Dựa vào ăn dưa trở thành chính cung

Chương 36.




Đoàn phim kinh phí có hạn, Thẩm Xác lại là tân binh, nên khách sạn được sắp xếp cũng không xa hoa gì, chỉ là loại phòng đơn tiêu chuẩn. Hai người chỉ có thể cùng nhau ngồi ở mép giường.

Từ Thanh Dã nói tay mình đau cũng chỉ là tiện miệng than thở, nhưng Thẩm Xác xoa rất dễ chịu, anh cũng yên tâm hưởng thụ sự phục vụ đó.

Tay của Từ Thanh Dã nhỏ hơn một vòng so với Thẩm Xác, nhưng lại dài và thon, dáng tay rất đẹp. Rất khó tưởng tượng đôi tay như vậy từng gõ bàn phím đến điên cuồng để tranh luận với cư dân mạng.

Hai người ngồi sát nhau, Từ Thanh Dã có thể rõ ràng ngửi thấy trên người Thẩm Xác mùi hương nhàn nhạt của nước giặt quần áo.

Thật ra hai người dùng cùng một loại nước giặt, theo lý thì mùi hương phải giống nhau, nhưng kỳ lạ ở chỗ anh lại có thể dễ dàng phân biệt đó là mùi hương của Thẩm Xác.

Từ Thanh Dã thấy nghi hoặc, bất giác nghiêng người sang gần hơn để ngửi thử một chút.

Thẩm Xác đang xoa tay bỗng dừng động tác, nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

Từ Thanh Dã hoàn hồn, vội vàng ngồi thẳng lại.Vừa rồi dáng vẻ của anh đúng là có phần… không đứng đắn cho lắm, cúi đầu ngửi ngửi cái gì, trông chẳng khác nào một chú chó nhỏ tò mò!

Từ Thanh Dã bất chợt cúi lại gần, đỉnh đầu gần như chạm vào mặt Thẩm Xác, tóc của anh khẽ lướt qua gương mặt Thẩm Xác mềm mại, ngưa ngứa, lặng lẽ bò lên khiến cả người Thẩm Xác cứng đờ. Khi Thẩm Xác ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã như con thỏ bị giật mình mà lùi về phía sau.

Rõ ràng là người ta chủ động tới gần, thế nào giờ lại giống như anh vừa ăn hiếp người ta vậy?

“Anh chỉ thấy trên người em có mùi hương dễ chịu, muốn ngửi thử xem có phải dùng nước hoa gì đặc biệt không.”

Từ Thanh Dã vội vàng giải thích. Anh chợt nhận ra không khí vừa rồi có chút ái muội. Thẩm Xác vẫn còn nhỏ tuổi, sao đầu óc anh lại tự dưng nảy ra mấy suy nghĩ lung tung rối loạn thế này?

“Em không xài nước hoa, là anh mua nước giặt cho em mà.”

Thẩm Xác giơ tay lên ngửi ống tay áo của mình, sau đó còn kéo tay Từ Thanh Dã lại gần để cùng ngửi thử.

“Giống hệt nhau mà.”

Thẩm Xác tự nhiên làm một loạt động tác ấy rồi khẳng định nói.

Từ Thanh Dã lại bị làm cho khẩn trương, rút tay về rồi đứng lên.

“Chắc anh ngửi nhầm rồi. Cũng muộn rồi, anh về trước đây. Mai em có cảnh phỏng vấn anh không tới. Em cũng sắp đóng máy rồi, chắc không có chuyện gì lớn. Có gì thì gọi anh.”

Từ Thanh Dã nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Thẩm Xác không đuổi theo chỉ cười khẽ. Trong mắt anh chậm rãi hiện lên ý cười thật ra mùi hương không giống nhau lắm. Đó là một loại cảm giác kỳ lạ, trên người Từ Thanh Dã luôn có một mùi hương rất nhạt nhưng rất riêng, là loại mà ở nơi khác anh chưa từng ngửi thấy, là mùi hương chỉ thuộc về một mình Từ Thanh Dã.

Sách nói rằng, khi thích một người thì sẽ cảm nhận được mùi hương riêng biệt chỉ có của người đó. Đó là mùi hương pheromone. Có lẽ, đối với anh mà nói Từ Thanh Dã là đặc biệt.

Rời khách sạn, Từ Thanh Dã đưa tay sờ ngực trái của mình tim vẫn đang đập thình thịch.

“Sao lại thế này, tự dưng lại thấy hồi hộp?”

Từ Thanh Dã nhớ lại tình huống khi nãy lúc Thẩm Xác nghiêng người lại gần để ngửi mùi trên người anh, tư thế kia thật sự rất giống như sắp hôn. Một gương mặt đẹp trai sát gần như thế, là ai mà không động tâm cho được?

“Từ Thanh Dã à Từ Thanh Dã, mày đúng là quá nông nổi, hoàn toàn không có sức đề kháng với trai đẹp.”

Anh lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Chỉ vì thấy đẹp mà động lòng thì không được!

Ban đầu, buổi phỏng vấn chỉ là cái cớ để tránh mặt, ai ngờ lại thật sự hẹn được một người khá phù hợp. Từ Thanh Dã liền dứt khoát mời người ta đến văn phòng gặp mặt trực tiếp.

Tào Mộ An đi công tác xa, nên mọi việc đều do Từ Thanh Dã tự mình lo liệu. Lần này anh còn rất chu đáo chuẩn bị cả cơm hộp ngon lành cho khách.

Người đến phỏng vấn là một thanh niên trẻ tên Dịch Hòa, đã làm truyền thông được hai năm, có hiểu biết nhất định về vận hành internet.

Dịch Hòa đến phỏng vấn hoàn toàn là vì thấy hứng thú với Từ Thanh Dã. Sự kiện trước đó khá nổi tiếng, trở thành một trường hợp kinh điển trong giới.

Anh chỉ muốn biết người bất ngờ nổi lên đó rốt cuộc là nhân vật thế nào.

Phòng làm việc của Từ Thanh Dã không lớn, biển hiệu cũng chưa treo, Dịch Hòa tìm mãi mới xác định được địa chỉ. Khi đẩy cửa bước vào thì thấy trống không…

Dịch Hòa còn đang phân vân không biết mình có đi nhầm chỗ hay không thì Từ Thanh Dã đã từ trong đi ra.

“Cậu là Dịch Hòa đúng không? Vào trong ngồi đi.”

Từ Thanh Dã dẫn người vào văn phòng, đưa một ly cà phê nóng lên bàn rồi bắt đầu buổi phỏng vấn. Nói là phỏng vấn, nhưng thực chất cũng không nghiêm túc gì cho cam, chỉ là tiếp nối mấy câu chuyện trên mạng rồi trò chuyện thêm vài vấn đề chuyên sâu một chút mà thôi.

Tổng thể mà nói, Từ Thanh Dã rất hài lòng với Dịch Hòa chủ yếu là vì gương mặt Dịch Hòa khá hợp gu thẩm mỹ của anh.

Dịch Hòa là người miền nam, phong cách ăn mặc có chút nổi bật, nhìn qua tưởng rằng tính cách cũng khá bốc đồng, nhưng cách nói chuyện lại rất chừng mực, khéo léo. Là một người trẻ tuổi trầm ổn mà có suy nghĩ.

“Cho em hỏi hơi mạo muội một chút, công ty mình hiện tại có bao nhiêu người ạ?”

Đến cuối cùng, Dịch Hòa vẫn không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc trong lòng. Trò chuyện lâu như vậy, mà ngoài Từ Thanh Dã thì chẳng thấy ai xuất hiện.

“Ừm, nếu cậu nhận việc thì sẽ là người thứ ba. Bên tôi mới thành lập hình thức công ty, cậu vào tức là cấp bậc nguyên lão rồi đó.”

Từ Thanh Dã ho khan một tiếng, hơi ngượng ngùng. Công ty của anh thật sự không có bao nhiêu sức hút, cũng không biết Dịch Hòa liệu có thấy hối hận vì đã đến phỏng vấn hay không.

Quả nhiên nét mặt Dịch Hòa thoáng chốc có chút vi diệu, nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ nhé, em mong công ty mình ngày càng phát triển.”

Dịch Hòa đưa tay bắt tay với Từ Thanh Dã. Cậu chủ yếu phụ trách phần quy hoạch quản lý tổng thể tài khoản và các hoạt động truyền thông. Còn lại các việc như chụp ảnh, chạy tuyến offline v.v... thì Từ Thanh Dã và Tào Mộ An sẽ phụ trách. Dịch Hòa cũng sẽ tham gia chia sẻ các công việc như viết văn án và biên tập nội dung.

Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, cuối cùng Từ Thanh Dã còn chụp chung với Dịch Hòa một tấm ảnh.

Buổi tối hôm đó Thẩm Xác vừa diễn xong, mở vòng bạn bè liền thấy cập nhật mới nhất từ Từ Thanh Dã.

Từ Thanh Dã: “Lại có thêm một đồng đội mới, phòng làm việc cũng đang dần đi lên rồi!” [ảnh chụp chung]

Thẩm Xác nhấn vào ảnh xem qua, thấy Từ Thanh Dã cười rạng rỡ, người thanh niên bên cạnh thì có vẻ điềm đạm hơn, nhưng cũng nở nụ cười. Hai người cùng giơ ngón tay cái tạo dáng, thoạt nhìn rất nghiêm túc nhưng lại mang theo vài phần tinh nghịch.

Thẩm Xác lật tới lật lui tấm ảnh vài lần, sau đó lại mở vòng bạn bè của Từ Thanh Dã xem lại một lượt. Bỗng dưng phát hiện Từ Thanh Dã dường như chưa từng đăng ảnh nào có anh.

Môi Thẩm Xác khẽ mím lại, do dự một lát rồi cũng ấn “thích” cho bài đăng.

Ba ngày sau, Dịch Hòa chính thức nhận việc. Vì văn phòng làm việc thật sự hơi hẻo lánh nên Từ Thanh Dã dứt khoát gọi cậu đến nhà mình để tiện bàn bạc công việc. Còn chưa nói chuyện được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Từ Thanh Dã hơi ngạc nhiên. Người biết địa chỉ nhà anh không nhiều. Đa phần là người quen thì sẽ tự bấm mật mã vào, nửa còn lại thì thường là kiểu phá cửa mà vào luôn, chứ mấy ai lại lịch sự bấm chuông như thế?

“Để anh ra xem ai.”

Từ Thanh Dã đứng dậy ra mở cửa, trước tiên nhìn qua mắt mèo. Người bên ngoài đội mũ, đeo khẩu trang, hoàn toàn không thấy rõ mặt. Nhưng tạo hình này lại khiến anh thấy quen quen.

Có lẽ vì đợi lâu sốt ruột, tiếng chuông cửa cũng bắt đầu vang lên dồn dập hơn.

Từ Thanh Dã mở cửa, người bên ngoài liền bước nhanh vào.

“Đừng lo, là em.”

Tô Tử Du tháo khẩu trang, ánh mắt tò mò đảo một vòng xung quanh. Khi thấy trong phòng còn có người, liền vẫy tay chào Dịch Hòa.

Dịch Hòa hơi ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì Từ Thanh Dã đã lên tiếng giải thích trước.

“Đây là khách hàng đầu tiên của chúng ta. Lát nữa sẽ giới thiệu kỹ hơn với em.”

Quay sang Tô Tử Du, hắn hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì à?”

Từ Thanh Dã rót một ly nước cho Tô Tử Du, lo lắng đối phương gặp chuyện không ổn.

“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là tiện đường ghé qua muốn nói chuyện với anh một chút.”
Tô Tử Du cầm ly nước, uống một hơi rồi mới từ từ kể:

“Anh giúp em giành được vai trong 《Đại Viện》, em cũng đã tới thử vai. Mọi việc đều rất suôn sẻ, đạo diễn cũng rất hài lòng với biểu hiện của em. Theo lý thì bây giờ phải ký hợp đồng chính thức rồi, vậy mà mãi không thấy động tĩnh gì. Trong khi đoàn phim vẫn đang quay như thường. Em nghi là mình bị người khác cướp mất vai.”

Tô Tử Du thở dài. Vốn dĩ rất vui mừng, nhưng mấy ngày đợi chờ đã làm tiêu tan hết hứng khởi.

“Cậu không liên lạc với bên đoàn phim hỏi thử à? Chờ nhiều ngày như vậy, ít nhất cũng phải có câu trả lời chứ.”

Từ Thanh Dã cau mày. Cho dù vai bị người khác thay thế, thì đoàn phim cũng nên thông báo một tiếng, đâu thể cứ để người ta treo lơ lửng như vậy.

“Có hỏi, nhưng họ chỉ bảo em tiếp tục chờ, không nói rõ ràng gì cả.”

Tô Tử Du lo lắng không yên, nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định đến tìm Từ Thanh Dã tâm sự. Dù sao vai này cũng là nhờ anh giúp giành được, mà nếu để mất thì thật sự mất mặt.

“Được, để tôi gọi hỏi thử.”

Từ Thanh Dã đứng dậy gọi điện. Người anh liên hệ trước đây là nhà sản xuất, quan hệ hai bên cũng không tệ, thậm chí còn từng trò chuyện thêm về các đề tài mở rộng cho phim truyền hình, có thể coi là nửa người quen.

Chẳng bao lâu, Từ Thanh Dã quay lại, lông mày nhíu chặt, rõ ràng tình hình không khả quan.

“Đoàn phim gặp chút vấn đề. Phía đầu tư chính đang lưỡng lự, hình như có người muốn rút vốn. Nếu không rút thì bên đầu tư lại yêu cầu đổi diễn viên cho phù hợp với một số điều kiện. Đạo diễn vẫn muốn chọn cậu, nhưng phía sản xuất nói, nếu cậu có thể mang vốn vào, thì vai này chắc chắn thuộc về cậu. Chỉ là số tiền cũng không nhỏ.”

《Đại Viện》 là một bộ phim chắc chắn sẽ hot, đó là điều không cần nghi ngờ. Nhưng đầu tư cho phim truyền hình, nhất là thể loại tiên hiệp hoặc cổ trang, thường đội vốn lên tới cả trăm triệu. Mà khán giả xem thì chẳng thể biết số tiền đó thực sự tiêu vào đâu.

“Tầm bao nhiêu?”
Tô Tử Du ngập ngừng. Những năm qua nhìn có vẻ không tệ, nhưng thực ra thu nhập cũng không cao như tưởng tượng. Trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu tiền mặt để xoay sở. Nếu là một khoản lớn, thật sự không thể kham nổi, công ty cũng chưa chắc chịu chi nhiều chỉ cho một vai nam phụ hạng ba.

“Ít nhất là 800 vạn, nếu lên được 1.000 vạn thì càng tốt.”

Nghe con số, sắc mặt Tô Tử Du tối sầm lại. Số tiền này đúng là hơi quá sức.

“Thôi, em không lo nổi đâu.”

“Giang Bác Tề thì sao? Cậu có thể hỏi anh ta mượn một phần. Tôi cũng có thể xoay trước cho cậu một ít.”

Từ Thanh Dã suy nghĩ rất kỹ. Đây là một khoản đầu tư chắc chắn có lãi. Trong nguyên tác, 《Đại Viện》 dù gặp scandal khiến bỏ lỡ một giải thưởng, nhưng sau đó lại bùng nổ, giành được rất nhiều giải khác, trở thành bộ phim hiện tượng. Bây giờ mà bỏ qua thì tiếc lắm.

“Không cần vậy đâu, em vừa mới đưa anh một khoản, giờ anh còn muốn đầu tư cho em sao?”

Tô Tử Du hơi sửng sốt. Không ngờ Từ Thanh Dã lại tốt như vậy.

“Tôi là đầu tư vào bộ phim, không phải đầu tư vào cậu. Phim của Tinh Vân Thời Đại đa phần đều chốt nhà đầu tư từ sớm, người ngoài muốn chen chân vào là rất khó. Có tiền cũng chưa chắc đã được. Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt, sao có thể bỏ lỡ? Số tiền này đầu tư vào, đảm bảo lãi gấp mười, gấp trăm lần.”

Từ Thanh Dã liếc mắt, Tô Tử Du trong phim cũng chỉ là vai phụ, đầu tư cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cốt truyện. Nhưng bộ phim này thì rất đáng để bỏ vốn.

Tiền Từ Hồng đưa trước đó anh vẫn giữ gần như nguyên vẹn. Thêm số tiền kiếm được gần đây, tổng cộng anh có thể xoay ra khoảng hơn 300 vạn. Nếu Tô Tử Du và Giang Bác Tề mỗi người góp thêm một ít, chắc cũng có thể chạm mốc 800 vạn.

Đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Các anh đang bàn về đầu tư sao? Em có thể tham gia không? Em cũng có chút tiền nhàn rỗi.”

Dịch Hòa giơ tay phát tín hiệu, nhắc nhở rằng trong phòng vẫn còn một người nữa.

Từ Thanh Dã mải suy nghĩ kế hoạch đầu tư nên quên luôn sự tồn tại của Dịch Hòa.

“Em có bao nhiêu?” Từ Thanh Dã tò mò nhìn Dịch Hoà. Người vừa mới phỏng vấn xong công việc tạm thời lương chỉ 5.000 tệ, sao lại có thể chen chân vào một hạng mục đầu tư cả 1.000 vạn?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận