộc. Từ trước đến nay hai người không hay thân mật như vậy.
Thẩm Mộc hơi bất mãn, tóc mới làm mà bị xoa rối cả lên.
“Anh nghĩ muốn quà tốt nghiệp gì? Em tặng cho anh.”
Gần đây Thẩm Mộc tích góp được chút tiền, đang định mua quà tặng Thẩm Xác. Suốt mấy năm đại học, Thẩm Xác luôn chăm sóc cô, nhờ có anh mà cô tránh được không ít phiền toái.
Thẩm Mộc học thiết kế thời trang, Thẩm Xác từng làm mẫu cho cô rất nhiều lần. Nay anh sắp tốt nghiệp, cô cảm thấy nên cảm ơn thật đàng hoàng.
“Em giữ tiền mà chăm sóc bản thân đi, anh chẳng thiếu thứ gì cả.”
“Em biết anh làm diễn viên, chắc chắn không thiếu tiền, nhưng quà của em là tâm ý, không giống người khác. Nếu không, để em may cho anh một bộ trang phục nhé?”
Thẩm Mộc nghĩ lại, về vật chất Thẩm Xác đúng là không thiếu thứ gì, chỉ còn cách dồn thêm chút tình cảm vào món quà.
“Được, anh chờ được mặc.”
Thẩm Xác gật đầu không từ chối. Thẩm Mộc vốn có năng khiếu thiết kế, hiện cô đang cùng bạn thân Tiếu Kiêu cùng nhau xây dựng thương hiệu cá nhân. Dù chưa chính thức kinh doanh, nhưng hai người đã nghiêm túc chuẩn bị, dự định đến năm tư sẽ ra mắt.
Khởi nghiệp vốn không dễ, Thẩm Mộc lại không hề nhờ cậy gia đình. Thẩm Xác nghĩ một lúc, rồi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi.
“Cho em đầu tư, mật khẩu là ngày sinh nhật của em. Hai năm nữa kiếm được tiền lời thì trả lại cho anh.”
Thẩm Mộc nhìn tấm thẻ được đưa tới, đôi mắt sáng lấp lánh như có sao.
“Ca ca ~ anh thật là soái quá mức! Em từng mơ có người đưa thẻ ngân hàng cho em nói y hệt luôn! Hình ảnh này y chang tưởng tượng trong đầu em đó nha!”
Cô đang định nhào tới ôm anh để bày tỏ cảm xúc kích động thì bị Thẩm Xác một tay đẩy ra...
“Anh về ký túc xá thu dọn đồ đạc một chút.”
“Vậy để em giúp, vừa hay cũng đang rảnh.”
Cầm được tiền, Thẩm Mộc lập tức hóa thân thành chiếc áo bông nhỏ hiểu chuyện nhất của anh trai.
Ba năm ở ký túc xá, mối quan hệ với bạn cùng phòng cũng không quá thân thiết, không phải vì không hợp, chỉ là khoa Triết nhiều quái nhân, phần lớn đều sống trong thế giới của riêng mình.
Thẩm Xác đẩy cửa vào, trong phòng chỉ có một người. Người kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Xác, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, hoàn toàn là dáng vẻ không để tâm đến chuyện thế gian.
Thẩm Mộc liếc mắt nhìn người nọ, cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể lạ ở đâu thì lại nói không rõ được.
Đồ đạc của Thẩm Xác không nhiều, chỉ một chiếc vali là đủ. Mền chăn linh tinh lần trước về đã mang đi gần hết, giờ chỉ còn lại vài thứ lặt vặt.
Khi Thẩm Xác sắp đi, người bạn cùng phòng trầm mặc kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, như thể cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó.
“Nghe nói cậu đi đóng phim hả? Vậy là không thi cao học nữa à?”
“Ừ, không thi.”
“Tốt quá, lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”
“Gì mà ‘lại’?”
Thẩm Xác tò mò nhìn cậu ta chẳng lẽ lại có người từ bỏ? Với ngành này, không học cao học thì thật sự khó xin việc, mà thi cao học thì càng khó hơn.
“À, về nhà kế nghiệp rồi. Không ngờ cái tên nhóc đó lại là phú nhị đại, chậc chậc, còn nợ tôi 50 tệ cũng không nhớ.”
“Thế cũng tốt, cố lên nhé.”
“Ừ, thi đậu sẽ mời cậu ăn cơm.”
Trò chuyện xã giao với bạn cùng phòng xong, trên đường rời khỏi trường, Thẩm Xác không ngờ lại sinh ra chút lưu luyến. Hai ngày nữa lễ tốt nghiệp kết thúc là sẽ hoàn toàn rời xa nơi này.
“Không nỡ đi à? Đi học thì luôn mong tốt nghiệp, mà khi tốt nghiệp thật rồi thì lại thấy lưu luyến.”
Thẩm Mộc nhìn dáng vẻ của Thẩm Xác, liền đoán được tâm tư, lên tiếng cảm khái như một ông cụ non.
“Câu này, để năm sau em hãy nói.”
“Xì, em đang thay anh nói đó.”
Thẩm Mộc hừ nhẹ, cảm thấy anh trai mình thật thiếu cảm xúc. Thời khắc chia ly thế này, dù có khóc một chút cũng không kỳ quái, dù sao chia tay luôn mang theo u sầu.
Buổi lễ tốt nghiệp của A Đại rất náo nhiệt. Là sinh viên tốt nghiệp ưu tú, Thẩm Xác còn lên sân khấu phát biểu, nhưng không biết vì sao, cả ngày anh đều trầm mặc, trông chẳng có chút vui vẻ nào.
Nhiều người vốn định đợi sau lễ tốt nghiệp để chụp ảnh chung với anh, nhìn thấy vẻ mặt kia lại ngại không dám đến gần.
Thẩm Xác liên tục xem đồng hồ lễ sắp kết thúc rồi mà Từ Thanh Dã vẫn chưa tới.
“Buổi tối đi hát karaoke không?”
Bạn cùng phòng bất ngờ chạy tới mời.Thẩm Xác liếc nhìn một cái, khẽ lắc đầu.
“Thật tình, tốt nghiệp mà nên quậy một chút chứ. Cậu lại mang tâm trạng thần tượng đi tu hành thế này, chẳng hợp với dân triết học chúng ta chút nào.”
“ Chỉ là không có tâm trạng.”
Thẩm Xác lắc đầu, bạn cùng phòng cũng không vội bỏ đi. Cậu ta ngẩng đầu nhìn bầu trời một mảnh trong xanh, thời tiết đẹp nha.
“Tâm trạng ấy mà, cũng giống như thời tiết thôi. Một giây trước trời trong, giây sau có khi lại mưa. Giờ cậu không vui, biết đâu giây sau đã muốn nhảy nhót rồi.”
Lời bạn cùng phòng vừa dứt, tâm trạng Thẩm Xác thật sự tốt lên một chút bởi cách đó không xa, Từ Thanh Dã đang ôm một bó hoa chạy như bay đến.
Chàng thiếu niên chạy trong gió, tóc bị gió thổi tung, nụ cười trên mặt sáng bừng như ánh mặt trời.
Thẩm Xác đứng yên tại chỗ, nhìn người đang chạy về phía mình. Ồn ào xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, như thể cả thế giới chỉ còn lại bóng dáng ấy. Bao rối rắm trong lòng cũng bỗng chốc có lời giải.
Tiếng tim đập "bùm bùm" như trở thành âm thanh duy nhất tồn tại.
Xe đến trễ nên Từ Thanh Dã suýt chút nữa không kịp. Trên đường vội vã mua một bó hoa rồi chạy thục mạng tới, đến nơi thì cổng trường đã lác đác người ra về, anh lo Thẩm Xác đi mất nên càng tăng tốc.
“Tốt nghiệp vui vẻ!”
Từ Thanh Dã dừng lại trước mặt Thẩm Xác, đem bó hoa nhét vào ngực anh. Mùi hoa thơm phảng phất, nhưng làn gió mang theo hương tóc của Từ Thanh Dã còn dễ chịu hơn nhiều.
“Suýt chút nữa tới muộn, tại xe trễ đấy, may mà em còn chưa đi.”
Từ Thanh Dã quen thói lải nhải, nhưng Thẩm Xác chẳng nghe rõ câu nào đầu óc anh toàn là hình ảnh Từ Thanh Dã ôm hoa chạy về phía mình.
Ngay tại ngày chấm dứt thời học sinh ấy, người ấy đã đến, xua tan mọi u ám trong lòng anh.
Thẩm Xác đưa tay kéo người kia vào lòng, Từ Thanh Dã khựng lại một chút, nhưng rất nhanh cũng đưa tay ôm lại, còn vỗ vỗ vai.
“Chúc mừng nhé, sau này là người lớn rồi.”
“Ừ.”
Thẩm Xác khẽ đáp, buông Từ Thanh Dã ra. Từ Thanh Dã vẫn còn thở gấp vì chạy nhanh, khom lưng mở túi, lấy ra máy ảnh.
“Thời tiết đẹp, thích hợp chụp ảnh, để anh lưu lại cho em tấm ảnh đẹp trai nhất thời học sinh.”
Còn chưa kịp mở máy, Thẩm Xác đã kéo anh lại ngồi bên cạnh mình, đồng thời đưa điện thoại cho bạn cùng phòng.
“Làm phiền chụp giúp tôi tấm ảnh.”
Bạn cùng phòng nhìn thấy tâm trạng Thẩm Xác từ âm trầm chuyển sang rạng rỡ, âm thầm tán thưởng trong lòng, đúng là học triết không uổng công.
Từ Thanh Dã bị kéo theo chụp ảnh chung, vội vàng nở một nụ cười rạng rỡ.
“Hai người sát lại gần chút, đặt bó hoa vào giữa đi.”
Bạn cùng phòng chụp một tấm rồi, thấy bố cục chưa ổn lắm liền bắt đầu chỉ huy hai người tạo dáng. Từ Thanh Dã vốn quen với việc chỉ đạo người khác, nay lại lần đầu bị người khác chỉ huy, có chút lúng túng gò bó. Ngược lại, Thẩm Xác rất tự nhiên, đặt bó hoa vào giữa hai người rồi nhẹ nhàng nghiêng về phía anh nửa bước.
Chụp xong ảnh chung, Từ Thanh Dã liền kéo Thẩm Xác đi chụp riêng. Mấy ngày nay anh đã nghĩ sẵn bố cục, giờ chỉ cần triển khai là được tuyệt đối có thể cho ra tác phẩm đẹp.
Trường A Đại có khung cảnh đẹp cực kỳ, chỗ thích hợp để chụp ảnh cũng rất nhiều.
“Nơi nào là chỗ khiến em nhớ nhất? Để anh chụp cho em mấy tấm làm kỷ niệm.”
Từ Thanh Dã hỏi. Thẩm Xác suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Em không có một nơi nào in sâu trong ký ức sao? Vậy mấy năm qua em ở trường học làm gì?”
“Đi học.”
Thẩm Xác nghiêm túc đáp, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sân bay lúc rạng sáng, nơi người đông nghịt. Cảnh tượng lần đầu gặp Từ Thanh Dã, có lẽ sẽ là điều khắc sâu mãi không quên trong đời anh.
“Em thật sự chẳng thú vị gì cả.”
Từ Thanh Dã lẩm bẩm một câu, Thẩm Xác không phản bác, chỉ cười nhẹ.
“Không sao, sau này anh đưa em đi chơi, ngày tháng sau này đảm bảo sẽ không tẻ nhạt.”
“Ngẩng đầu lên chút, nhìn bên kia đúng rồi.” Từ Thanh Dã nhìn màn hình máy ảnh, bắt đầu chỉ huy.
“Từ khi quen anh, cuộc sống thật sự thú vị hơn nhiều.”
Thẩm Xác khẽ gật đầu đồng tình, Từ Thanh Dã lập tức nở nụ cười đắc ý.
“Tất nhiên rồi, anh chính là ‘đệ nhất thú vị’ mà!”
Tự phong cho mình danh hiệu, Từ Thanh Dã kéo Thẩm Xác đi hết các điểm chụp ảnh nổi tiếng trong trường, chụp ảnh lưu niệm khắp nơi.
Tối đó, Thẩm Xác cập nhật một bài mới trên Weibo.
Thẩm Xác: 【Ảnh chụp】@Đích Xác Dã, chụp.