Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 31: Tòa tháp cao lạnh lẽo.




Hoàng Trụ bị nhốt trong chính căn phòng của gã, chờ các bước xử lý tiếp theo.

Khi đẩy cánh cửa tráng lệ, nặng nề kia ra, An Ngung vừa khéo nghe thấy gã đang nói chuyện điện thoại. Không ra tòa, không lên báo, đổi tên xí nghiệp, đủ thứ công việc.

Có vẻ căn phòng này chỉ là một phòng khách tạm thời bên ngoài phòng ngủ của Hoàng Trụ nhưng mỗi vậy thôi đã to gấp mười lần tiệm bánh mì Góc. Mọi thứ trong phòng trông đều đắt đỏ, An Ngung không dám chạm linh tinh nên chỉ có thể đứng yên giữa phòng, lịch sự chờ gã nói chuyện xong.

Hoàng Trụ nhíu mày nhìn người tóc trắng áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trong phòng. Gã vội cúp điện thoại, “Cậu là?”

An Ngung khẽ nói, “Chào anh, danh hiệu của tôi là Góc, là người tới xử quyết anh.”

Hoàng Trụ kinh ngạc, “Gì cơ…”

Người vốn đứng cách xa cả chục mét bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt gã nhanh đến độ gã còn chưa kịp chớp mắt.

Màu trắng, đúng là màu của điềm gở.

Gã phú hào trước nay bình thản, ung dung đột ngột bị nỗi sợ chưa bao giờ xuất hiện phủ lấp.

Sát thủ có một đôi mắt vàng trong trẻo đến mức gần như trống rỗng, mống mắt như chứa đựng cả một vực sâu. Theo từng chuyển động của con ngươi, vực sâu kia như đang vẫy gọi gã.

Keng. Tiếng động lạnh lẽo, sắc lẻm vang lên.

Đoản đao dừng lại trước mặt Hoàng Trụ, mũi đao chọc thẳng vào ấn đường.

“Cậu…” Hoàng Trụ run rẩy, “Cậu chờ một chút, chúng…”

Lời còn chưa dứt, thanh đao đã giơ lên cao.

Hoàng Trụ đẩy mạnh An Ngung ra, cuống cuồng chạy theo hướng ngược lại theo bản năng. Bất ngờ thay, người kia rất nhẹ, chỉ đẩy một cái đã tách ra được.

Suy nghĩ may mắn chỉ vừa lóe lên trong đầu đã ngay lập tức phụt tắt.

An Ngung một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt gã chỉ trong tích tắc.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Trụ bỗng nhiên nghĩ đến tử thần. Nghe nói nếu mệnh số của một người đã cạn, tử thần sẽ bám riết không buông, dù có làm sao cũng không thể trốn tránh.

Dù gã có vô vàn mối quan hệ, có gia tài bạc triệu, có thể thao túng dư luận, can thiệp vào luật pháp nhưng gã vẫn không thể chạy thoát khỏi tử thần.

“Anh đang bào mòn thể lực của tôi.” Rốt cuộc tử thần cũng nói câu thứ hai, “Giống như… bào mòn chút hy vọng còn lại của thành phố “mồi”.”

Có rất ít người ở thành phố “mồi” ôm khao khát đối với tương lai.

Ngoại trừ những cô gái trẻ.

Cho dù phải chôn chân trong nhà máy nhưng họ ôm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhìn chung, những cô gái ấy không khác mấy so với Lăng Thu, chỉ là họ sống còn vất vả hơn Lăng Thu mà thôi.

An Ngung lại một lần nữa lẳng lặng giơ đao lên. Nhưng khi mũi đao sắp chọc vào trán Hoàng Trụ, cậu bỗng nhiên dừng lại.

Cậu ngoảnh đầu đi, như đang lắng nghe âm thanh gì đó trong không khí. Hồi lâu sau, cậu mới nói khẽ một cách đầy trăn trở: “Họ không muốn anh chết.”

Hoàng Trụ hoảng sợ nhìn cậu thu đao, lấy một đồng xu trong ngực áo ra.

Đồng xu này trông rất quen, chính là thứ dùng để đánh số cho những cô gái kia.

Mà đồng xu An Ngung cầm trên tay lại hơi khác. Trên đồng xu không có số hiệu, chỉ có bốn con cá Koi nối đuôi nhau.

Hoàng Trụ nhìn chằm chằm đồng xu, đột nhiên cảm thấy hình như những con cá Koi kia bắt đầu di chuyển và nhìn gã bằng gương mặt dữ tợn.

Nghĩ đến những lời đồn ở khu 84, gã ngã phịch xuống đất.

“Nhìn tôi này.” An Ngung chợt nói.

Nỗi sợ len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người Hoàng Trụ.

Tâm trí đang không ngừng run rẩy nhưng gã lại như khó lòng nào kháng cự nổi, cứ thế chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt kia.

Thời gian trôi qua chậm chạp như cả một thế kỷ.

An Ngung nhíu mày, như không hài lòng vì điều gì đó, dời mắt đi nơi khác.

Một lúc lâu sau, cậu cầm đồng xu kia lên: “Họ mong rằng tôi sẽ giới thiệu cho anh biết về không gian bên trong đó trước khi anh đi vào.”

“Nơi đó chỉ có một cây cột trụ cao chọc trời, điêu khắc 1200 người cá. Ở vị trí xương mu của họ có một con mắt, bất kỳ ai muốn lợi dụng đường sinh môn đó đều sẽ bị theo dõi.”

“Anh sẽ vào đó với nguyện vọng về đứa con có entropy gen cao mà anh tâm nguyện, khao khát nhất, bay vòng quanh cây cột trụ lên dần trên cao. Cây cột trụ này không hề có điểm kết, thời gian trong thế giới này cũng không bao giờ trôi, anh chỉ có thể bay mãi mãi.”

“Không có đuôi cá, sẽ rất khó để bay lên cao. Nhưng họ sẽ luôn bên cạnh anh, cố gắng lây nhiễm anh, giúp anh sớm ngày mọc ra đuôi cá. Tuy không có sự hỗ trợ của khoa học, cá vàng thật sự rất khó lây nhiễm cho con người nhưng họ sẽ không bao giờ từ bỏ.”

Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, Hoàng Trụ thật sự bóp nát chiếc điện thoại đang cầm trong tay.

Nước đái của gã phú hào chảy xuống tấm thảm đẹp đẽ, mùi khai chẳng khác gì những kẻ sợ đến vãi ra quần ở khu ổ chuột.

Khi An Ngung tung đồng xu lên cao, bên tai lại vang lên giọng một cô gái.

“Hung thủ chắc chắn phải chịu tội.”

“Cảm ơn ngài đã tới nơi đây.”

Đồng xu sáng bóng bay lên trong đôi mắt vàng rồi lại yên lặng rơi xuống.

Khi nó rơi xuống đất, dường như không khí xung quanh xảy ra dao động. Tấm thảm nhăn nhúm vào nhau, người trên thảm đã biến mất.

Mặt đồng xu bỗng nhiên phẳng lì.

“Phù…”

An Ngung do dự đưa tay nhặt nó lên.

Cậu có thể cảm giác được rằng thứ này đã biến thành một đồng xu bình thường. Theo lý thuyết, nó có thể được coi là tiền, nhưng không mệnh giá thì cũng chẳng thể tiêu được, chẳng khác gì một miếng sắt vụn.

Tần Tri Luật đẩy cửa bước vào, “Thấy cách chơi mới của cậu rồi.”

An Ngung vẫn cất đồng xu đi, nghiêm túc hỏi: “Trưởng quan cảm thấy sao?”

“Là biến thể của bẻ cong không gian?”

“Vâng, học theo siêu dị thể ạ.”

“Không tồi. Bắt chước thông minh hơn lấy thân mạo hiểm rất nhiều.” Tần Tri Luật gật đầu, “Trong nửa phút nhìn vào gã, cậu đã nghĩ gì?”

“Dạ?”

An Ngung ngập ngừng giây lát rồi nói, “Tự nhiên thất thần thôi.”

Khi đó, cậu dùng Hoàng Trụ để luyện tập năng lực hồi tưởng ký ức nhưng thất bại, kết quả cũng giống như khi thử với Joseph.

***

Buổi tối, Tần Tri Luật ngồi trước bàn cầm một cây bút máy kiểu cổ viết báo cáo nhiệm vụ thay cho An Ngung. Hắn viết rất nhanh, chỉ thỉnh thoảng dừng lại hỏi vài chi tiết.

Nghe đến đoạn trị liệu, Tần Tri Luật lộ vẻ kinh ngạc, “An đã điều động bao nhiêu con bướm Morpho trắng cho cậu?”

An Ngung đang nhồm nhoàm ăn bánh cá nhân đậu đỏ mang về từ tiệm, trả lời: “Không đếm được, nhiều con chết giữa đường lắm.”

Ánh mắt Tần Tri Luật nhìn cậu bỗng trở nên khá phức tạp, “Bảo sao…”

An Ngung hỏi, “Bảo sao gì cơ ạ?”

“Cider nói sau khi trở về, An nhốt mình trong phòng ngủ li bì, tỉnh dậy thì ăn, ăn no lại ngủ. Nếu không có Ninh đảm bảo, cậu ta còn tưởng vấn đề mất kiểm soát của An đã nghiêm trọng thêm.”

An Ngung gật đầu, nuốt hết miếng bánh cá rồi lại nói: “Tôi hy vọng An có thể trở thành hỗ trợ cố định của tôi.”

Cậu sẽ có nhiệm vụ tiếp theo phải tham gia cùng trưởng quan. Đây là cái giá cậu phải trả vì đã quên nướng bánh mì.

“Đúng là cậu có thể có trị liệu cố định.” Tần Tri Luật lật một trang giấy, “Nhưng đây là cơ chế đôi bên đồng thuận, cậu ấy cũng chọn cậu thì mới được.”

Trên bàn là một khay bánh mì được làm từ bột và ngũ cốc thô giống như mọi khi, bên ngoài phủ một lớp hạt lanh rất dày, từng lát bánh đều có hình bạch tuộc nhỏ tạo hình bằng vừng đen ở giữa.

Đó là bữa khuya của Tần Tri Luật.

An Ngung nhìn những lát bánh mì, “Thực ra món này cũng có thể trở thành món mới.”

“Không phù hợp đâu.” Tần Tri Luật chẳng hề ngẩng đầu lên, “Hương vị thì ổn nhưng tiệm cậu có quá nhiều sản phẩm từ ngũ cốc thô rồi.”

An Ngung thở dài, “Cũng phải.”

“Đúng rồi, quên không nói.” Tần Tri Luật tạm dừng bút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào An Ngung, “Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt.”

An Ngung ngẩn người, “Dạ?”

“Entropy gen của cá vàng biến dị quả thực rất thấp nhưng đằng sau nó lại kéo theo sự biến động về trật tự và gia tăng entropy tinh thần, là mấu chốt hỗn loạn của loài người.” Giọng Tần Tri Luật trầm thấp mà kiên định, “Nếu “Điều lệ Mầm Mống” được thi hành, việc tăng entropy này sẽ không bao giờ vãn hồi được nữa. Chân tướng ở khu 84 khó lòng nào công khai nhưng may mắn là cuối cùng nó vẫn được người ta biết đến. Loài người sẽ biết ơn sự lắng nghe của cậu dành cho những người phụ nữ đó.”

Họ Hoàng rớt đài, một chuỗi kinh doanh khổng lồ đứt đoạn, sẽ có rất nhiều người vì thế mà thất nghiệp. Nhưng bên ngoài thành phố chính, sẽ có nhiều sinh mệnh có được cuộc sống mới hơn nhờ chuyện này.

An Ngung im lặng một hồi lâu rồi nói: “Trưởng quan, tôi lên tầng chút nhé.”

Bỗng nhiên cậu rất muốn nhìn lại tòa nhà trụ sở của tập đoàn họ Hoàng.

Từ tầng 199 tiếp tục leo lên trên chính là tầng thượng nhỏ hẹp trên đỉnh Tháp Nhọn. An Ngung còn chưa leo hết mấy bậc thang cuối cùng đã đứng yên tại chỗ.

Đấu đang đứng bên cửa sổ, ngẩn người với bầu trời bên ngoài. Triều Vũ đứng sau lưng anh, mái tóc rong biển dài nhẹ nhàng phập phồng.

Trong đôi mắt Đấu hiện rõ vẻ lo lắng, “Mỗi lần gặp nhiệm vụ ở nơi cực hàn như thế này, ngài ấy luôn đi trước một mình… Trưởng quan có lửa cháy khắp người nhưng chẳng biết tại sao lửa kia càng cháy, tôi lại càng cảm thấy rét lạnh thay ngài ấy.”

Mái tóc dài của Triều Vũ luồn bên dưới cánh tay anh, vòng quanh cổ anh, ôm lấy anh từ sau lưng.

Giống như một cây tảo bẹ lớn đang ôm lấy một con người.

Cô khẽ nói: “Nếu cảm thấy ngài ấy lạnh thì thử ôm lấy xem, giống như tôi đang ôm anh này.”

Đấu ngẩn người. Theo bản năng, anh muốn ngoảnh lại nhưng mái tóc vừa dài vừa dày quấn anh quá chặt. Anh cố gắng giơ tay lên, cuối cùng đành phải từ bỏ mà buông thõng xuống.

Anh để mặc cho Triều Vũ ôm lấy mình bằng mái tóc, tiếp tục yên lặng nhìn hằng ha sa số ánh đèn bên ngoài cửa sổ.

Dường như An Ngung cảm giác được một bầu không khí khó tả nào đó. Cậu chợt nhớ đến lời Lăng Thu từng dậy, thế là bèn yên lặng quay người đi xuống.

Từ khi trở về từ nhiệm vụ lần này, cậu chưa từng nghỉ ngơi. Có dự cảm rằng sau khi nộp báo cáo lên, cậu sẽ ngủ rất lâu, vậy nên cậu quyết định trả lại Trục Thần cho Tưởng Kiêu.

Mở cửa ra, nhìn thấy An Ngung, Tưởng Kiêu kinh ngạc đến mức mãi không nói nên lời.

“Cảm ơn, nó dùng rất tốt.” An Ngung đưa Trục Thần trả lại, tầm mắt dừng trên gương mặt y.

Vài ngày không gặp, Tưởng Kiêu đã tiều tụy đi trông thấy. Làn da trắng tông lạnh biến thành màu trắng bệch, tính công kích điên cuồng khi xưa giờ biến mất tăm, có vẻ khá yếu ớt.

An Ngung dè dặt hỏi thăm: “Anh làm sao vậy?”

“Tôi…” Giọng Tưởng Kiêu rất khàn, “Chẳng làm sao cả…”

An Ngung chợt nhớ hôm mượn vũ khí, y đã nhốt mình trong phòng, bèn hỏi một câu, “Mấy hôm nay anh đã làm gì?”

Tưởng Kiêu lập tức im bặt.

Một kẻ cao ngạo như y rất hiếm khi nào rơi vào thế bí. Y nhìn đôi mắt vàng của An Ngung, trong đôi mắt đó, y thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Một bóng hình yếu ớt, một bóng hình vì quá kém cỏi mà trông vô cùng tức cười.

Y đang muốn cúi xuống cười khổ, đầu óc y bỗng nhiên như ngừng hoạt động, đứng sững tại chỗ.

An Ngung cũng đứng im.

Rõ ràng Tưởng Kiêu chắn người trước cửa nhưng An Ngung lại nhìn thấy khung cảnh bên trong căn phòng.

Tưởng Kiêu cuộn người nằm trên giường, nửa thân trên khom lại, đuôi rắn và xúc tu bạch tuộc hỗn loạn duỗi dài ra, tạo nên một mỹ cảm thảm thương.

Y run rẩy lấy một ống gen mồi ra, tì lên ngực.

Đã có mười mấy ống gen mồi cùng loại nằm ngổn ngang trên giường, tất cả đều được y tiêm vào người trong ba ngày nay.

Gen hoa anh túc.

Sau khi nhóm An Ngung xuất phát, y xem xét toàn bộ ghi chép biến dị từ trước đến này của Thang Trời, phát hiện biến dị loại hình thực vật dễ thức tỉnh năng lực chữa trị nhất và trong số đó, gen hoa anh túc với entropy thấp có xác suất cao nhất.

Nhưng dùng thực vật có entropy gen thấp để lây nhiễm rất khó thành công khi đã phát sinh biến dị. Mấy ngày nay, ngoại trừ đau đớn khôn cùng khi tiếp xúc với gen khác loài, y không thu hoạch được bất kỳ điều gì.

Mồ hôi khiến những sợi tóc dính bết vào mặt, y đau đớn đến mức gần như bị ảo giác. Y nằm trên giường bất lực hít thở, tầm nhìn trở nên nhòe nhoẹt.

Không biết qua bao nhiêu lâu, y mới run rẩy đưa ống gen mồi kia lên.

Thêm hệ trị liệu.

Ngày đó, khi bốn từ ngắn ngủi này xuất hiện trên thông báo của hệ thống, dường như chúng đã giáng một đòn nặng nề vào y.

Tưởng Kiêu cắn răng, một lần nữa tiêm gen mồi vào mạch máu.

An Ngung thoát ra khỏi ký ức của y.

Tưởng Kiêu cũng lập tức hoàn hồn, đôi mắt đỏ thoáng mờ mịt một giây, y nói bằng chất giọng khàn đặc: “Thật ngại quá. Gần đây tôi đang thử vài phương pháp rèn luyện mới nên hơi mệt.”

An Ngung lại kinh ngạc nhìn y.

Billy từng nói hệ trị liệu cực kỳ hiếm hoi. Nếu lần đầu tiên biến dị của một Người Giữ Trật Tự không phải hệ trị liệu, vậy thì càng về sau, tỉ lệ thành công sẽ càng thấp.

Tưởng Kiêu thực sự khiến cậu xúc động vì ý chí của y.

An Ngung do dự nói: “Phương pháp rèn luyện mới… Hay là thôi đi, anh đã là một người có khả năng công kích và bắt trói rất mạnh rồi.”

“Không.” Đôi mắt đỏ kia bỗng lộ rõ vẻ kiên quyết, “Tôi có thứ tôi muốn theo đuổi.”

“… Thôi được rồi.” An Ngung ngừng một lát, “Vậy thì chúc anh thành công.”

“Cảm ơn ngài. Tôi sẽ tiếp tục thử.” Tưởng Kiêu nắm chặt bộ cung tên, cung kính cúi người trước An Ngung.

Dù suy yếu nhưng sống lưng y vẫn thẳng tắp như mọi khi.

An Ngung vừa đi về vừa suy ngẫm về phương thức khiến ký ức tái hiện.

Đối diện với Joseph và Hoàng Trụ thì không được.

Đối diện với Echo đang soi gương lại được.

Vừa rồi, khi nhìn Tưởng Kiêu, tuy không có gương nhưng lúc Tưởng Kiêu nhìn hình ảnh phản chiếu của y trong đôi mắt cậu thì lại thành công.

Thi sĩ từng nhắc nhở cậu phải “Hòa làm một rồi mới tự mình xem xét”, mấu chốt không nằm ở “hòa làm một” mà nằm ở “tự mình xem xét”. Người bị đọc ký ức cũng đồng thời phải tự xem xét lại quá khứ.

An Ngung suy đi ngẫm lại, cuối cùng phải nhịn đau, gói chiếc bánh cá nhân đậu đỏ chưa kịp ăn lại, xuống tầng gõ cửa phòng Billy.

“Cho tôi? Thật hả?!” Cái mỏ chim của Billy như không khép lại được, “Ôi mẹ ơi, không phải chứ, ngài Góc nửa đêm tới đưa đồ ăn? Tôi bây giờ… tôi… tôi có chút không biết phải làm sao luôn ấy!”

Anh ta vừa nói không biết phải làm sao, vừa cầm thiết bị thông tin chụp tanh tách. An Ngung còn chưa kịp cản, một bài post khoe khoang đã xuất hiện trên diễn đàn.

“…” An Ngung cạn lời. “Có thể giúp tôi chút không? Hôm nay tôi tiêm gen vào người, vết thương hơi đau.”

“Có phải bị nhiễm trùng rồi không? Để tôi xem nào.”

Billy xách hộp y tế tới, mở nắp lên, nhanh gọn cầm lọ thuốc mỡ trong góc lên.

Động tác ấy khiến An Ngung chợt nhớ tới lúc ở khu 53, Tần Tri Luật cũng lục hộp y tế thuần thục hệt như vậy.

“Đúng là hơi viêm thật này, cậu có thấy sưng không?”

“Billy.” An Ngung bỗng gọi anh ta, giọng rất nghiêm túc.

Billy nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Hả?”

Đôi mắt vàng nhìn thẳng vào mắt anh ta, Billy cũng chăm chú nhìn An Ngung vài giây rồi nhíu mày, “Sao thế?”

An Ngung không trả lời. Lát sau, cậu dời tầm mắt, nói: “Anh hơi mạnh tay.”

“Ơ?” Billy nổi giận, “Tôi còn chưa chạm vào cậu đâu nhé!”

Vừa dứt lời, An Ngung lại bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt vàng nhìn thẳng vào anh.

“Lại làm sao nữa!” Billy giơ tay đầu hàng, “Nhìn rõ chưa, tôi không hề chạm vào cậu!”

An Ngung khẽ nói: “Tôi thấy anh hôm nay trông khang khác.”

“Hả?” Billy sửng sốt, “Khác chỗ nào cơ?”

An Ngung nói từng từ khẽ như đang thì thầm, “Trong mắt tôi, hình như mọi khi…”

“Hả?” Billy ghé sát tới theo bản năng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt vàng, “Mọi khi gì cơ?”

Vô số hình phản chiếu lặp đi lặp lại trong đôi mắt hai người, sâu trong ý thức An Ngung chợt như chìm xuống.

Vài giờ trước, Tần Tri Luật cũng ngồi trong căn phòng này.

Hắn để trần nửa thân trên, trên cơ bụng săn chắc đầy những vết máu.

Billy tặc lưỡi: “Xem ra phiền toái ở khu bình đẳng lần này không nhỏ.”

Những vết thương trông như bị móng vuốt sắc của mãnh thú cỡ lớn gây ra. Bên dưới vết thương hở còn có mảng màu bầm lớn, màu xanh tím và màu đỏ thẫm chồng lên nhau.

Nét mặt Tần Tri Luật bình thản như thể những vết thương đó nằm trên cơ thể người khác, “Người Giữ Trật Tự có sức chiến đấu mạnh ở khu bình đẳng càng ngày càng ít. Có rất nhiều người dân bình thường cần được bảo vệ.”

“Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đau lắm đúng không?” Billy lấy một hộp tròn nho nhỏ An Ngung rất quen ra, lại bật cười một tiếng, “Anh với cậu ấy cũng coi như đồng mệnh.”

Tần Tri Luật không nói gì thêm, chỉ nhìn hộp thuốc trong tay Billy, cau mày nói: “Đổi thuốc đi.”

Billy nhướng mày. “Nói với anh bao nhiêu năm rồi còn gì, dùng cái này khỏi nhanh hơn.”

Tần Tri Luật im lặng nhìn vào một góc của hộp y tế.

“Rồi rồi rồi, chịu anh luôn đấy.” Billy nhanh nhẹn đổi sang loại thuốc dịu hơn, bất đắc dĩ cảm thản, “Điểm này cũng giống y xì đúc.”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Qua hồi lâu, hắn khẽ nói như đang lẩm bẩm: “Có lẽ, là đã được định sẵn.”

An Ngung thoát ra khỏi ký ức của Billy, run người mất một lúc.

Cậu hoàn toàn không biết trên người trưởng quan có những vết thương nặng đến thế. Hắn tới đón cậu, cùng cậu đi xử lý Hoàng Trụ, quay về tiệm lấy bánh mì, lại ngồi bên bàn viết báo cáo nhiệm vụ suốt đêm, hoàn toàn không để lộ chút dấu vết nào là bản thân đang bị thương.

Đôi mắt đen kia có tính che giấu rất mạnh, hệt như dù có bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, tất cả đều có thể bị giấu sạch.

Tâm trạng, cảm nhận của hắn cũng không lộ ra với người ngoài dù chỉ một chút.

Billy đá chân về phía người đối diện, “Rốt cuộc mọi khi thế nào cơ, cậu nói đi xem nào, tự nhiên đứng đực ra đấy, định làm tôi tò mò chết à!”

An Ngung thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn lỗ kim nhỏ xíu trên tay.

“Trẻ hơn mọi khi.” Cậu khẽ nói.

Lăng Thu từng bảo khi không biết nên nói gì với một người thì cứ khen người ta ưa nhìn. Nếu thật sự không tài nào khen nổi thì cứ nói người ta trông rất trẻ trung.

Quả nhiên, Billy ngẩn ra mất vài giây rồi đỏ bừng mặt, “Haiz, quả thật gần đây tôi vận động khá nhiều, ăn uống cũng thanh đạm hơn, lâu lắm rồi không ăn đồ ngọt… Hay là tôi mua mười ổ bánh mì ngũ cốc ở chỗ cậu nhé?”

An Ngung không trả lời.

Chẳng biết tại sao, cậu bỗng thấy hơi chán nản.

Giống như vác cả một thùng bánh mì từ kho vật tư về nhưng khi mở thùng ra mới phát hiện những cái tên được dán trên từng ổ bánh mì chẳng có cái nào là của cậu hoặc của Lăng Thu. Cậu không biết một cái tên nào trong số đó, trả cũng không biết phải trả ai, đòi cũng không biết phải đòi ai, chỉ có thể ngơ ngẩn ôm thùng bánh mì với cái bụng đói meo.

Khi An Ngung quay trở về tầng 199, Tần Tri Luật vẫn đang ngồi bên bàn viết báo cáo thay cậu.

Phòng của Tần Tri Luật rất rộng, trông giống như một cái hang tuyết trống trải. Tất cả những tủ trong phòng đều được làm âm tường, chỉ có một cái bàn và một cái giường nằm trơ trọi trên sàn.

An Ngung không quá tò mò với ký ức của bất kỳ ai.

Xem ký ức của nhiều người như thế, có ngẫu nhiên xảy ra, có cố gắng thử nghiệm để thăm dò dị năng với thái độ mong chờ, nhưng không một lần nào là cậu thực sự muốn xem.

Ấy vậy mà cậu bỗng nhiên rất muốn được xem ký ức của trưởng quan, bất kỳ điều gì cũng được.

Tần Tri Luật dừng bút, ngẩng đầu lên, “Sao thế?”

An Ngung nhất thời nghẹn lời, “Tôi…”

“Hửm?” Tần Tri Luật đặt bút xuống, ngưng mắt nhìn cậu. Hồi lâu sau, hắn chợt hỏi rất khẽ, “Chỗ tiêm bị đau?”

“Không phải…”

Hai người im lặng nhìn nhau. An Ngung rất chắc chắn rằng giờ phút này Tần Tri Luật chỉ đang chăm chú nhìn cậu chứ không phải đang xem ký ức của cậu thông qua đôi mắt.

Năng lực ấy vốn không nên được kích hoạt.

Nhưng cảm giác hoảng hốt quen thuộc vẫn bất thình lình ập tới. Khoảnh khắc ý thức dịch chuyển, cậu đã bước vào ký ức của Tần Tri Luật.

Bất ngờ thay, nơi này không có tình tiết, không có đối thoại, cũng không có bất kỳ ai, trống trải đến mức khiến người ta tưởng như mình nghe thấy cả tiếng gió rít trên cánh đồng tuyết.

Tần Tri Luật như một người không có ký ức.

Trong “ký ức” của hắn chỉ có một thế giới mịt mờ. Đứng sừng sững giữa thế giới này là một tòa tháp cao đen tuyền, lạnh lẽo.


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 21 – Người sợ lạnh

Trong Tháp Nhọn có một cấp cao cực kỳ sợ lạnh.

Thay vì nói là sợ lạnh, đúng ra phải nói là ghét cái lạnh.

Cider có một tuổi thơ bất hạnh. Lão cha dượng mở cửa hàng đồ uống lạnh thường xuyên nhốt anh vào kho lạnh để ngược đãi.

Vậy nên anh cực kỳ ghét bão tuyết và tất cả những thứ lạnh lẽo.

Khi phát hiện ra mình biến dị thành phượng hoàng với lửa cháy khắp người một cách rất kỳ ảo, anh cực kỳ phấn khởi.

Ngọn lửa đầu tiên, anh thiêu chết cha dượng.

Khi vào Tháp Nhọn, anh mới chỉ 18 tuổi.

Ban đầu, người của Tháp Đen hy vọng rằng Luật sẽ giám sát Cider nhưng Luật lại đề nghị để Cider lên thẳng cấp cao. Hiển nhiên, hắn gửi gắm kỳ vọng rất cao ở anh.

Cider không hề phụ sự kỳ vọng ấy.

Anh không có sự nhút nhát của thiếu niên mười mấy tuổi. Anh dũng cảm, hiếu chiến, mạnh mẽ.

Nơi có ánh sáng vàng của phượng hoàng chiếu tới, mọi sinh vật biến dị trên bầu trời đều phải khuất phục.

Ở Tháp Nhọn, anh là người duy nhất hoàn toàn không nhớ nhung cuộc sống ở xã hội loài người.

Dù tuổi còn rất trẻ nhưng những Người Giữ Trật Tự vẫn thích gọi anh là “ngài Cider”.

Rất ít người để ý rằng tên thật của anh là Bạch Vô Sương.

Cái tên ấy được anh tự đặt cho mình. Anh hy vọng trong cuộc đời mình sẽ không bao giờ có gió sương.


Vụn tuyết rơi: Đấu (1/3) – Cánh hạc giữa trời cao

Trước khi biến dị, tôi vừa mới viết xong phiếu đăng ký nguyện vọng.

Trường đại học tốt nhất thành phố chính nằm ngoài tầm với của rất nhiều học sinh nhưng với tôi, đó lại là chuyện đương nhiên.

Thế nên khi tôi tỉnh lại sau cuộc tấn công bất ngờ, nhìn thấy hình xăm mây đen xuất hiện trên cổ, khoảnh khắc ấy, cuộc đời tôi như hoàn toàn mất điểm tựa.

Nhưng cảm giác vô định ấy chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn. Dù thay đổi chiến trường, tôi vẫn là học sinh xuất sắc Asaph.

Từng cơn gió lạnh trên bầu trời cao đều phải thổi dưới đôi cánh của tôi.

Đến cuối cùng, tôi sẽ trở thành một người quyết đoán, bình tĩnh, dũng cảm chiến đấu giống như trưởng quan.

Biến dị chẳng là gì cả.

Tôi sẽ không nhớ xã hội loài người, cũng sẽ không lưu luyến ngôi trường mình từng ghé qua.

Khi nhân viên công tác hỏi danh hiệu, tôi đặt cho mình cái tên “Đấu”.

Cánh hạc giữa trời cao, đủ sức chiến đấu với vạn vật.

Vĩnh viễn không được trở lại làm người có lẽ là nỗi buồn của tôi.

Nhưng dùng tính mạng mình chiến đấu vì nhân loại chắc chắn sẽ là sự thức tỉnh của tôi.


Vụn tuyết rơi: Triều Vũ (1/3) – Thanh niên trên tầng thượng

Mọi người đều nói Đấu là một sự tồn tại rất cao ngạo.

So với ngài Cider sáng sủa, nồng nhiệt, sự cao ngạo của Đấu khiến người ta khó có thể tiếp cận.

Thật kỳ lạ, Đấu mà tôi biết lại là một người ôn hòa.

Sâu trong nội tâm anh ấy vô cùng mềm mại. Anh ấy sẽ quan tâm tới ngài Cider, cũng sẽ giúp đỡ An và Ninh vào Tháp Nhọn sau mình.

Chỉ là có đôi khi, anh ấy sẽ cầm lon Coca đứng ngẩn người trên đỉnh tháp.

Khi đó, tôi luôn muốn dùng mái tóc của mình ôm lấy anh ấy thật chặt.

Có một lần nọ, tôi đã thực sự làm như thế, còn nói ra một vài điều chẳng hiểu tại sao lại nói.

Chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế ấy, một lúc lâu sau tôi mới ý thức được mình đang làm gì.

Lúc ấy, tôi hốt hoảng đến mức mái tóc mình trôi tuột xuống khỏi người anh.

Nhưng anh lại ngồi xổm xuống, nâng mái tóc tảo biển xõa tung của tôi lên, một lần nữa quấn từng vòng quanh cổ mình như đang quàng khăn.

Mãi về sau, tôi vẫn nhớ như in câu nói hôm đó anh đã nói với tôi.

Anh ấy nói: Quả nhiên cảm giác được ôm lấy rất ấm áp.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận