Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 49: Lần hỗ trợ cuối cùng.




Lúc này, chỉ số sự sống của An Ngung đang là 71%.

Dựa theo cơ chế của gương, ngay khi bước vào mảnh gương thứ tư, cậu sẽ phải chịu sát thương mất 70% máu vì rời khỏi mảnh gương thứ ba, chắc chắn không có khả năng sống sót rời khỏi mảnh gương thứ tư.

Phương pháp duy nhất là đưa mảnh gương thứ tư ra ngoài trước, để Tần Tri Luật một mình tiến vào.

Nhưng An Ngung đã thử vài lần, có vẻ cậu đã bị nhốt trong mảnh gương thứ ba không thể thoát ra ngoài. Cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục tiến vào tâm gương.

An Ngung im lặng đứng dưới trời tuyết, dường như phía trước mờ mịt chỉ có cái chết trong khi sau lưng đã chẳng còn đường lui/

Trước khi vào trong mảnh gương, cậu luôn nhìn chằm chằm trưởng quan. Những người khác không thể chịu đựng nổi đòn tấn công thẳng vào tin thần của mảnh gương còn trưởng quan có thể, nhưng hắn lại lựa chọn ở bên ngoài gương.

An Ngung nhìn chiếc áo đang khoác trên người A Cức, bên tai dường như vang vọng câu nói đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần kia: Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện.

Dường như cậu vĩnh viễn không thể ký thác toàn bộ an nguy của mình vào người khác, bất kể là Lăng Thu khi trước hay Tần Tri Luật hiện tại.

Nhưng trưởng quan thực sự là một người luôn giữ lời hứa.

Cậu lấy hai mảnh gương vỡ ra khỏi túi áo, giơ lên trước mặt.

Mặt gương trắng phản chiếu lại diện mạo cậu, cảm giác đang quan sát một người khác lại xuất hiện. Sau khi chứng kiến ký ức của Bạch Kinh, cậu rốt cuộc đã hiểu hình ảnh trong gương thực sự là một người khác, là một phần của bản thân bị giam giữ trong gương.

Đôi mắt đỏ trong gương trầm tĩnh không chút dao động.

“Tôi vẫn sẽ tin ngài.” Cậu khẽ thì thầm, “Đừng khiến tôi thất vọng.”

Bóng người bỗng nhiên giơ cao tay lên, hai mảnh gương vỡ phản chiếu bầu trời đầy tuyết rơi đâm thẳng vào ngực.

Bên ngoài, phần ngực của An Ngung nhắm mắt trông như đang ngủ say bỗng nhiên chảy máu tươi, con số 71% trên thiết bị thông tin nhanh chóng giảm xuống.

Kazama lập tức nhìn sang phía Tưởng Kiêu: “Góc sắp ra khỏi gương rồi.”

Ngay tức khắc, bông hoa anh túc nở rộ từ trong lòng bàn tay Tưởng Kiêu, muốn nhả hạt giống ra nhưng lại bị Tần Tri Luật giữ lại.

“Chờ chút đã.”

Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn con số trên thiết bị thông tin, máu tươi đã thấm ướt bộ đồ trợ cấp của An Ngung, sinh mạng cậu đang không ngừng trôi đi nhưng con số hiển thị lại không lập tức trượt thẳng xuống như hai lần trước. Nó nhanh chóng hạ xuống 62% rồi giữ nguyên ở đó đến mười mấy giây mới lại giảm xuống còn 61%.

“Đây không giống như bạo kích phải chịu trước khi rời khỏi kính.” Kazama giật mình nhìn thiết bị thông tin, “Góc bị thương do nguyên nhân khác trong gương?”

Tần Tri Luật ngẫm nghĩ, “Không phải tổn thương trí mạng, cậu phụ trách đi.”

“Vâng.”

Kazama đã khôi phục được một chút, những hạt bồ công anh nhỏ màu tím nhạt đã có sức sống hơn đang bay về phía ngực An Ngung.

Anh ta nhìn con số 61% trên thiết bị thông tin chầm chậm tăng lên đến khi về lại 71% mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng, cảm giác toàn thân đã đầm đìa mồ hôi trong gió lạnh.

Đang định thu hạt giống lại, Tần Tri Luật bỗng nói: “Tiếp tục.”

Kazama thoáng kinh ngạc, những bông bồ công anh nho nhỏ đang ngần ngừ giữa không trung một lần nữa vây quanh An Ngung.

Xung quanh im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió thổi. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, con số trên thiết bị thông tin chậm rãi tăng từ 71% lên 72%.

Slade kinh ngạc: “Ngưỡng máu tối đa hồi phục rồi?”

Tần Tri Luật trầm ngâm rồi nói: “Xem ra phải dung hợp với những mảnh gương vỡ trước đó mới có thể thu hồi phần đã bị phong ấn của bản thân.”

Tất cả mọi người im phăng phắc mất một lúc, Kazama mới lẩm bẩm: “Vậy nên là Góc đã… đâm gương… vào ngực mình?”

Anh ta vươn tay tới định chạm lên vết thương trên ngực An Ngung theo bản năng nhưng rồi lại khựng lại giữa không trung, lát sau mới thì thào nói nhỏ: “Không sợ chết thì cũng thôi đi, chẳng lẽ không sợ bản thân sẽ phát sinh biến dị với gương à…”

Tần Tri Luật lạnh lùng nói: “Entropy gen là 0 nhưng cậu ấy cũng giống tôi, có khả năng kháng lây nhiễm tuyệt đối.”

Khi con số thong that tăng trở lại 80%, ở thế giới trong gương, An Ngung rũ mắt nhìn hai mảnh gương đang cắm trên ngực mình.

Máu tươi giọt xuống đất, đôi mắt đỏ phản chiếu trong gương cũng sáng rực như được nhuộm đẫm máu tươi, không hề có cảm giác suy yếu vì bị thương mà lại càng khiến người ta khiếp hãi hơn.

Cậu nắm chặt lấy hai mảnh gương, rút chúng ra khỏi ngực mình.

Máu tươi giọt từng giọt xuống đất nhưng dường như cậu không hề cảm thấy đau, chỉ điềm nhiên cầm gương soi vết thương trên người mình.

Mái tóc bạc bay trong gió, những vết thương đáng sợ nhanh chóng cầm máu dưới cái nhìn chăm chú của cậu, vết rách liền lại, lát sau đã lành hẳn.

“100%.” An Ngung khẽ nói với chính mình.

bên ngoài gương, Tần Tri Luật nhìn con số trên thiết bị thông tin, trong đôi mắt đen rốt cuộc cũng xuất hiện chút cảm giác nhẹ nhõm.

Pat không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Thế mà cũng có thể phối hợp mượt mà…”

Kazama cũng kinh ngạc đến mức không nói nổi thành lời. Anh ta chỉ hồi máu cho An Ngung đến 80% rồi sau đó con số tự động tăng lên đến ngưỡng cao nhất, là An Ngung ở trong gương sử dụng năng lực tăng tốc thời gian với chính mình.

Anh ta không dám nghĩ đó phải là quyết định quyết đoán đến thế nào. Trong tình huống không nắm được bất cứ thông tin nào, chỉ cần người ở bên ngoài không hồi lại chỉ số sự sống đang giảm xuống kia, khoảnh khắc vừa rồi, chắc chắn An Ngung sẽ mất mạng.

Anh ta ngẩn người hồi lâu rồi chợt quay sang nhìn Tần Tri Luật: “Trước khi Góc vào trong gương, hai người đã trao đổi với nhau gì đó bằng ánh mắt?”

“Hửm?”

Tần Tri Luật ngẩn ra mất vài giây mới hiểu được câu hỏi của Kazama, “Không hề. Tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ khá bất mãn khi tôi không chịu vào cùng nên chờ cậu ấy chất vấn. Nhưng nhìn mãi, An Ngung vẫn không nói gì, tôi cũng sẽ không giải thích.”

“…”

Mọi người vốn đang ngơ ngác hoàn toàn im lặng.

“Cậu ấy không ngờ nghệch tin tưởng vào đồng đội như cậu tưởng đâu. Trái lại, An Ngung là một người rất khó để chịu giao phó tính mạng mình cho người khác.” Tần Tri Luật nhìn An Ngung đang nhắm mắt ngồi dưới đất, thấp giọng nói: “Cậu ấy chỉ cực kỳ nhạy cảm với từng cơn đau dù là nhỏ nhất trên người mình. Cơ thể đang chuyển biến tốt lên hay xấu đi, không cần thiết bị thông tin nhắc nhở cũng tự xác định được. Có thể đây là một thiên phú gì đó, giống như một con thú nhỏ vậy.”

Vừa dứt lời, con số trên thiết bị thông tin bỗng nhấp nháy, chỉ số sự sống từ 100% tụt thẳng xuống 30%.

Kazama và Tưởng Kiêu tái mặt, những hạt bồ công anh nho nhỏ đang bay lơ lửng trên không khí đồng loạt nổ tung.

“Lần này sắp ra thật rồi!” Kazama căng thẳng, “Lần bạo kích này phù hợp với cơ chế của gương, lượng máu tối đa có lẽ sẽ giảm từ 100% xuống còn 70%.”

Tần Tri Luật không nói gì, tầm mắt chuyển từ thiết bị thông tin sang mảnh gương vỡ thứ ba An Ngung đang cầm trong tay.

Mảnh gương kia đang lặng lẽ thay đổi. Hai chữ “Bảo vệ” trên mặt gương trắng chậm rãi biến thành “Tâm gương”.

“Quả thật cậu ấy đã rời khỏi mảnh gương vỡ thứ ba nhưng chưa ra ngoài mà lại vào thẳng mảnh gương vỡ tiếp theo.” Tần Tri Luật nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Bảo sao lại vội vã lấy lại ngưỡng máu tối đa của bản thân trong gương như vậy, hóa ra là có gương trong gương.”

“Gương trong gương… Mảnh vỡ thứ tư?” Kazama đờ đẫn, “Bạo kích khi rời khỏi là 80%, nhưng máu tối đa của góc bây giờ chỉ có 70%.”

Tần Tri Luật chỉ nói: “Chờ một chút.”

Tưởng Kiêu vẫn luôn im lặng trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ An Ngung sẽ…”

Lời còn chưa nói xong, chỉ số sự sống 30% một lần nữa giảm xuống. Dường như lần này còn nặng hơn lần thu lại chỉ số sự sống ở hai mảnh gương trước, hạt bồ công anh của Kazama chật vật níu kéo nhưng con số vẫn giảm xuống đến 12% mới có dấu hiệu chậm lại.

Mọi người nín thở nhìn chằm chằm màn hình, gần như quên mất lần cuối hít thở của mình là bao nhiêu lâu trước.

Chỉ có Tần Tri Luật vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn con số 12% chậm chạp giảm xuống 11% rồi ngay sau đó lại quay trở lại 12% nhờ sự nỗ lực của những hạt bồ công anh.

Con số bắt đầu tăng trở lại, vừa được vài phần trăm đã đột ngột vọt lên, một lần nữa quay về ngưỡng 100%.

Mọi âm thanh biến mất, Tần Tri Luật khẽ bật cười, “Đúng là điên cuồng.”

Hắn nhìn về phía An Ngung trông như đang ngủ say, giọng bất giác hiền hòa hơn, “Lượng máu bị mảnh gương thứ ba khóa lại…”

Trong gương.

Người đang đứng lặng giữa gió tuyết nắm chặt ba mảnh gương vỡ, mảnh nào cũng dính đầy máu tươi.

Gió giằng giật những vết rách trên bộ quần áo cậu đang mặc nhưng trên cơ thể người đó lại không có bất kỳ vết thương nào, hệt như những giọt máu tươi đỏ chẳng hề liên quan đến cậu.

Hồi lâu sau, cậu ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hiện rõ vẻ quyết tuyệt.

“Toàn bộ, đã lấy lại.”

***

Ba mảnh gương vỡ vẫn còn trong tay nhưng khi An Ngung cầm chúng lên soi lại, cảm giác đối diện với người khác rốt cuộc đã biến mất.

Cậu đã vào trong mảnh gương vỡ thứ tư, cánh đồng tuyết trống trải nhanh chóng được lấp đầy, những kiến trúc màu xám trắng của cô nhi viện một lần nữa xuất hiện.

Đất trời mờ mịt, hai bên đường là những sinh vật biến dị quái đản. Những đứa trẻ từng cười tươi rói đã mọc ra nanh vuốt dị dạng, làn da nứt toác, xương khớp vặn vẹo, chém giết lẫn nhau trong vô thức.

Khắp nơi đều là máu đen và những mảnh xác của sinh vật biến dị. Chúng văng đầy lên những bức tường của cô nhi viện, hệt như những hình vẽ nguệch ngoạc đầy nguyền rủa ghi lại toàn bộ tội ác.

Hệt như địa ngục trần gian.

An Ngung bước đi trên lối hành lang dài vừa quen thuộc mà lại xa lạ này, tầm mắt chầm chậm dò xét từng sinh vật biến dị đang đánh nhau.

Một vài hồi ức không thuộc về cậu len lỏi vào trong óc. Cậu bỗng nhiên biết được tên của từng sinh vật biến dị, biết sở thích trước kia của chúng, biết ai là bạn của nhau, biết ai sắp kết thúc giai đoạn quan sát, chuẩn bị rời khỏi cô nhi viện.

Cậu thấy chúng xé xác đối tượng đã từng là bạn của mình, thấy chúng quỳ rạp giữa hành lang ăn ngấu nghiến những mảnh xác thịt dị dạng, thấy khi chúng ngẩng lên nhìn mình, trong mắt chỉ còn lại sự tham lam nguyên thủy nhất.

Cuối hành lang, trên sàn có một vũng máu, một thi thể nhỏ thó nằm bên trong.

Đó là một cô bé đang sắp hóa thành bướm. Nhưng cũng giống như rất nhiều người bình thường khác cơ thể không thể chịu nổi biến dị, cô bé đã chết ngay giữa quá trình thay đổi đó.

Cô bé trở nên nhỏ xíu, chỉ to bằng hai lòng bàn tay rút lại. Cơ thể héo rút ấy vẫn còn lại một số đặc điểm của con người nhưng hai chân đã dính liền vào nhau, hai tay xuất hiện màng cánh trong suốt như ve sầu. Rõ ràng đang ngâm trong máu nhưng đôi cánh ấy lại như đã khô quắt lại.

Gần như không cần suy nghĩ, An Ngung cúi xuống, bế cô bé lên, dùng góc áo lau sạch máu bẩn trên gương mặt, đặt cô bé lên lan can bên cạnh.

Cơ thể cô bé vẫn đang tiếp tục héo rút. Từng đợt gió thổi qua, cuối cùng cô bé bị gió thốc lên, quay vài vòng giữa không trung rồi không biết bị thổi đi tận đâu.

An Ngung chợt nhận ra cảm giác thương xót xuất hiện trong lòng mình có gì đó rất lạ.

Cậu nhìn xuống vũng máu kia, hình ảnh phản chiếu qua chất dịch đặc quánh kia lại là gương mặt của Bạch Kinh.

Đây là ngày 25 tháng 12 năm 2138, Bạch Kinh đã hoàn thành giao dịch với gương, vừa giấu kín A Cức đã hôn mê, trên người vẫn mặc bộ đồng phục giáo viên hỗ trợ của cô nhi viện.

An Ngung đi theo dòng hồi ức, tới khu vực trung tâm của cô nhi viện.

Nơi đó từng có một màn hình được làm âm sàn, dùng để chiếu hình ảnh theo dõi phía bên ngoài bức tường, đề phòng bị sinh vật biến dị xâm nhập.

Nhưng hiện tại, màn hình kia đã biến mất. Khi cậu đứng ở giữa phần lõm của mặt sàn, trên đầu bỗng xuất hiện một chiếc gương. Gương không ngừng mở rộng ra bên ngoài đến tận khi che kín cả cô nhi viện.

Mọi khu vực, mọi sinh vật biến dị và mọi người trong cô nhi viện đều phản chiếu trong gương.

7 hàng 7 cột, tổng cộng 4 lớp từ ngoài vào trong, giám sát từng đối tượng được bảo vệ.

Lớp thứ nhất, Trần Niệm bế ngang Tư Tư đã ngủ say, lặng lẽ mở cánh cửa đi xuống phòng ngầm. Phía sau làn khói trắng mờ ảo, đôi mắt cậu thiếu niên trầm tĩnh mà kiên định.

Lớp thứ hai, Kiến Tinh hung dữ đẩy A Nguyệt ra, một mình bước đi trên lối hành lang tăm tối, dài dằng dặc với ánh sáng chói mắt trên người, hệt như một ngọn đèn cô độc khó lòng yên giấc.

Lớp thứ ba, A Cức yên lặng ngủ say, những bọc mủ màu đỏ thẫm ngừng phát triển, cơ thể bé nhỏ như tan biến vào trong chiếc quan tài kính, chỉ còn lồng ng.ực vẫn còn khe khẽ phập phồng.

Lớp chính giữa, tâm gương, chỉ có hình ảnh phản chiếu của một mình Bạch Kinh.

Anh ta ngẩng đầu lên như đang soi gương, rồi cũng lại như đang giằng co với một nửa khác đã dung hợp với gương của chính mình.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì.” Anh ta khẽ nói với chiếc gương trên đỉnh đầu: “Một khi lời hứa bảo vệ không thể hoàn thành, anh sẽ khởi động cơ chế tự hủy trước khi tôi tỉnh dậy để khóa anh lại, tiêu diệt toàn bộ cô nhi viện.”

“Nhưng dù là như vậy, tôi vẫn sẽ tỉnh dậy. Ngay cả khi tội ác khó lòng nào rửa sạch, người phạm lỗi vẫn phải thẳng thắn đối diện với sai lầm.”

Khoảnh khắc ngã vật xuống, cơn đau như bổ nát tâm trí An Ngung. Cậu mở choàng mắt, nhìn thấy những người đồng đội quen thuộc.

Gió tuyết điên cuồng rít gào, sương mờ ở lớp thứ ba của cô nhi viện nhanh chóng tan đi, trên đỉnh đầu một lần nữa xuất hiện gương theo dõi.

Ba lớp gương đã vỡ, chỉ còn lại phần trung tâm.

Thiết bị thông tin đang liên tục cảnh báo nguy hiểm.

Mảnh gương vỡ thứ tư không giữ lại một phần chỉ số sự sống của An Ngung nhưng khi rời khỏi đó, An Ngung vẫn bị thương nặng.

Chỉ số sự sống của cậu không dừng lại ở con số 20% sau khi bạo kích kết thúc, cùng với cơn đau chưa từng có trong đầu, con số ấy vẫn tiếp tục giảm nhanh.

Cả bốn mảnh gương đều nằm trong tay An Ngung, mặt trắng chằng chịt những vết nứt, mặt đen có khắc hai chữ “Ồn ào” lại bóng loáng như được gột rửa, phản chiếu lại diện mạo của cậu.

Một đợt gió tuyết quấn theo hạt cây anh túc bay đến, cách đó vài bước, bông hoa anh túc trong lòng bàn tay Tưởng Kiêu đã nở rộ kiều diễm giữa gió lạnh. Con số của An Ngung dừng lại ở 5% nhưng đồng thời, sức mạnh tinh thần của Tưởng Kiêu cũng nhanh chóng tụt xuống ngưỡng bắt đầu cảnh báo 50%.

Tiếng báo động lẫn lộn vào với nhau nhưng chỉ chốc lát sau, con số 5% của An Ngung lại thay đổi, biến thành 4%.

Tưởng Kiêu cau mày, bông hoa anh túc thứ hai đã nở rộ, cành hoa đong đưa ngả vào lòng bàn tay An Ngung rồi vươn dài ra cổ tay, cánh tay. Nó quấn lấy An Ngung, nhả ra vô sô hạt giống.

Sức mạnh tinh thần của y càng giảm nhanh đến đáng sợ hơn. Khi xuống đến 33%, cuối cùng chỉ số sự sống chỉ còn là 3% của An Ngung cũng ngừng giảm, chậm chạp tăng trở lại thành 4%.

Cơn đau như đục tủy khoét não khiến An Ngung mất sạch cảm giác với những gì đang diễn ra xung quanh mình. Tiếng ồn ào không ngớt lại như khiến toàn thế giới rơi vào yên lặng vĩnh hằng.

Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Tưởng Kiêu trong mơ hồ.

Lúc ở khu 53, khi sức mạnh tinh thần gần xuống đến ngưỡng 35%, ánh mắt Tưởng Kiêu đã trở nên vô định. Nhưng giờ phút này, đôi mắt đỏ ấy lại càng lúc càng kiên quyết, đến tận khi sức mạnh tinh thần cảnh báo chỉ còn 31%, chỉ số sự sống của An Ngung cũng một lần nữa giảm trở về 3%, rốt cuộc y mới không thể gắng gượng nổi nữa mà quỳ rạp xuống dưới chân An Ngung.

Nhưng y vẫn chưa chịu khuất phục. Y ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm những cảnh hoa kia, lại ép một vốc hạt anh túc nữa xuất hiện, đôi mắt đỏ như muốn nứt ra.

“Anh điên rồi! Dừng lại mau!”

“Anh sắp mất kiểm soát rồi đấy!”

Slade và Pat hoảng hốt kéo y đi nhưng Tưởng Kiêu lại chẳng hề quan tâm. Y ngửa cổ lên như đã tẩu hỏa nhập ma, mắt nhìn về phía trước theo cành hoa cho đến khi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lạnh lùng kia.

Sức mạnh tinh thần 30%.

Y khẽ nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Trước khi ý thức chìm xuống vực sâu, một bàn tay bất thình lình tóm lấy cổ Tưởng Kiêu từ phía sau chặt như thể sắp bẻ gãy cả xương của y.

Cảm giác cận kề cái chết ập tới, cành hoa anh túc gãy lìa, sức mạnh tinh thần nhấp nháy ở con số 30% nhưng không giảm xuống thêm nữa.

Tưởng Kiêu khó nhọc ngoảnh lại trong cảm giác nghẹt thở, không nhìn rõ được là ai đang bóp cổ mình nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo.

Khoảnh khắc trước khi hôn mê, y không cam lòng nhìn chỉ số sự sống của An Ngung trên thiết bị thông tin.

2,5%

Y nhìn chằm chằm An Ngung, cảm tưởng như chợt quay trở về khu 53.

Sống sót. Cậu dùng khẩu hình nói ra hai chữ đó.

Tưởng Kiêu ngã phịch xuống. Tần Tri Luật chỉ liếc nhìn qua thiết bị thông tin rơi dưới đất, xác nhận y chưa chết rồi không để tâm đến nữa.

Hắn rảo bước đi tới đối diện An Ngung, cạy tay An Ngung ra, lấy từng mảnh gương vỡ cậu đang cầm đi.

Tạp âm trong đầu An Ngung dần dần lắng xuống rồi biến mất hoàn toàn, chỉ số sự sống cũng dừng lại ở 2%.

Thế giới yên tĩnh đến mức cảm tưởng như não cậu đã bị người ta khoét rỗng. Nhưng ngay sau đó, cậu trông thấy trưởng quan cau mày, ném bốn mảnh gương vỡ kia xuống đất.

Giao hẹn bảo vệ thất bại, mặt gương “Ồn ào” màu đen có hiệu lực, người cầm gương sẽ bị tạp âm quấy nhiễu đến cực hạn.

Người khác cầm gương, sức mạnh tinh thần sẽ bị tấn công cực mạnh. Nhưng nếu An Ngung cầm, tiêu hao sẽ chuyển thành chỉ số sự sống.

Khoảnh khắc Tần Tri Luật ném những mảnh gương xuống đất, bốn mảnh gương đen đồng thời hiện lên vô số bóng người. Đó đều là những đứa trẻ vẫn còn sống trong cô nhi viện, dù còn là con người hay đã biến dị, tất cả chúng đều bị thu vào trong gương.

Khi không có ai cầm gương, mọi người sẽ phải chịu đựng cùng nhau.

Slade nhướng mày: “Xem ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Uy lực của tiếng ồn là khác nhau.” An Ngung chỉ vào mảnh gương đầu tiên, “Mảnh gương xuất hiện đầu tiên này có âm thanh rất nhỏ, ồn nhất là mảnh thứ tư.”

“Vậy mọi người giữ mảnh gương theo mức độ ổn định tinh thần đi.” Tần Tri Luật liếc nhìn Tưởng Kiêu đã hôn mê, “Slade giữ mảnh thứ nhất, Pat thứ hai, Kazama thứ ba, Góc thứ tư.”

Kazama do dự: “Tạp âm sẽ bào mòn sinh mệnh Góc. Ngài ấy đã ở trạng thái gần chết rồi, sợ là năng lực của tôi không thể…”

“Cậu ấy vẫn còn healer khác ở đây.” Tần Tri Luật bình thản nói, “Không cần lo lắng.”

Kazama sửng sốt hồi lâu như đã nghĩ ra gì đó nhưng lại khó lòng nào tin nổi, cuối cùng chỉ kinh ngạc nhìn Tần Tri Luật.

Sau khi ba người lần lượt cầm lấy mảnh gương, gương mặt ngủ say của Bạch Kinh xuất hiện trên mảnh tâm gương. Mí mắt anh ta đã bắt đầu hơi chuyển động, báo hiệu rằng anh ta sắp tỉnh dậy.

Cũng chính lúc đó, tất cả những chiếc đồng hồ ở vòng gương ngoài cùng bắt đầu đếm ngược.

“Đếm ngược tự hủy.” An Ngung nhìn gương, nói: “Đây là giao hẹn của họ. Một khi ba người được bảo vệ tử vong, gương sẽ tiến hành đếm ngược tự hủy. Khi quá trình đếm ngược kết thúc, toàn bộ cô nhi viện này sẽ bị hủy diệt.”

Tần Tri Luật đứng sóng vai với cậu, “Phải cản như thế nào?”

“Bạch Kinh tỉnh dậy là sẽ dừng được.” An Ngung nhìn vào nơi Bạch Kinh đang ngủ, “Nhưng theo thiết lập của gương, quá trình đếm ngược sẽ kết thúc trước khi Bạch Kinh tỉnh dậy.”

Cách thức duy nhất để phá giải chính là đẩy nhanh thời gian tỉnh dậy của Bạch Kinh.

An Ngung rũ mắt nhìn xuống mảnh gương cuối cùng đang nằm dưới đất.

Mảnh gương đen thứ tư, mảnh gương ồn ào nhất trong cô nhi viện. Phần lớn đau đớn khi nãy cậu phải chịu đều đến từ mảnh gương này.

Nhưng trong cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có, cậu cũng có được cảm giác nắm giữ thời gian trong tay chưa bao giờ cảm nhận thấy. Dường như chỉ cần cậu muốn, cậu hoàn toàn có thể thúc đẩy thời gian trôi nhanh hơn một cách dễ dàng.

Dù là thời gian của một cá nhân hay thời gian của tất cả mọi người, thứ được cho là khái niệm do con người tạo ra ấy đều bị cậu khống chế.

Có lẽ đây chính là số mệnh. Mỗi một lần giác ngộ đều sinh ra từ thống khổ tột độ.

An Ngung bước về phía mảnh gương đen. Lúc này, trong gương là hình ảnh phản chiếu của đám trẻ mồ côi. Những bóng hình ấy đang vặn vẹo, đang gào thét không thành tiếng.

Bất kể là con người hay sinh vật biến dị, tất cả chúng đều khó lòng nào chịu nổi tiếng ồn đáng sợ này.

Cậu ngước mắt nhìn trưởng quan, “Tôi còn healer khác?”

“Có.” Tần Tri Luật bình tĩnh nói: “Cậu còn một healer, một healer ở trạng thái gần như tốt nhất.”

Tần Tri Luật cởi đôi găng tay ra, mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay khép lại, đặt trước ngực.

Dường như đó là một hành động cậu đã từng nhìn thấy.

Một ngọn nến trắng nằm gọn trong lòng bàn tay, ánh lửa lập lòe, từng làn khói trắng lẳng lặng bay lượn, đượm hơn cả khi cháy vì Trần Niệm.

Chúng bay lên cao, dịu dàng bao trọn cả Tần Tri Luật và An Ngung vào bên trong.

Kazama giật mình: “Luật…”

Đôi mắt đen của Tần Tri Luật nhìn xuống lòng bàn tay, hai sợi dây leo vươn dài, nở ra hoa anh túc. Những cánh hoa đỏ thẫm gần như đen, sợi dây leo dài vô tận nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay, tứ chi, thắt lưng An Ngung hết vòng này đến vòng khác cho đến khi hoàn toàn ôm lấy cậu.

An Ngung đứng đối diện hắn, yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen giống như trước khi bước vào mảnh gương vỡ thứ ba.

Cậu không biết Tần Tri Luật đã chủ động thu hoạch gen của Trần Niệm và Tưởng Kiêu từ lúc nào nhưng cậu biết đây không phải quyết định ngẫu nhiên. Có lẽ ngay từ khi vừa bước vào cô nhi viện, khi mọi người bị tách khỏi nhau, khi trưởng quan bỗng nhiên yêu cầu cậu phải tiếp xúc với nhiều đứa trẻ biến dị hơn, hắn đã bắt đầu tìm kiếm gen trị liệu có thể sử dụng.

Trên thiết bị thông tin, chỉ số sự sống của cậu nhanh chóng tăng lên, đã gần quay về ngưỡng tối đa.

Tần Tri Luật nhìn mảnh gương đen dưới đất, “Cầm nó lên đi.”

“Đừng nao núng khi đối diện với đau khổ. Dù không thể nhìn thấy điểm kết cũng phải chấp nhận nó mà bước tiếp, mở ra con đường phía trước cho những người theo sau.”

Giọng nói ấy nghiêm túc mà dịu dàng, “Tôi đã hứa sẽ không để cậu xảy ra chuyện.”

An Ngung yên lặng nhìn trưởng quan đang đứng trước mặt mình.

Ngọn nến đang thiêu đốt sinh mệnh của trưởng quan.

Cành anh túc đang cuốn sức mạnh tinh thần của trưởng quan đi.

Nhưng ánh mắt này lại nói cho cậu biết rằng đây không phải đảm nhận nhiệm vụ phụ trợ gì cả, hắn đang dùng toàn bộ bản thân mình để bảo vệ và ôm lấy cậu.

Trên thế giới này, mọi sinh mệnh đều bất lực như vậy. Bảo vệ mình đã khó, huống chi bảo vệ người khác.

Giống như Bạch Kinh không đủ khả năng bảo vệ tất cả những người anh ta muốn bảo vệ, chấp niệm của anh ta chỉ khiến tai vạ giáng xuống đầu nhiều người hơn.

Nhưng thật may, Tần Tri Luật có thể.

Bất kể bánh xe thế giới có lăn xuống đáy vực sâu đến đâu, dường như lời hứa của hắn luôn luôn đáng tin.

An Ngung ngơ ngác đứng giữa làn khói trắng một lúc.

Có một khoảnh khắc, cậu không phân biệt rõ được bản thân vẫn đang ở trong trạng thái thần bí khó diễn tả kia hay đã có một thoáng chốc trở về là mình.

Hồi lâu sau, cậu quay người, nhặt mảnh gương thứ tư lên.

Có quá nhiều thứ không thể nghĩ ra, giống như ở khu 53, đến tận khi khu ổ chuột tan biến trong ánh lửa, vẫn có một vài chuyện cậu không thể nhìn thấu và lý giải được.

Nhưng lúc này đây, có một điều cậu có thể chắc chắn chính là cậu không còn phải đương đầu với sinh tử một mình nữa.


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 28 – Phòng tuyến cuối cùng

Tại Tháp Nhọn, dựa vào chip và thiết bị thông tin khoa học kỹ thuật, dường như tất cả mọi thứ đều có thể được định nghĩa và lượng hóa.

Entropy gen, chỉ số sự sống, sức mạnh tinh thần, dị năng, thứ hạng,…

Dần dà, những Người Giữ Trật Tự giống như đắm chìm vào một trò chơi trực tuyến và cũng bởi vậy mà bị mắc kẹt trong rất nhiều định thức tư duy.

Đây là sự thật, không hề có ý chê bai bọn họ.

Ví dụ như dù cho Luật chưa bao giờ tán thành bất kỳ vị trí nào được người khác gán cho mình nhưng những Người Giữ Trật Tự vẫn luôn tự động cho rằng hắn là một nhân vật cực mạnh thuộc hệ tấn công.

Mãi đến khi Luật đích thân làm healer cho đối tượng giám sát của mình.

Đến tận ngày hôm ấy, rốt cuộc những Người Giữ Trật Tự mới ý thức được rằng người đứng trên đỉnh tháp không bị hạn định bởi bất kỳ vị trí nào.

Dù là chỉ huy hay quyết định, bất kể xông lên chiến đấu hay đứng sau hỗ trợ, chung quy vẫn luôn là phòng tuyến cuối cùng không thể phá vỡ.


Vụn tuyết rơi: Tưởng Kiêu (1/1) – Không thể nói ra

Thực chất, tôi có rất nhiều điều muốn nói với An Ngung nhưng hình như mãi chẳng tìm được cơ hội.

Tôi muốn nói với ngài ấy rằng khi suy nghĩ của một người đủ kiên định, người đó sẽ không cần phải để tâm tới những ánh mắt xung quanh nữa.

Bởi vì những sự nghi hoặc và không tin tưởng của họ rồi sẽ bị gió tuyết cuốn đi.

Từ trước tới nay, đôi mắt tôi chỉ nhìn vào tín ngưỡng của chính mình.

Không phải xu nịnh, cũng không phải mê muội.

Giống như ngài ấy đã từng thừa nhận giá trị của tôi, tôi cũng có thể hiểu được tầm quan trọng của ngài ấy.

Là tôi cam tâm tình nguyện chìm vào hôn mê vì ngài ấy.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận