Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 5: Chuyện ở khu ổ chuột.




Thứ bị hỏng không phải đèn đường mà là nguồn cung cấp điện. Tất cả đồ điện trong thành phố đều đã ngừng hoạt động.

Bọn họ lùng sục qua nửa con phố, cuối cùng cũng tìm được một chiếc lịch đồng hồ dây cót trong một cửa hàng tạp hóa.

Ngày 29 tháng 12.

Đúng ra phải là ngày 24 tháng 12.

Tần Tri Luật giải thích: “Siêu dị thể có khả năng quấy nhiễu trật tự thời không, vậy nên chúng ta mới bị mất tín hiệu liên lạc.”

Nhưng không chỉ không thể liên lạc với bên ngoài, ngay cả kênh nội bộ của đội cũng tê liệt.

Billy nhắm mắt ngửa đầu ra sau cảm nhận một hồi rồi mở mắt ra, giận dữ nói: “Bước sóng ở chỗ này cứ lộn tùng phèo hết cả lên, bị siêu dị thể quấy cho nát nhừ luôn rồi. Tôi phải tới thêm vài nơi nữa, hạch năng lượng nằm ở trạm phát điện nhỉ?”

An Ngung thoáng bước chậm lại.

Tần Tri Luật ngoảnh lại hỏi: “Sao đấy?”

“Trưởng quan, tôi vừa nhận ra đây là đâu.” An Ngung chỉ vào căn nhà thấp tầng phía trước, “Đó là kho vật tư trợ cấp của khu 53, hiện tại chúng ta đang ở vị trí xa nhất của khu 53. Trạm phát điện là một tòa nhà cao tầng hình tháp, đáng ra phải nằm trong phạm vi quan sát nhưng lại không thấy đâu.”

Vừa dứt lời, tiếng hắt xì khàn đục vọng ra từ trong căn nhà, cánh cửa được mở từ phía trong.

Một người đi ủng, quấn áo mưa kín mít xuất hiện tại cửa đang ló đầu ra dò xét bọn họ.

Không biết đã bao nhiêu ngày chưa gội đầu, tóc ông đã bết chặt vào với nhau.

Mất một lúc lâu An Ngung mới nhận diện được người nọ, “Quản lý trợ cấp?”

Ông ta chính là người phụ trách quản lý vật tư trợ cấp sinh hoạt của khu 53. Khu 53 được lập nên bởi một đám dân nghèo, tất cả bọn họ đều sống chen chúc ở khu vực trung tâm. Hằng tháng, cố định vào ngày mùng 1, bọn họ đều phải tới gặp ông ta để lĩnh đồ dùng, thức ăn.

An Ngung mắc bệnh ngủ, suốt mấy năm nay luôn là Lăng Thu đi lĩnh thay. Một lần duy nhất cậu tự tới lĩnh đã là chuyện từ rất lâu về trước, vậy mà vẫn nhớ được diện mạo của quản lý trợ cấp.

Quản lý trợ cấp cảnh giác đánh giá bọn họ, “Có bị lây nhiễm không?”

Billy xòe hai tay ra: “Không.”

Quản lý trợ cấp vẫn đứng yên như đang chờ xem liệu bọn họ có biến dị hay không. Một lúc sau, ông ta gật đầu: “Trốn vào đây đi, nước mưa không sạch sẽ.”

Kho vật tư rất lộn xộn, dây điện nối chằng chịt trên sàn, những chiếc bóng đèn mắc thành từng chuỗi. An Ngung vừa vào cửa, quản lý trợ cấp lập tức lấy một cuộn màng bọc nilon ra quấn thật chặt cánh cửa, mắng: “Sứa trong mưa không khe kẽ nào không chui vào, loại sinh vật cấp thấp chết tiết!”

Tần Tri Luật hỏi: “Mất điện bao lâu rồi?”

“Mất điện bao lâu rồi?!” Quản lý trợ cấp lập tức cảnh giác, “Các người không phải dân khu 53?”

An Ngung đáp: “Tôi là An Ngung sống ở phòng 1414 tòa 5 khu T, họ là bạn của tôi ở thành phố chính. Bọn tôi mới từ thành phố chính trở về.”

“An Ngung… nghe có vẻ quen quen. Quen biết nhiều người ở thành phố chính thế cơ à.” Quản lý trợ cấp nhìn chằm chằm Tần Tri Luật một lúc lâu, oán giận nói: “Những thứ dơ bẩn đã xâm nhập khu 53. Tại lũ sứa chết tiệt mà cứ đến tối là lại mất điện, hôm nay đã là ngày thứ 8 rồi.”

Ông ta thở dài một hơi, “4 ngày trước, quân nhân của thành phố chính tới đây điều tra. Tôi bảo bọn họ nên trốn trước đã nhưng bọn họ nhất quyết muốn ra ngoài, cuối cùng có trở về đâu.”

Billy nhíu mày hỏi: “Không một ai trở về?”

“Đúng ra thì cũng có vài người trở về, nhưng bộ dạng khá bất thường.” Quản lý trợ cấp cười khổ, “Tôi trốn trong này không dám ra, một lúc sau thì bọn họ tự bỏ đi. Có người còn để lại quần áo bảo hộ, chắc là biết bản thân đã bị lây nhiễm rồi…”

Quản lý trợ cấp vừa nói vừa dẫn bọn họ đi vào trong, “Trên tầng có hai phòng kho có thể ở, cứ tạm vậy qua đêm nay đã rồi tính.”

Bốn người dò dẫm lên tầng, cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt. An Ngung đi phía sau quản lý, nhìn cánh tay đang rũ xuống của ông ta. Khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa rất rộng, là do việc kẹp thuốc lá nhiều năm tạo thành.

Lần duy nhất An Ngung tới kho vật tư là hồi cậu 8 tuổi, khi vừa được thả ra khỏi cô nhi viện, rút thăm phân tới khu 53. Cậu không biết quy tắc lĩnh trợ cấp, tháng đầu tiên, hàng xóm Lăng Thu cho cậu toàn bộ phần lương thực dư. Không ngờ tháng tiếp theo cậu lại bỏ lỡ mất ngày lĩnh vì ngủ quên, Lăng Thu đành phải đưa cậu tới cầu xin quản lý trợ cấp.

Hôm đó, quản lý trợ cấp đổ tàn thuốc ra đầy đất, bắt Lăng Thu phải quỳ xuống vốc hết lên cho vào miệng rồi còn túm tóc, bắt anh phải đánh An Ngung một trận nên thân. Mãi đến khi An Ngung quỳ rạp xuống đất không đi nổi nữa, ông ta mới chịu phát cho cậu hai ổ bánh mì khô quắt.

An Ngung đang nhớ lại chuyện quá khứ, Tần Tri Luật bỗng nhiên vươn tay tới từ phía sau cậu, vỗ vào người quản lý trợ cấp.

Quản lý trợ cấp lập tức nghiêng đầu sang bên khác, “Làm cái gì đấy?”

An Ngung ngơ ngác, “Ơ?”

Cậu ngơ ngác một cách rất tự nhiên. Quản lý trợ cấp trừng mắt với cậu một lát rồi nhíu mày thúc giục: “Nhanh chân lên.”

“Vâng.”

Entropy gen của quản lý trợ cấp xuất hiện trên thiết bị thông tin của Tần Tri Luật: 5,2, khớp với thông tin trong kho gen, không bị lây nhiễm.

Hai căn phòng kho nằm liền với nhau, không gian nhỏ hẹp chất đầy những thứ đồ bỏ đi tỏa ra một mùi ẩm mốc khó chịu.

Chờ quản lý trợ cấp rời đi, Tần Tri Luật mới dặn dò: “Nghỉ ngơi trước đi, chờ ngày mai có điện rồi bàn sau.”

An Ngung lập tức gật đầu. Cậu đã mệt lắm rồi. Từ khi bị tra tấn đến giờ, cậu vẫn chưa được ngủ đủ.

Tần Tri Luật bất chợt hỏi: “Cậu cảm thấy quản lý trợ cấp thế nào?”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Có mùi… tanh hôi.”

Billy kinh ngạc: “Không phải đã kiểm tra rồi à, cậu vẫn nghi ngờ ông ta đã bị lây nhiễm?”

“Không phải ý đó.” An Ngung lắc đầu, “Mười năm trước, khi gặp ông ta lần đầu tiên, ông ta đã có thứ mùi này rồi.”

Mùi tanh hôi còn nồng hơn cả đám dân nghèo, nồng như thứ nước đọng trong con kênh ở khu 53.

An Ngung cố gắng trả lời câu hỏi của trưởng quan, “Ông ta là người tai to mặt tới. Dân nghèo chiếm hơn 70% khu 53, ai cũng phải lấy lòng ông ta. Nghe nói dạo này phải ngủ với ông ta mới đổi được bánh mì nguyên ổ, tôi cũng đã định đăng ký một suất.”

Tần Tri Luật đang đi ra phía cửa sổ, nghe thấy câu nói này, hắn ngoảnh lại.

Billy hoảng sợ, “Đây có phải chuyện có thể nói ra đâu…”

Không gian tối om, An Ngung không thấy rõ biểu cảm của Tần Tri Luật, chỉ nghe hắn nghiêm nghị nói: “Đừng có ngủ bậy ngủ bạ với người khác. Muốn cái gì thì tìm tôi lấy.”

An Ngung hỏi, “Tôi có phải ngủ với ngài không?”

“… Cũng không cần.”

Billy cố gắng bụm miệng, ánh mắt Tần Tri Luật lướt qua anh ta, “Đừng có dạy cậu ấy mấy thứ linh tinh.”

Billy vội vàng xua tay, “Tôi đâu có đâu.”

Tần Tri Luật nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo, lại nói với An Ngung: “Thí nghiệm dẫn dắt sẽ gây ra di chứng thần kinh rõ rệt, thường gặp nhất là mất ngủ và ác mộng.”

An Ngung không đoán được ý đồ của hắn khi nói về điều này. Cậu ngần ngừ một lát rồi mới hỏi dò: “Trưởng quan, vậy nếu không ngủ được, tôi nên làm gì đây?”

“Tôi chỉ nói với cậu tình huống có thể sẽ xảy ra thôi.” Tần Tri Luật dừng một lát, “Tự cậu phải nghĩ cách.”

Chờ Tần Tri Luật rời đi, Billy lập tức lườm cậu, “Cậu làm nũng sượng quá. Để anh đây dạy cho. Lần sau, ngữ điệu phải mềm ra một chút, kiểu như này này: Trưởng~ quan~ người ta không ngủ được, phải làm sao đây nạ~”

An Ngung không biết làm nũng nhưng vẫn thấy Billy hơi buồn nôn.

Cậu nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Ý anh là biểu hiện của tôi vẫn chưa đủ yếu ớt à?”

“Đại khái vậy.” Billy tặc lưỡi, “Hóa ra Luật thích nũng nịu. Bảo sao chướng mắt Tưởng Kiêu.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn gợi ý của anh.”

An Ngung nhường chiếc giường gấp duy nhất cho Billy ngủ còn bản thân thì ôm chăn ra trải xuống sàn.

Tuy chăn có mùi lạ nhưng rất mềm, xịn hơn hẳn tấm ga trải giường rách nát trong nhà tập thể.

Sương mù dày đặc bao phủ thành thị, ngay cả ánh trăng cũng mờ căm.

Trên vách tường chỉ có một một bóng đèn nằm lẻ loi, bên cạnh treo một bức ảnh chụp quản lý trợ cấp đang ôm một bé gái khoảng 2, 3 tuổi.

Billy chiếu sáng bức ảnh bằng thiết bị thông tin, “Bé con này trông lanh lợi ghê.”

An Ngung lần mò tìm ra được một cái tên trong trí nhớ, “Cô bé tên San San, là con gái của quản lý trợ cấp.”

Billy bĩu môi ghét bỏ, “Có người phụ nữ nào chịu sinh con cho ông ta à.”

“Có chứ. Nhưng mà vợ của quản lý trợ cấp đã qua đời từ lâu rồi.”

“Ông ta không đi bước nữa?”

“Không, nhưng ông ta có nhiều tình nhân lắm.” An Ngung nhớ lại những chuyện thị phi Lăng Thu từng kể, “Như những gì tôi nghe được thì phải đến ba mươi mấy người.”

Billy trợn ngược mắt, “Phụ trách trợ cấp thì ghê gớm lắm hả? Chút quyền lực cỏn con bằng hạt vừng cũng đủ tác oai tác quái ở cái xó xỉnh này.”

An Ngung không trả lời.

Thực ra quản lý trợ cấp cũng có người phụ nữ ông ta không thể chiếm được. Lăng Thu từng kể rằng quản lý trợ cấp rất thích một cô gái tóc đen tên La Thanh nhưng dù mềm mỏng hay đe nẹt thế nào cũng không theo đuổi được. Cuối cùng ông ta cắt luôn suất lương thực trợ cấp, đuổi cô ấy ra vùng hoang dã dọn dẹp sinh vật biến dị cấp thấp. Không ngờ La Thanh may mắn, không những sống sót trở về mà cô còn gom đủ tiền mua một chiếc xe tải cũ rồi dọn khỏi khu ổ chuột, chuyển ra nhà trọ ở ngoại thành. Mỗi lần nhắc tới chuyện này, quản lý trợ cấp lại tức đến mức nghiến răng ken két.

Những chuyện yêu đương hận thù dây mơ rễ má đó đầy rẫy khắp khu 53 khi trước.

“Bác sĩ, kể cho tôi nghe về Người Giữ Trật Tự đi. Hệ tình báo với hệ tấn công là gì?”

Nghe vậy, Billy thở một hơi thật dài, “Người Giữ Trật Tự được phân chia thành 3 trường phái. Hệ tấn công là lực lượng chiến đấu chủ lực, cũng là hệ mạnh nhất. Tiếp theo là hệ phụ trợ, năng lực gồm đủ các thể loại, quý hiếm nhất là người chữa trị, còn gọi là healer ấy. Các healer kén cả nhiệm vụ lẫn đồng đội. Ví dụ như Nho chính là healer được cấp cao yêu thích nhất, Người Giữ Trật Tự bình thường gần như không giành nổi cậu ấy về đội đâu. Cuối cùng là hệ tình báo…”

Anh ta tạm dừng một chút rồi nói qua loa đại khái: “Bọn họ am hiểu điều tra và liên lạc. Rất nhiều Người Giữ Trật Tự hệ tấn công cũng kiêm luôn cả tố chất tình báo.”

“Nói cách khác, hệ tình báo thuần không có tác dụng?” An Ngung hiểu ra ngay, “Thảo nào người trên diễn đàn thắc mắc chuyện anh vào đội đến thế.”

Billy suýt nữa trợn rơi luôn con mắt ra ngoài, “… Cậu giỏi đưa chuyện thật đấy.”

Anh ta gối đầu lên tay một hồi rồi bỗng nhiên lẩm bẩm, “Chắc anh ta cảm thấy cậu cần tôi. Mấy vết thương ngoài da bình thường, anh ta toàn tìm đến tôi đầu tiên.”

“Đang nói trưởng quan của tôi ấy hả?”

“Ừ.”

An Ngung lờ mờ cảm thấy chắc hẳn Billy có điểm nào đó hơn người. Nghe cách anh ta nói chuyện, chung quy cậu luôn cảm thấy anh ta thân với Tần Tri Luật hơn những người khác một chút.

“Phải rồi.” Billy sực nhớ ra, bèn dặn dò, “Đừng quên viết lại quá trình chiến đấu mọi lúc mọi nơi. Đến khi đường thông tin liên lạc với bên ngoài được khôi phục, những bản ghi chép đó sẽ được Đầu Lĩnh nghiên cứu ngay đấy.”

An Ngung sửng sốt, “Viết như thế nào ạ?”

Billy bấm liên tục trên thiết bị thông tin trước mặt, “Ghi lại nhiệm vụ và từng hành động mấu chốt của bản thân. Không cần biết đúng sai, cứ liệt kê từng cái một cách khách quan là được.”

“Ồ.”

Nghe có vẻ không khác “Báo lá cải khu 53” do Lăng Thu biên soạn là mấy, vậy có lẽ không khó.

Lăng Thu quả đúng là người thầy cuộc sống.

Ban đêm cực kỳ tĩnh lặng.

An Ngung ngủ được một nửa thì chợt thấy đau nhói. Xung quanh như có luồng dao động bí hiểm nào đó khiến cậu choàng tỉnh giấc.

Trên cổ tay có thứ gì đó vừa sột soạt bò đi mất, chỉ để lại hai vết châm nhỏ mà sâu.

Billy cũng thức giấc, “Là sâu nước, sinh vật biến dị cấp cực kỳ thấp, xác suất lây nhiễm cũng vô cùng nhỏ.”

Anh ta nhìn về phía An Ngung bằng ánh mắt thương hại, “Nhưng entropy gen của cậu quá thấp, không có chút khả năng kháng lây nhiễm nào… Mà nói chứ, sao cậu vẫn chưa gặp chuyện vậy?”

An Ngung im lặng chiếu thiết bị thông tin về phía thùng giấy. Dao động bí hiểm kia xuất phát từ chính nơi đó.

Trong kẽ thùng giấy, từng đám sâu nước đang bò lúc nhúc. Dưới ánh sáng lờ mờ, chúng há miệng, vươn những cái răng nanh dài hơn cả cơ thể ra. Những con mắt kép màu xanh lục, xanh lam và đỏ tươi kỳ quái nhìn chằm chằm vào An Ngung, không ngừng phình to ra.

Nếu là lúc trước, chắc chắn An Ngung sẽ chạy trối chết. Nhưng từ khi biết mình sẽ không bị lây nhiễm, nhìn những thứ này, cậu chỉ cảm thấy phiền phức.

Giống như đối diện với một đống bừa bộn, cậu có xúc động mãnh liệt phải sắp xếp lại chúng.

An Ngung đứng dậy mở cửa sổ, mặc kệ mưa hắt mà vứt từng cái thùng giấy ra ngoài.

Sứa con lẫn trong nước mưa bò lên tay, cậu lại bị chích nhưng lần này không choáng váng nữa.

Xem ra bị cùng một loại sinh vật biến dị tấn công vài lần sẽ thích ứng dần.

An Ngung liếc nhìn cổ tay áo. Sứa chích cậu sẽ nổ tung nhưng hình như sâu nước cắn thì không làm sao.

Dung dịch sứa dính nhầy trượt dọc xuống theo cánh tay, An Ngung nghiêng người tránh khỏi tầm mắt Billy. Nhưng chẳng bao lâu sau, Billy bỗng nhiên hỏi: “Không đúng, cậu bị sứa và sâu nước cắn nhiều thế mà sao vẫn chẳng có việc gì?”

An Ngung vờ như không nghe thấy, cứ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bị ném ra ngoài, sâu nước tụ lại với sứa trong mưa. Chúng yên tĩnh chen chúc vào với nhau rồi sau đó sứa chầm chậm rời đi, sâu nước cũng chui vào cống thoát nước của thành phố “mồi”.

Dường như hai loại sinh vật biến dị này không hề có thái độ thù địch với nhau.

Cậu đóng cửa sổ, Billy vẫn đang nhìn cậu lom lom.

“Không thì để tôi đo entropy gen của cậu đi.” Billy cầm thiết bị thông tin bước tới, “Tranh thủ bây giờ cậu vẫn còn tỉnh táo…”

“Không cần.” An Ngung kìm nén xúc động muốn lùi ra sau né tránh. Cậu rũ mắt, cố gắng bình tĩnh nói: “Không cần thiết đâu. Thực ra… Đầu Lĩnh nói tôi là một người biến dị đang trong giai đoạn ẩn nấp nhưng vẫn chưa xác định được loại hình biến dị, vậy nên mới tạm thời chưa công khai.”

“Vậy tình hình entropy gen của cậu ra sao?”

“0,2 là giá trị trước khi biến dị, hiện tại… vẫn chưa ổn định.”

“Bảo sao Luật không sợ cậu bị lây nhiễm!” Billy hiểu ra ngay, “Nào, nói tôi nghe cậu có thể sử dụng năng lực như thế nào? Anh đây hiểu sâu biết rộng, sẽ phân tích loại hình gen giúp cậu.”

An Ngung nhìn anh ta cất thiết bị thông tin đi, thở phào một hơi, “Tôi cũng không rõ nữa. tôi chưa bao giờ chủ động sử dụng năng lực.”

“Ặc…” Billy nghẹn họng, “Hay cậu đang ảo tưởng bản thân thức tỉnh được năng lực bị động?”

“Năng lực bị động…” An Ngung lẩm nhẩm bốn chữ ấy, “Có vẻ giống giống.”

Billy nguýt dài một tiếng, “Đừng có mơ mộng nữa. 5000 Người Giữ Trật Tự ở Tháp Nhọn chỉ có đúng 1 ngưởi có năng lực bị động thôi đấy.”

“Ai?”

“Trưởng quan của cậu.” Billy đăm chiêu: “Có năng lực bị động là biểu trưng của thiên phú tối thượng. Đã từng có vài năm liền Đầu Lĩnh điên cuồng tìm kiếm người mang năng lực bị động trong số những người biến dị. Nhưng hiển nhiên, trên đời không có Tần Tri Luật thứ hai.”

Anh ta hoàn hồn, tặc lưỡi một tiếng, “Người Giữ Trật Tự nào cũng kỳ vọng rất cao về bản thân khi mới biến dị, nhưng cuối cùng cũng chỉ là mấy tên lâu la có chút năng lực đặc biệt thôi. Đừng tơ tưởng bản thân là đứa con được trời chọn.”

An Ngung “Ồ” một tiếng. Cậu chẳng có chút kỳ vọng gì về bản thân, chỉ muốn nhanh chóng đạt tới yêu cầu của Tần Tri Luật.

Cậu không muốn bị dí súng vào trán nữa đâu.

“Đừng buồn.” Billy động viên, “Tuy không được trời chọn nhưng tôi đoán thiên phú của cậu chắc cũng không tệ lắm đâu. Rất nhiều Người Giữ Trật Tự có thiên phú cao đều sử dụng năng lực rất bản năng, giống như kiểu trẻ sơ sinh biết bú mẹ ấy, vậy nên mới không có cảm giác rõ ràng.”

“Có lẽ vậy.” An Ngung ngẫm nghĩ, “Thực ra tôi có một phỏng đoán về loại hình biến dị của mình. Nó mạnh lắm, nghe nói là cấp bậc siêu dị thể.”

Cậu đã thấm mệt. Nói xong câu đó, cậu nằm xuống đất, ngáp một cái.

Billy hỏi, “Cậu phỏng đoán bản thân là gì?”

An Ngung cuộn chặt mình trong tấm chăn bông mềm mại, mí mắt díp vào nhau: “Thỏ An.”

Căn phòng lặng thinh chừng một phút.

Đầu lưỡi Billy như xoắn lại, “Cái… cái gì cơ??”

An Ngung đã ngủ mất.

Billy trợn trừng mắt với cái ổ chăn dưới đất. Nếu cái đầu chim của anh ta không bị làm sao, thỏ An là nhân vật mới trong loạt phim mới “Nhà trẻ siêu biến dị”. Bộ phim đó nổi rần rần trên mạng xã hội, thậm chí lan cả từ thành phố chính tới thành phố “mồi”.

Trạng thái tinh thần của người này có thật sự ổn không vậy?

Tần Tri Luật có biết không?

Mười phút sau, cửa phòng lẳng lặng mở ra.

Vừa xử lý xong sâu nước, Tần Tri Luật muốn sang xem đối tượng giám sát của mình.

Trước khi mở cửa, hắn tưởng mình sẽ trông thấy Billy điềm nhiên ngủ ngon lành còn An Ngung thì lủi thủi cuộn mình trong góc, viền mắt đỏ hoe như khi bị chĩa súng vào lúc ở trên cánh đồng tuyết.

Nói không chừng còn đang khóc nữa kia.

Nhưng hắn đã nhầm.

Căn phòng nhỏ khá yên tĩnh, những cái thùng giấy mang mầm họa đã không cánh mà bay. Billy một mình trầm tư còn đối tượng giám sát của hắn đang quấn chăn nằm dưới đất, mái tóc lòa xòa che trên mặt.

“Khò…”

Ngủ ngon lành như một con vật nhỏ chẳng có gì phải lo nghĩ, dùng chính bản thân mình mang đến bầu không khí ấm áp cho căn phòng kho chật chội và kỳ lạ này.

Một câu làm nũng êm tai chợt vang lên trong đầu Tần Tri Luật.

“Trưởng quan, nếu không ngủ được, tôi nên làm gì đây?”

“…”


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 04 – Bánh mì

Vật tư trợ cấp là nguồn tài nguyên cốt lõi của thành phố “mồi”.

Tuy chúng thường chỉ là bánh mì ngũ cốc và bánh quy nén nhưng chừng ấy cũng đã đủ nuôi sống đại đa số các thành phố “mồi” rồi.

Tuy bánh mì đã không còn nữa nhưng cảm giác thô ráp khi nhai hạt thô và vị ngọt của bột mì vẫn là điều tốt đẹp khó phai mờ trong lòng những người dân sống ở thành phố “mồi”.

An Ngung nói rằng cậu chưa bao giờ có cảm giác sống thực sự.

Chỉ những khi nhai bánh mì, cậu mới cảm thán rằng thật tốt khi còn sống trong một chốc ngắn ngủi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận