Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 43: Làm sao được yên giấc.




Trong nhà ăn đã không còn ai.

An Ngung ngồi xuống vị trí Kiến Tinh từng ngồi, nói khái quát lại những phát hiện mình vừa thu được với Kazama mới chạy tới đây.

Kazama đưa cho cậu phần bánh quy nén mình vừa lĩnh, “Thực ra chưa chắc đây đã hoàn toàn là thế cờ chết. Mấu chốt phải xem cơ chế bảo vệ của gương rốt cuộc mạnh đến mức nào.”

An Ngung nhai bánh quy, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.

“Tôi có thể khóa máu.” Kazama giải thích: “Ví dụ đặt ngưỡng máu là 5%, bất kể gương giết người nhanh đến thế nào đi chăng nữa, khi máu của mục tiêu tụt xuống dưới mức 5% kia, năng lực của tôi sẽ được kích hoạt, máu sẽ được hồi trở lại ngưỡng đã đặt ra ngay lập tức. Nếu gương chỉ phát động công kích trí mạng với mục tiêu một lần, vậy thì sức mạnh của tôi đủ chống đỡ. Nhưng nếu nó liên tục tấn công cho đến khi mục tiêu tử vong mới thôi thì tôi sẽ không thể nào chống đỡ nổi.”

Tuy Kazama vẫn chưa thể hiện năng lực khóa máu đó bao giờ nhưng đôi mắt chân thành, quyết đoán ấy vẫn khiến người ta tin tưởng.

An Ngung ngẫm nghĩ, “Nếu đã như thế, khóa thanh máu ở 90% chẳng phải càng an toàn hơn sao?”

Kazama cúi đầu, bật cười, “Kết quả không khác nhau nhưng giới hạn khóa càng cao thì tôi càng tốn nhiều sức mạnh hơn, tốt nhất là nên tránh.”

An Ngung gật đầu, thầm nghĩ các healer ai cũng rất để tâm tới chuyện hao tổn sức mạnh.

Chưa một ai từng đối đầu trực diện với gương vậy nên người đi giết Kiến Tinh phải dùng chính mạng mình để thử xem rốt cuộc cơ chế của gương mạnh đến mức nào, hơn nữa còn phải ra tay thật dứt khoát.

Kazama như ngơ ngẩn nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, lát sau mới nói khẽ: “Chắc hẳn Kiến Tinh vẫn còn ý chí con người nhỉ.”

“Không chắc lắm.” An Ngung thành thật lắc đầu, “Nhưng có khả năng đó. Cậu ta thoạt trông có nhân tính hơn đám sinh vật biến dị một chút.”

Kazama cười khổ, “Nói vậy, bản thân việc xuống tay với cậu ta chính là một ranh giới khó vượt qua… Luật đâu?”

“Ờm…” An Ngung chạm tay lên yết hầu, “Ở gần đây.”

Kazama dáo dác nhìn khắp nơi, “Gần đây?”

“Phải.”

An Ngung ăn nốt miếng bánh quy cuối cùng, “Phải rồi, anh có cảm thấy tôi khác với lúc bình thường không?”

Kazama gật đầu, “Đương nhiên. Thang Trời đã ghi chép rằng năng lực của ngài là trạng thái “Giáng Thế” nhưng tôi không ngờ nó lại mạnh đến vậy. Thẳng thắn mà nói, ban nãy, lúc tới gần chỗ ngày, bản năng của tôi đã kháng cự trong từng bước đi. Giống như là…” Anh ta rũ mắt, nhìn xuống đất, “Tôi đang tới gần một tồn tại không được phép tiếp cận và cũng không được phép nhìn thẳng vào.”

An Ngung không trả lời. Cậu đứng dậy, trả khay ăn về chỗ cũ.

Kazama đã hiểu lầm. Đây không phải trạng thái “Giáng Thế” mà là hiện tượng lạ xuất hiện khi cậu và trưởng quan ở cực kỳ gần nhau nhưng chính cậu và trưởng quan lại không phát hiện ra.

Trong tai nghe, Tần Tri Luật nói: “Tuy rất thần bí nhưng chí ít cũng coi như là cách che chắn được sức hấp dẫn của cậu đối với sinh vật biến dị, đồng thời khiến chúng không dám tới gần.”

“Vâng.”

Slade nói trong kênh liên lạc của đội, “Sau khi rời khỏi nhà ăn, Kiến Tinh và A Nguyệt cùng tới phòng hoạt động, hình như vừa nổ ra tranh cãi. A Nguyệt bỏ đi một mình, tôi và Pat đang bám theo.”

“Tôi và Kazama tới phòng hoạt động.” An Ngung hỏi: “A Nguyệt đi đâu?”

Pat đáp: “Cậu ta về hộp ngủ lấy một túi đồ, hình như là thức ăn và nước uống, đang chuẩn bị quay về phòng hoạt động gặp Kiến Tinh.”

Tưởng Kiêu cũng lên tiếng: “Mọi người, tôi vừa trở lại lớp ngoài cùng, tìm đến phòng hồ sơ.”

Y vừa lật tài liệu soàn soạt, vừa nói: “Quả nhiên nơi này có lưu lại toàn bộ thông tin về Kiến Tinh trước khi chuyện không may xảy ra. Chờ chút… tập hồ sơ về cậu ta dày lắm.”

“21371115, Kiến Tinh, cha là một người biến dị có giai đoạn ẩn nấp vô cùng dài cực kỳ hiếm gặp…” Tưởng Kiêu nhanh chóng tóm tắt lại những thông tin mấu chốt trong hồ sơ, “Năm 2135, cha của Kiến Tinh tiếp xúc với nấm biến dị ở vùng hoang dã. Sau 3 tháng quan sát, không xuất hiện biến dị nên được trả về nhà. Nhưng 2 năm sau, ông ta đột nhiên xuất hiện đặc điểm biến dị loại hình nấm, cơ thể không chịu được việc dung hợp gen nên đã chết trong quá trình này. Tháng sau, mẹ của Kiến Tinh cũng chết theo tình huống tương tự. Kiến Tinh bị đưa vào cô nhi viện.”

An Ngung nhớ đến những kiến thức về biến dị Lăng Thu từng dạy cho mình, “Sống chung với người biến dị đang ẩn nấp suốt 2 năm, Kiến Tinh không thể nào thoát được.”

“Chưa chắc.” Tần Tri Luật nói trong kênh liên lạc riêng.

Tưởng Kiêu đồng tình, lại nói tiếp, “Người ở cô nhi viện cũng phán đoán như thế, đại khái còn mong rằng cậu ta sẽ nhanh chóng bị xử lý vì biến dị nên không thèm ghi cả thời gian thu lưu dự kiến. Khi mới vào cô nhi viện, cậu ta bị kiểm tra cơ thể 3 lần một ngày, đến là lắm, toàn bộ chỗ này đều là ghi chép kết quả kiểm tra,”

Tiếng lật giấy soàn soạt chợt khựng lại.

“Sao thế?” An Ngung hỏi.

Tưởng Kiêu ngập ngừng nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy ảnh chụp thôi…”

Y dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Trong hồ sơ của cậu ta ngày nào cũng có ảnh chụp toàn thân trong trạng thái tr.ần tru.ồng, đủ mọi góc độ, đặc tả từng bộ phận trên cơ thể. Kiểm tra cơ thể thường gây ra những vết thương ngoài da, đám trẻ bình thường một tuần kiểm tra một lần còn đỡ, nhưng những vết thương trên người cậu ta càng ngày càng dày đặc.”

Kazama giận dữ: “Đáng thương quá.”

Tưởng Kiêu nói: “Tôi nhớ hồi xưa cũng từng có một đề án đề nghị Tháp Đen đầu tư kinh phí để gắn chip cho những đứa trẻ ở cô nhi viện giống như những Người Giữ Trật Tự ấy, giám sát entropy gen mọi lúc mọi nơi, xóa bỏ việc kiểm tra cơ thể. Nhưng thời điểm đó, cô nhi viện đã xảy ra chuyện rồi nên không thể phản hồi đề nghị của Tháp Đen.”

Kênh liên lạc rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng Tưởng Kiêu lật tài liệu.

Lúc lên tiếng một lần nữa, ngữ khí y bỗng trở nên nghiêm túc, “Sau 3 tháng, Kiến Tinh vẫn không có dấu hiệu biến dị. Người ở cô nhi viện chọn dùng biện pháp mạnh hơn, tiến hành thí nghiệm gen mạo hiểm.”

Thí nghiệm gen mạo hiểm, đây là cụm từ hoàn toàn xa lạ đối với An Ngung. Tuy đã sống trong cô nhi viện 8 năm nhưng quả thật cậu chưa nghe về nó.

Trong kênh liên lạc riêng, Tần Tri Luật giải thích: “Là một loại thí nghiệm cô nhi viện rất hiếm khi tiến hành, có thể coi như một loại thí nghiệm dẫn dắt nhằm vào đối tượng đặc biệt có nghi vấn về gen, tuy cùng nguyên lý hoạt động nhưng cường độ thì thấp hơn nhiều. Phỏng đoán theo mức năng lượng được thiết lập, mức độ đau đớn đại khái bằng 1% thí nghiệm dẫn dắt.”

An Ngung lập tức nhớ đến đau đớn thấu ruột thấu gan kia.

Tưởng Kiêu nói tiếp: “Thí nghiệm gen mạo hiểm được tiến hành mỗi tuần một lần, tổng cộng 6 tháng, vẫn không phát hiện dấu hiệu bất thường. Vì Kiến Tinh xuất hiện di chứng giác quan cực kỳ nghiêm trọng, cuối cùng, vào mùa xuân năm 2138, cô nhi viện trả cậu ta về danh sách giám sát bình thường, không tiếp tục dùng bất kỳ phương pháp đặc biệt nào nữa.”

An Ngung thì thào lặp lại: “Di chứng giác quan…”

Trong thoáng chốc, cậu chợt nhớ tới đêm mưa ở khu 53, trong căn phòng kho u ám. “Thí nghiệm dẫn dắt sẽ gây ra di chứng thần kinh rõ rệt, thường gặp nhất là mất ngủ và ác mộng.” Khi đó, Tần Tri Luật từng đứng ngoài cửa nhắc nhở cậu như vậy.

Lúc ấy, An Ngung đã phải tiếp nhận toàn bộ các đợt thí nghiệm dẫn dắt. Nghiêm Hi nói đó là tàn nhẫn của tàn nhẫn, nhưng thật may khi cậu không hề xuất hiện bất kỳ di chứng nào.

Tần Tri Luật vào kênh liên lạc chung: “Triệu chứng của cậu ta thế nào?”

“Mất ngủ.” Tốc độ lật tài liệu của Tưởng Kiêu chậm lại, y cẩn thận đọc từng phần một, “Liên tục mơ thấy nỗi đau của thí nghiệm gen. Ban đầu, mỗi đêm cậu ta còn ngủ được khoảng 4 tiếng, về sau rút ngắn lại còn 2 tiếng rồi đến mức hoàn toàn không thể ngủ được. Thuốc an thần từng giúp cậu ta giảm bớt được tình trạng này trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng mất tác dụng. Cậu ta không chịu ngủ trong hộp ngủ, nhất quyết giấu mình trong một căn phòng kho. Lần nghiêm trọng nhất, cậu ta không ngủ trong 16 ngày liên tục, dẫn tới suy kiệt đa tạng, suýt nữa đã không cứu được.”

“Sự cố nghiêm trọng đó phát sinh vào tháng 6 năm 2138. Tuy vậy, bị hôn mê do bệnh tình nguy kịch lại giúp cậu ta có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn. Sau khi tỉnh lại, cô nhi viện bắt đầu tiến hành điều trị tâm lý cho cậu ta, phần sau đều là ghi chép điều trị tâm lý…” Tốc độ lật hồ sơ của Tưởng Kiêu nhanh trở lại, “Kiến Tinh rất phối hợp với chuyên gia tâm lý. Chuyên gia tâm lý đánh giá cậu ta là một đứa trẻ hiền hòa, kiên nhẫn và giàu lòng cảm thông. Cậu ta không hề nảy sinh bất cứ oán hận nào đối với thí nghiệm gen của cô nhi viện, nhưng cũng chính vì vậy mà việc điều trị lại càng khó khăn hơn.”

“Cậu ta nhanh chóng thành lập mối quan hệ tin tưởng với chuyên gia tâm lý nhưng chuyên gia chỉ có thể giúp cậu ta ngủ được một lát bằng cách thôi miên kết hợp với dùng thuốc, hoàn toàn không thể thực sự khiến cậu ta vượt qua nỗi đau.”

Kênh liên lạc yên tĩnh đến ngột ngạt.

An Ngung nhớ về Kiến Tinh cậu gặp lúc nãy. Cậu ta có vẻ không hề ôn hòa như ghi chép. Trái lại, cậu ta trông có vẻ khá u uất, hành vi lại quái đản.

“Còn đây nữa.” Tưởng Kiêu gõ ngón tay trên tập hồ sơ, “Tháng 8 năm 2138, đứa trẻ mồ côi tên A Nguyệt và giáo viên hỗ trợ tên Lý Âm ở khu D cùng chuyển tới khu B. Theo ghi chép của chuyên gia tâm lý, A Nguyệt là một đứa trẻ giàu năng lượng và có tính cách dạng thích cho đi. Cậu ta có hảo cảm với Kiến Tinh, nhanh chóng trở thành người bạn đầu tiên của Kiến Tinh tại cô nhi viện. Lý Âm là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, là một giáo viên âm nhạc trước khi tới cô nhi viện làm việc, biết hát và thổi kèn harmonica. Ồ, lúc còn ở khu D, người này từng là giáo viên hỗ trợ của Bạch Kinh. Khi Bạch Kinh nộp đơn xin được ở lại cô nhi viện làm giáo viên hỗ trợ, chính Lý Âm đã đứng ra tiến cử và đảm bảo. Sau khi Lý Âm chuyển tới khu B không lâu, đơn xin ở lại cô nhi viện của Bạch Kinh đã được duyệt.”

Tưởng Kiêu đọc từng lời đánh giá của chuyên gia tâm lý: “Có lẽ vì tuổi tác và phong thái của Lý Âm khá tương đồng với người mẹ đã mất của Kiến Tinh, tiếng nhạc của cô đã đem đến tác dụng bất ngờ đối với cậu bé. Sau ba ngày liên tục nghe cô thổi kèn harmonica, lần đầu tiên Kiến Tinh tự ngủ thiếp đi trong phòng hoạt động, giấc ngủ kéo dài 48 phút. Ngày hôm sau, cậu bé tự ngủ được 76 phút.”

Y nhanh chóng lướt qua những đoạn miêu tả dài, “82 phút, 74 phút, 90 phút,… 132, 162, 148,… Thời gian tự ngủ được của Kiến Tinh tuy dao động nhưng vẫn có xu hướng tăng lên. Khoảng 1 tháng sau, Kiến Tinh đã có thể ngủ vững được khoảng 4 tiếng. Ban đầu, cậu bé còn bị tỉnh giấc do ác mộng. Mỗi lần như thế, A Nguyệt luôn ở bên cạnh. Về sau, thời gian ngủ của Kiến Tinh cũng dài ra thêm, tần suất xuất hiện ác mộng giảm xuống. A Nguyệt đã chuyển tới phòng hoạt động ngủ cùng Kiến Tinh hằng đêm, có thể nói là như hình với bóng.”

Pat thở dài một hơi, “Đứa trẻ này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây.”

An Ngung không hiểu được nỗi khổ của việc mất ngủ, thậm chí cậu còn khó lòng nào lý giải được chuyện người ta không thể ngủ.

Nhưng trong những trang tài liệu gần như rập khuôn mà Tưởng Kiêu đọc, cậu lờ mờ cảm nhận được sự tuyệt vọng của cậu bé tóc trắng mắt vàng trong căn phòng kho khóa kín mười mấy năm trước.

“Vẫn là may mắn đi.” Cậu rì rầm trả lời.

Giống như cậu đã gặp được Lăng Thu, có được một người thân, Kiến Tinh cũng gặp được A Nguyệt. Thậm chí Kiến Tinh còn may mắn hơn vì đã có được hai người thân là A Nguyệt và Lý Âm.

Trong khi mọi người đang im lặng, Tần Tri Luật lên tiếng: “Cô nhi viện gặp chuyện vào đêm 25 tháng 12, tìm thông tin về Lý Âm sau đó.”

Giọng hắn trầm tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, dường như không có một chút xúc động nào.

“Không tìm được.” Tưởng Kiêu nói, “Sau khi cô nhi viện gặp chuyện, phòng hồ sơ này không được cập nhật thêm thông tin nữa. Ghi chép cuối cùng của Lý Âm là vào ban ngày của ngày 25 tháng 12, báo cáo lại tình trạng những đứa trẻ cô ấy phụ trách.”

An Ngung rời khỏi nhà ăn, đi về phía phòng hoạt động. Tần Tri Luật nói trong tai nghe: “Các mối quan hệ của Kiến Tinh cực kỳ đơn giản. Cậu ta và Bạch Kinh không có liên hệ trực tiếp, ràng buộc duy nhất chỉ có Lý Âm. Hiện tại, Bạch Kinh lại bảo vệ Kiến Tinh giống như đang thực hiện một lời hứa nào đó, vậy nên khả năng rất cao chính là Lý Âm đã chết.”

An Ngung nhìn căn phòng hoạt động nho nhỏ ở phía xa, “Ngài ra tay hay để tôi?”

Kazama đang đi bên cạnh dừng bước, hoang mang nhìn về phía An Ngung, lát sau mới ý thức được rằng cậu đang nói chuyện với Tần Tri Luật trong kênh liên lạc riêng.

Tần Tri Luật nói: “Tôi tưởng cậu sẽ lệnh cho Slade và Pat làm chuyện mạo hiểm này chứ.”

“Đúng là tôi rất hy vọng có thể chuyển nguy cơ gây hại đến tính mạng đó cho những kẻ đáng ghét khác.” Sắc mặt An Ngung rất bình thản, “Nhưng thật đáng tiếc, những Người Giữ Trật Tự luôn cực kỳ trung thành với con người. Khi xuống tay với Kiến Tinh, chỉ cần có một khoảnh khắc do dự thôi thì cũng sẽ phải chết vô ích.”

Tần Tri Luật như vừa bật cười, “Những chuyện không có nhân tính như thế chung quy đều phải do chúng ta làm?”

An Ngung nói: “Dù sao chúng ta cũng đã làm nhiều lần rồi.”

Cậu nhớ lại kinh nghiệm chiến đấu trước đó, “Lúc ở khu 53, trạng thái kia chỉ xuất hiện khi chỉ số sự sống của tôi giảm xuống mức đủ thấp. Có lẽ tôi nên thử lại giá trị cực hạn kia một lần nữa.”

Tai nghe mãi không vang lên tiếng trả lời, An Ngung tiếp tục đi thêm vài bước rồi mới hỏi dò: “Trưởng quan?”

“Cứ để tôi làm đi.” Tần Tri Luật quyết định, “Đừng lưu lại quá nhiều điều cho kẻ khác đàm tiếu.”

An Ngung ngơ ngác hỏi, “Tại sao ạ?”

“Mỗi một đối tượng giám sát đều là quân dự bị tương ứng của cấp cao.” Tần Tri Luật lạnh nhạt nói. “Trước khi đôi cánh đủ cứng cáp, phải biết trân trọng từng chiếc lông trên người.”

An Ngung không theo kịp suy nghĩ của trưởng quan. Cậu rũ mắt ngẫm nghĩ, lại thấp giọng hỏi: “Nếu ý của ngài là người đứng trên tầng cao nhất của Tháp Nhọn không thể bị vấy bẩn, vậy thì ngài đã làm gì suốt thời gian qua?”

“Từ sau chuyện ở khu 95, tất cả mọi người đã hiểu rốt cuộc tôi là loại người gì.” Tần Tri Luật thản nhiên nói, “Thậm chí là còn sớm hơn nữa, tôi đã để lộ bộ mặt thật từ lâu rồi.”

An Ngung dừng khựng lại, một lúc lâu sau mới bước tiếp.

Giọng nói trong tai nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, thản nhiên nhưng vừa rồi, trong một khoảnh khắc, không biết tại sao cậu chợt thấy tim mình nặng trĩu.

Kênh liên lạc tự động chuyển đổi, Pat lên tiếng: “Tình hình không ổn. A Nguyệt vừa vào phòng hoạt động. Chai dịch dinh dưỡng cậu ta vừa đưa cho Kiến Tinh có vấn đề, màu sắc trông khá lạ.”

Kênh liên lạc rơi vào yên tĩnh trong một giây. Ngay sau đó, An Ngung đột ngột đưa mắt nhìn về phía phòng hoạt động ở đằng xa.

Trong khoảnh khắc, Kazama Takashi Sakai đã đứng ngay trước căn phòng.

Đối diện với bức tường xám trắng, anh ta ngơ ngác lẩm bẩm: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Ngoảnh lại, anh ta trông thấy An Ngung vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh mình, trong đôi mắt vàng, dường như có một vệt đỏ lờ mờ vừa lặn xuống.

Anh ta sửng sốt quay phắt đầu lại.

Chỗ hai người vừa đi qua đã nằm sau lưng cả trăm mét.

Là An Ngung đã đưa cả hai tới trước phòng hoạt động chỉ trong tích tắc.

“Năng lực điều khiển không gian…” Gió thổi khô mồ hôi lạnh trên người, anh ta đờ đẫn nhìn An Ngung, “Ngài là lỗ sâu biết đi à… Khi trạng thái “Giáng Thế” xuất hiện, ngài có thể vượt qua khoảng cách cả trăm mét chỉ trong chớp mắt?”

Vừa rồi, trong lúc chiến đấu, anh ta vẫn tưởng rằng năng lực của An Ngung chỉ là âm thầm thao túng tâm trí để mục tiêu di chuyển trong phạm vi nhỏ khoảng chừng một hai bước giống như điều khiển con rối đã là cực hạn rồi. Nhưng đến tận giờ phút này anh mới thực sự ý thức được rằng thứ An Ngung khống chế trước nay không phải sinh vật mà là không gian.

Không gian và thời gian, hai loại năng lực khiến người ta nghe thôi đã thấy sợ hội tụ trong cùng một con người. Trong tay nhà chỉ huy mà Tần Tri Luật nói, đối tượng bị chỉ huy chính là không gian – thời gian chứ không phải quân cờ.

Anh ta hoảng sợ nhìn An Ngung, An Ngung lại bình thản đưa mắt nhìn anh, “Không phải trạng thái “Giáng Thế”. Trạng thái đó của tôi chỉ xuất hiện đúng một lần khi tôi đạt đến cực hạn ở khu 53 thôi, về sau chưa từng xuất hiện lại, có thể là vì vẫn chưa chạm được đến cực hạn đó.”

Kazama rùng mình, “Cực hạn để kích hoạt là gì?”

An Ngung nói, “Lần kích hoạt trước là khi chỉ số sự sống còn 2,5%. Phiền anh nhớ ngưỡng máu này nhé.”

Kazama tròn mắt hỏi lại: “2,5%?”

Trong tai nghe, Tưởng Kiêu khẽ thở dài, “Lần trước, Nho bị vắt kiệt như thế đấy. Với lại, di chuyển vài trăm mét chẳng là gì đâu. Khả năng cực hạn của ngài ấy hình như phải trên 10 nghìn mét cơ, đối tượng dịch chuyển còn không phải sinh vật mà là mấy chục tòa nhà.”

Kazama: “…”

Lúc anh ta ngước mắt lên, An Ngung đã chuẩn bị bước vào trong căn phòng màu xám trắng kia, đồng thời nói: “Tạm thời đừng vào cùng nhau.”

Phòng hoạt động vô cùng yên tĩnh.

Kiến Tinh ngồi trong góc, đó vốn là một góc chết mà ánh sáng bên ngoài cửa sổ không thể chiếu vào. Giờ đang giữa trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu khiến vùng bóng tối bị thu lại còn rất hẹp, dù cậu ta có ngồi cuộn người, bó gối, một nửa cánh tay và cẳng chân vẫn bị ánh nắng rọi lên.

Mà ánh sáng phát ra từ chính cơ thể cậu ta lại chiếu vào vùng bóng tối còn lại, tuy không chói chang như mặt trời nhưng vẫn khiến người ta lóa mắt.

Bánh quy nén được để bên cạnh, tay cậu ta cầm chai dịch dinh dưỡng, nhẹ nhàng lắc lư dưới ánh sáng.

An Ngung tới gần, động tác lắc lư cái chai của Kiến Tinh tạm dừng. Cậu ta cảnh giác nhìn ra phía cửa và cửa sổ vài lần.

A Nguyệt đứng trước mặt cậu ta, hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế?”

“Chẳng gì cả.” Kiến Tinh thu tầm nhìn, mệt mỏi nhắm mắt lại, “Có lẽ lâu lắm rồi không ngủ, hôm nay tôi cứ xuất hiện ảo giác, luôn có dự cảm thế giới sắp sụp đổ rồi. Giống hệt như… đối diện với vực sâu.”

Nói xong, cậu ta đưa mắt nhìn A Nguyệt, giọng nói có phần cáu kỉnh, “Chẳng phải đã bảo sau này sẽ mặc kệ tôi rồi hay sao?”

A Nguyệt im lặng hồi lâu mới trả lời: “Đây là lần cuối cùng.”

“Trong nhà ăn, tôi đã ăn no rồi. Cậu mong một người mất ngủ nhiều năm sẽ ăn được bao nhiêu đây?” Kiến Tinh bực bội lắc lư người, “Chẳng lẽ ăn thêm một phần bánh quy thì tôi sẽ ngủ được chắc? Có mà no chết tôi ấy.”

Sắc mặt A Nguyệt rất lạnh lùng, “Nếu thật sự có thể khiến cậu no chết luôn cũng tốt.”

“Cậu nói gì cơ?” Kiến Tinh lập tức nhíu mày.

“Tại sao không tự sát?” Giọng A Nguyệt trùng xuống, “Đã 10 năm rồi, cậu có từng ngủ được một giấc tử tế không? Nếu không phải cậu đã biến dị, với thân xác nhân loại, cậu đã chết từ lâu rồi.”

Kiến Tinh yên lặng nhìn cậu. Dưới ánh mặt trời, hai đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào nhau, thấy được sự căm hận trong mắt nhau.

Ánh sáng chói đến mức mắt A Nguyệt hơi đỏ lên, giọng cậu lại khẽ khàng như đang dỗ dành, “Thời gian ở đây đã không còn trôi đi nữa rồi, tớ không còn nhìn thấy được bất kỳ điều gì có ý nghĩa ở tương lai. Tớ chỉ hy vọng cậu có thể ngủ một giấc thật ngon, không phải tiếp tục khổ sở nữa, được không?”

“Ngủ một giấc thật ngon ư.” Kiến Tinh lại đưa mắt nhìn tuyết rơi dưới ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, “Tội vẫn chưa chuộc xong mà.”

Bàn tay buông bên người A Nguyệt siết chặt thành nắm đấm. Rốt cuộc cậu không kìm nén nổi nữa mà quát lên: “Cô giáo sẽ không bao giờ trách cậu!”

Tiếng quát như xẻ đôi bầu không khí đặc quánh trong phòng, khiến Kiến Tinh đứng bật dậy, “Vậy cậu nói tôi nghe tại sao từ sau chuyện đó tôi lại không thể ngủ được?”

“Đó là ám ảnh của cậu! Là tự cậu không dám đối diện với chính mình!”

Kiến Tinh cười trào phúng, “Chẳng lẽ cậu có thể nhìn thẳng vào tôi? Là một con người không chịu thỏa hiệp trước sinh vật biến dị, cậu còn dám nói cậu thật sự vẫn đối xử với tôi giống hệt như ngày trước sao?”

“Tớ dám.” A Nguyệt lập tức nói, mắt nhìn chằm chằm vào Kiến Tinh, “Tớ luôn tin rằng cậu vẫn còn ý chí con người, suy nghĩ này chưa bao giờ thay đổi.”

Đôi mắt vàng đối diện như sững ra mất một giây. Kiến Tinh lẩm bẩm nói: “Giữ được, hiện tại đang giữ được. Nhưng đã từng đánh mất trong quá trình biến dị.”

Cậu ta ngơ ngẩn nhìn vô định một lát, đến khi hoàn hồn lại khôi phục vẻ mặt mệt mỏi.

Cậu nhìn A Nguyệt bằng ánh mắt căm ghét, “Thôi được rồi, tôi ăn xong chỗ đồ ăn này là cậu sẽ đi đúng không?”

“Phải. Tớ sẽ không bao giờ tới làm phiền cậu nữa.”

“Được.”

Kiến Tinh thản nhiên mở nắp chai.

Khoảnh khắc ngửa cổ rót dịch dinh dưỡng vào miệng, cậu thoáng trông thấy nụ cười thê lương trên môi A Nguyệt.

Nhận ra điều khác thường nhưng đã không còn kịp nữa.

Trong giây phút ấy, không khí xung quanh bỗng dao động kịch liệt, cổ tay cậu bị đẩy lệch sang một bên, nửa chai dịch dinh dưỡng bị đổ xuống sàn.

Một người đàn ông cao lớn bất thình lình xuất hiện trước mặt, ngực gần như áp vào mặt cậu ta, đôi mắt đen khiến người ta thấy mà khiếp hãi đang chăm chú nhìn xuống.

Cậu run tay, đánh rơi luôn chai nước.

Nửa chai dịch dinh dưỡng còn lại đổ vào ống quần người kia, gương mặt vốn đã lạnh lùng trông lại càng đáng sợ hơn.

Kiến Tinh không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới đưa tay lên dụi mắt.

A Nguyệt vốn đứng cách cậu ta vài bước đã biến mất.

Đổi thành… người kia.

Cậu lùi vài bước về phía sau, ngẩng đầu lên, vẻ u uất không còn, quay trở về với dáng vẻ ngơ ngác như khi mới tới cô nhi viện, đờ đẫn nhìn Tần Tri Luật, một lúc sau mới lúng túng hỏi, “Chú là ai? Chú đưa A Nguyệt đi đâu rồi?”

Sắc mặt Tần Tri Luật thật sự rất khó coi.

Nhưng trước đôi mắt vàng vô tội dường như rất quen thuộc kia, hắn không thể nào nổi xung.

Tần Tri Luật chỉ có thể lạnh lùng ngoảnh mặt nhìn ra phía cửa.

Người đứng ở cửa cũng đang mở to đôi mắt vàng vô tội nhìn hắn.

Dường như đôi mắt đó đã không còn vẻ vô hại như ngày ở trên cánh đồng tuyết đó nữa.

An Ngung đưa tay chạm lên cổ như muốn nói cho trưởng quan biết hiện tại A Nguyệt đang ở đâu.

Vừa rồi, cậu nhanh chóng bẻ cong không gian, đồng thời cũng nhân cơ hội đổi chỗ của Tần Tri Luật với A Nguyệt.

Thấy gương mặt trưởng quan cứ lạnh tanh như thế, An Ngung lẳng lặng đi ra ngoài, chỉnh lại tai nghe.

“Thành thật xin lỗi, chưa kịp xin chỉ thị từ ngài.” Cậu nhỏ giọng giải thích. “Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn ngài cũng không muốn để một người bình thường bị gương xử quyết vì giết Kiến Tinh đâu.”

Tần Tri Luật lạnh lùng nói: “Xem ra Lăng Thu còn dạy cho cậu cả trò áp đặt đạo đức.”

“Không hề, điều Lăng Thu dạy tôi là giao tiếp phải thật chân thành. Nhưng anh ấy nói khó hiểu lắm, cuối cùng là Nho nêu ví dụ và phân tích thì tôi mới biết phải áp dụng như thế nào.” An Ngung cảm thấy rất oan uổng. Cậu dừng lại một tiếng rồi mới lí nhí nói tiếp, “Nho bảo tôi nên đứng trên lập trường của ngài, suy nghĩ vấn đề thay ngài.”

Tần Tri Luật: “…”


Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Kiến Tinh (1/2) – Làm sao được yên giấc

Tôi từng có những giấc ngủ ngon ngắn ngủi.

Vì đã phải nếm trải mùi vị khi đánh mất chúng nên tôi lại càng trân trọng hơn.

Giúp tôi có được cuộc sống mới chính là tiếng đàn của cô giáo và lời an ủi của cậu ấy.

Cô giáo Lý Âm và A Nguyệt là hai người tốt nhất trên đời.

Họ dịu dàng, tốt bụng như thế, vậy nên tất cả những gì gây tổn thương đến họ đều phải xuống vực sâu.

Đúng vậy, tôi đã xuống vực sâu từ lâu rồi.

Người ở dưới vực sâu, làm sao được yên giấc.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận