Vội vàng chạy đến tổ B tìm người, trợ lý lại phát hiện Thẩm Xác đã bị "chèn ép" không cho tiếp tục quay cảnh tiền diện buổi sáng, giờ đã bị điều sang tổ A làm một tiểu binh. Cậu ta lại hấp tấp chạy ngược về, rốt cuộc cũng tìm được Thẩm Xác đang ngồi trong một góc.
Đúng lúc ấy là giờ nghỉ, Từ Thanh Dã đang cầm máy ảnh cho Thẩm Xác xem những tấm hình vừa chụp. Hai người cúi đầu, đầu gần như kề sát nhau, nhìn từ xa lại cứ như đang thân mật thì thầm điều gì đó.
Thẩm Xác không rành về nhiếp ảnh, nhưng anh có con mắt thẩm mỹ. Mà Từ Thanh Dã chụp ảnh thực sự rất đẹp, bất kể là bố cục hay sắc độ, nhìn vào đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Đời trước, Từ Thanh Dã từng là một blogger truyền thông tự do, kỹ năng cơ bản như nhiếp ảnh, dựng phim, hậu kỳ đều là chuyện thường ngày. Trong mảng nhiếp ảnh, hắn thậm chí còn rất có thiên phú, từng giành được vài giải thưởng có sức nặng. Chụp chân dung đối với anh chẳng khác gì ăn bữa sáng nhẹ nhàng và thuần thục.
Huống chi, điều quan trọng nhất trong chụp ảnh chân dung chính là "người mẫu đẹp". Chỉ cần đối tượng đẹp, 70-80% vấn đề đều tự nhiên biến mất.
Thẩm Xác lật xem từng tấm hình. Tất cả đều là ảnh Từ Thanh Dã chụp anh. Trong ống kính của Từ Thanh Dã, Thẩm Xác bỗng như biến thành một người khác, không còn là một binh lính vô danh bị vùi trong đám đông, mà là một vị thiếu niên tướng quân ưu quốc ưu dân, ánh mắt thăm thẳm chứa đầy nỗi niềm thiên hạ.
Thẩm Xác không nhớ rõ khoảnh khắc bị chụp đó mình đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không liên quan đến nội dung phim. Ấy vậy mà, Từ Thanh Dã có thể cứng rắn nắm bắt được cảm xúc kia, biến nó thành bầu không khí mang đậm sắc thái nhân vật.
Khi hai người còn đang chăm chú bàn luận về ảnh, trợ lý vừa thở hổn hển vừa chạy tới, ngượng ngùng vỗ nhẹ vai Thẩm Xác:
“Ngại quá, làm phiền chút.”
Nghe thấy có người gọi, Thẩm Xác ngẩng đầu nhìn sang.
Trợ lý trước đó chỉ quan sát Thẩm Xác từ xa, lúc đó chỉ nghĩ người này đúng là đẹp trai. Nhưng khi đến gần nhìn kỹ, cậu ta bỗng như bị chấn động, lớp hóa trang mặt tro áo giáp không che nổi khí chất toát ra từ trong xương cốt.
Một thiếu niên thanh tú, ánh mắt trong suốt nhưng sâu thẳm, giữa lông mày phảng phất nỗi u sầu... Đây không phải chính là Tô Tư Hành bước ra từ kịch bản sao?
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Xác nhíu mày hỏi, giọng mang chút nghi hoặc. Anh liếc nhìn bảng tên treo trước ngực đối phương để xác định người này đúng là nhân viên đoàn phim, lúc ấy mới nhẹ nhõm hơn chút. Anh vẫn là kiểu người khá cẩn trọng.
“Là như vầy,”- trợ lý cười cười giải thích,
“Có một diễn viên đột ngột không tới được, mà tôi thấy cậu rất phù hợp với vai diễn, nên muốn đưa cậu gặp đạo diễn một chút. Suất diễn không nhiều, nhưng là một nhân vật quan trọng. Về thù lao thì cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ không để cậu chịu thiệt.”
Trợ lý nhanh chóng giải thích sơ qua ngọn ngành với Thẩm Xác. Nghe xong, Từ Thanh Dã lập tức quay đầu nhìn cậu, như thể đang kiểm tra xem trên người Thẩm Xác có phát sáng hay không, anh còn chưa kịp ra tay giúp đỡ gì, mà nhân vật quan trọng đã tự tìm đến. Không hổ danh là nam chính!
“Mau đi đi, đừng chậm trễ thời gian.”
Từ Thanh Dã vừa nói, vừa thuận tay vỗ nhẹ lưng Thẩm Xác, bàn tay còn vô thức cọ cọ hai cái, muốn dính chút hào quang nhân vật chính?
Thẩm Xác theo chân trợ lý rời đi, còn Từ Thanh Dã thì không đi theo. Anh tiếp tục chỉnh sửa loạt ảnh vừa chụp, sau đó lấy laptop ra, đăng nhập vào một tài khoản mới.
Giải trí thiếu nữ từ Thúy Hoa: Phát hiện một tiểu ca siêu đẹp trai, trộm chụp một tấm ~ 【Hình ảnh】
Tấm hình này được chụp bằng điện thoại, hơi rung và mờ, nhưng trong điều kiện chất lượng thấp vẫn lờ mờ thấy được nét mặt góc cạnh của Thẩm Xác đúng kiểu “mờ hồ nhưng vẫn đẹp trai”.
Tài khoản này là một trong nhiều tài khoản marketing công ty phân phát cho Từ Thanh Dã sử dụng. Thường ngày chuyên đăng mấy tin tức ba phải, ảnh soái ca mỹ nữ linh tinh... nên cũng gom được kha khá lượt theo dõi, tính ra là một acc marketing đã có nền tảng tương đối ổn định.
Chỉ vài phút sau khi bài viết được đăng lên, lập tức nhận được hàng loạt bình luận tương tác.
Phần lớn đều là lời khen ngoại hình. Cũng có vài người nhận ra Thẩm Xác, liền tag tên, hỗ trợ "an lợi" cho cậu ta một cách không cần đạo lý.
Thẩm Xác ở trường cũng là một nhân vật có tiếng đẹp trai, học giỏi, lại giỏi ăn nói, đúng chuẩn trung tâm đề tài mỗi khi xuất hiện.
Bình luận dưới bài post bắt đầu xuất hiện nhiều "thuỷ quân" (tài khoản phụ hỗ trợ dư luận), khen ngợi rầm rộ. Từ Thanh Dã nhìn lướt qua vài lượt rồi đăng xuất khỏi tài khoản kia, sau đó lại lần lượt đăng nhập thêm vài acc khác. Anh nhanh chóng hoàn thành toàn bộ các nội dung công ty giao, chụp ảnh, đăng bài, hẹn giờ, xong xuôi mới chịu nghỉ ngơi một chút.
Vận hành nhiều tài khoản marketing như vậy cũng khá mệt, nửa tiếng đồng hồ liên tục biên tập , chỉnh ảnh, viết caption, chia sẻ và trả lời bình luận.
Làm xong xuôi hết, Từ Thanh Dã nhìn đồng hồ. Thẩm Xác còn chưa quay lại, tám phần là đã được chọn cho vai diễn rồi. Về chuyện này, anh vô cùng tự tin.
Bên phía Thẩm Xác, buổi thử vai diễn ra cực kỳ thuận lợi. Vừa bước vào, đạo diễn chỉ liếc mắt mấy cái đã lập tức gọi chuyên viên hoá trang tới tạo hình.
Ngoại hình khỏi phải nói, so với người trước còn phù hợp với vai hơn nhiều. Còn về khả năng diễn xuất? Đó là việc đạo diễn lo sau.
Tô Tư Hành là một nhân vật đặc biệt trong toàn bộ kịch bản như một loài dị chủng giữa thời loạn. Tài hoa hơn người nhưng sinh không gặp thời, hắn chỉ có thể đem thân thể yếu ớt ra đổi lấy chút bình yên cho quốc gia. Biết rõ là đi vào chỗ chết, hắn vẫn kiên quyết lên đường, chỉ hy vọng được nhìn thấy cảnh thái bình một lần trong đời. Đáng tiếc, đời hắn quá ngắn, mà cuộc chiến này thì quá dài, quá đỗi tàn khốc.
Toàn bộ nhân vật trong phim đều mặc giáp trụ, nhưng Tô Tư Hành là hình tượng văn nhân vì thế tạo hình đặc biệt nhẹ nhàng. Chuyên viên trang điểm đánh cho anh lớp nền tái nhợt, sửa nhẹ chân mày, không dùng makeup quá nặng.
Trang phục là một bộ trường bào trắng như ánh trăng, tay áo rộng, chất vải mềm rủ xuống vai khiến cả người trông càng mảnh mai hơn.
Tóc giả của đoàn phim là loại chất lượng cao, sau khi được dán tỉ mỉ, kết hợp với khuôn mặt thanh tú của Thẩm Xác, cả người trông chẳng khác gì một công tử yếu ớt bước ra từ tranh thủy mặc cổ điển.
Dù Thẩm Xác còn mang khí chất sinh viên, tính cách hơi trẻ con, ánh mắt lại ẩn chứa sự trầm tư. Tuy nỗi u sầu của anh khác với nỗi u sầu của Tô Tư Hành, một người ưu tư vì lo chuyện tương lai, một người bị thời đại ép buộc nhưng khí chất ấy đã mang được ít nhất bốn, năm phần linh hồn nhân vật.
Chỉ cần diễn xuất không quá gượng, thêm tạo hình này vào, chắc chắn sẽ trở thành điểm sáng nổi bật của cả bộ phim.
Khi trang điểm xong, đạo diễn mắt sáng rực lên, nhìn Thẩm Xác mà không ngừng gật đầu:
“Giống quá… giống đến không tưởng! Cậu đã từng diễn qua vai nào chưa?”
Vừa hỏi, ông vừa đi quanh Thẩm Xác mấy vòng, đánh giá tỉ mỉ như sợ mình đang nằm mơ.
“Chưa từng, hôm nay là lần đầu tiên tôi làm diễn viên quần chúng.”
Thẩm Xác thành thật đáp, đạo diễn nghe vậy liền hơi ngạc nhiên, sau đó vỗ nhẹ vai anh an ủi:
“Không sao đâu, lần đầu đi quay phim thì cũng bình thường thôi. Nhân vật này không khó diễn lắm, chỉ cần cảm xúc đúng lúc đúng chỗ là được. Cậu lại đây, ta sẽ nói chút về cách diễn.”
Giọng đạo diễn nhẹ nhàng, không rõ là đang an ủi Thẩm Xác hay chính mình. Tô Tư Hành là nhân vật xuyên suốt nửa bộ phim, nhưng lại ít xuất hiện trực tiếp, chủ yếu được người khác nhắc đến.
Dù diễn rất ít, nhưng mỗi cảnh của Tô Tư Hành đều phải thể hiện được rõ nét tính cách, cảm xúc, điều này lại không dễ. Cuối cùng suất diễn của nhân vật này chỉ là một cái ngoái đầu nhìn lại rồi lên xe ngựa nhưng phải diễn sao cho thật sâu sắc.
Diễn cảm xúc là phần khó nhất trong diễn xuất. Đòi hỏi diễn viên phải hiểu sâu sắc nhân vật, nhưng vai này quá ít lời thoại, không có kịch bản cụ thể để phân tích. Đạo diễn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian giải thích, vì diễn viên chính còn nhiều việc khác.
Đạo diễn kéo Thẩm Xác sang một bên, tỉ mỉ kể về cuộc đời, tính cách của Tô Tư Hành. Đặc biệt nhấn mạnh tâm lý khi hắn rời Ngụy quốc bước sang Sở quốc , phần này không có trong kịch bản, đạo diễn còn viết thêm một bản tiểu sử ngắn cho nhân vật.
Dù suất diễn ít, Tô Tư Hành trong lòng đạo diễn rất quan trọng. Vì vậy ông dành nhiều thời gian chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ, hi vọng dù chỉ một phút trên màn ảnh cũng có thể truyền tải trọn vẹn nhân vật.
Thẩm Xác nghe rất chăm chú, đạo diễn nói từng chi tiết tỉ mỉ, từ bối cảnh thời đại đến cuộc đời nhân vật. Tô Tư Hành ngay từ nhỏ đã nổi bật với trí tuệ xuất chúng, văn chương rất giỏi. Khi hắn còn nhỏ, chiến tranh chưa lan rộng, thái bình chưa dài, điều đó nuôi dưỡng khát vọng lớn trong lòng.
Chỉ tiếc số phận trớ trêu, lý tưởng và ước mơ của hắn bị chiến tranh nghiền nát. Những hy vọng tưởng chừng như sẽ nở hoa lại tan biến, để lại nỗi day dứt sâu sắc. Nhưng hắn không cam chịu số phận.
Hắn tài năng văn chương, dù trong chiến loạn vẫn có chỗ đứng, sáng tác nhạc khích lệ chiến sĩ, viết hịch văn nâng cao tinh thần quân lính, cống hiến rất nhiều cho quốc gia.
Cuối cùng, hắn phải trả giá bằng sinh mạng.
Tô Tư Hành là người vừa may mắn lại vừa bất hạnh, bị đẩy đưa theo vận mệnh, trở thành bi kịch của thời đại.
Thẩm Xác hiểu rõ, mau chóng mường tượng ra cuộc đời Tô Tư Hành, nhập vai thật sâu, tưởng tượng mình chính là người đó, trải qua tất cả những đau thương, mất mát.
Anh cau mày, im lặng suy nghĩ. Đạo diễn không quấy rầy, tay vẫy nhẹ ra hiệu cho mọi người bắt đầu chuẩn bị. Anh cảm nhận được, suất diễn Tô Tư Hành của mình sẽ hoàn thành rất nhanh.
Thẩm Xác ấp ủ trong lòng, nhìn về phía đạo diễn, ánh mắt đã có sự biến hóa rõ ràng, vừa trong trẻo vừa chất chứa nỗi đau sâu thẳm.
Tô Tư Hành tuổi trẻ nhưng từng trải, mang trong mình nhiều mâu thuẫn nội tâm.
“Ai vào vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu!”
Đạo diễn nhìn Thẩm Xác đã sẵn sàng thì gọi mọi người khác. Tuy nhiên, vẫn giữ trong lòng chút lo lắng, Thẩm Xác mới lần đầu diễn xuất, kinh nghiệm chưa có nhiều, chỉ từng tham gia mấy cảnh quần chúng hôm nay thôi.
Cậu không biết đứng chỗ nào, không biết đường đi vị trí ra sao, lại loay hoay lo lắng, bỗng đi thẳng ra màn ảnh. Đạo diễn vội chạy theo giải thích, nhưng ngay lúc đó Thẩm Xác đã bị một cảm giác vô lực bao trùm, không hiểu sao cậu thấy như người bị bỏ rơi, trống rỗng hoàn toàn!
Đạo diễn an ủi vài câu rồi cho quay lại, lần này Thẩm Xác tập trung, ánh mắt nhìn thoáng qua màn ảnh rồi lập tức nhập vai sâu sắc.
Cảnh diễn thật ra rất đơn giản: đứng trên tường thành, ngoảnh mặt nhìn lần cuối rồi bước lên xe ngựa, sau đó nằm giả chết trong xe.
Đạo diễn vốn muốn quay cảnh này nhanh gọn, nhưng lần này lại mất rất nhiều công sức chỉ để tạo nên vẻ đẹp mỹ thuật trong từng khung hình.
Sự kiện này thu hút nhiều người chú ý, trong đó có Tôn Diệu, nam chính đang nghỉ ngơi ở nhà xe cũng tiến đến xem.
Hắn đọc kịch bản, biết cảnh này quan trọng, nhưng lúc xem thấy Thẩm Xác đứng trên tường thành, ánh mắt sâu thẳm, lòng hắn dâng lên nỗi sợ hãi kỳ lạ.
Sợ hãi không phải vì nhân vật, mà vì hắn cảm giác bản thân sẽ bị so bì, bị lu mờ trước một diễn viên quần chúng lần đầu diễn xuất như vậy.
Tôn Diệu tự cười trừ, nhưng vẫn không thể bỏ qua cảm giác đó.
Sau khi quay xong cảnh đầu, Thẩm Xác muốn đi thay trang phục. Vì cảnh diễn là giả chết, đạo diễn tặng cậu một phong bao lì xì lớn đây là truyền thống của đoàn phim, cũng vì quý mến Thẩm Xác nên mới phá lệ thưởng hậu hĩnh hơn.
Trong phòng hóa trang, Từ Thanh Dã cũng theo vào. Thẩm Xác vừa ngồi xuống, hắn đã mở lời khen:
“Diễn thật tốt! Quả đúng là Tổ sư gia phong thái, chỉ một ánh mắt đã khiến người khác phải học theo, không biết luyện tập bao lâu mới được như vậy, đúng là sách giáo khoa cấp cao trong diễn xuất!”
Từ Thanh Dã nhận vai chính, rất biết cách khen thật lòng, hoàn toàn không khoa trương. Mọi người cũng đều cảm thấy như vậy.
“Thật sự xuất sắc vậy sao? Thật tiếc, ta phải đi xem.”
Chuyên viên trang điểm nghe Từ Thanh Dã khen, cảm nhận được sự chân thành, nhìn vào gương thấy Thẩm Xác soái khí tràn trề, cũng cười mỉm, soái ca được khen vài câu quả thật là chuyện bình thường.
“Thật sự, thật sự, đạo diễn liên tục khen, đạo diễn chẳng lẽ còn phân không ra tốt xấu sao!”
Từ Thanh Dã kiên định đáp, ánh mắt xuyên qua gương nhìn Thẩm Xác như tiếp thêm động lực, hào hứng khen ngợi. Thẩm Xác hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ trong lòng: đúng là có chút khoa trương.
Anh vừa định nói gì thì cửa phòng hóa trang bị gõ vang, ngay sau đó Tôn Diệu đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi đã làm phiền mọi người.”
Nhìn thấy còn nhiều người, Tôn Diệu có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện. Hắn đi tới trước mặt Thẩm Xác, cười tươi đưa ra một tấm danh thiếp.
“Ngươi có hứng thú gia nhập công ty chúng ta không? Ta thấy ngươi có thiên phú đặc biệt. Ta có thể làm chủ giúp ngươi ký hợp đồng với điều kiện tốt, bảo đảm ngươi sẽ được ưu tiên trong ngành sản xuất này.”
Tôn Diệu nói rất thẳng thắn. Thẩm Xác duỗi tay nhận lấy danh thiếp, lướt qua rồi lịch sự cất vào túi.
“Em sắp tốt nghiệp rồi, hiện tại chưa rảnh để nghĩ đến chuyện này, để em tập trung xong rồi sẽ suy nghĩ kỹ hơn.”
Thẩm Xác lễ phép đáp lại. Tôn Diệu hơi sửng sốt, không ngờ cậu còn chưa tốt nghiệp, một lúc không biết nên nói gì.
“Nhớ giữ liên lạc với ta.”
Nói xong, Tôn Diệu hơi ngượng ngùng quay người rời khỏi.
Cửa phòng vừa đóng lại, Từ Thanh Dã ngay lập tức chọc vai Thẩm Xác, làm cậu đưa danh thiếp cho hắn xem.