Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 60: Nút giao số mệnh.




“Vậy nên
Đừng qua quýt chìm vào hỗn độn
Dòng sông chết sẽ có ngày chảy tiếp
Con nước trôi không bao giờ ngừng lại
Chỉ một hướng, mãi mãi đến tương lai.”

Thi sĩ mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen phối với quần dài, cầm ngọn nến sắp cháy hết bước vào vòng nến ngay chính giữa nhà thờ.

Anh ta bước qua mặt sàn đầy những giọt sáp đọng, đặt ngọn nến nhỏ bé ấy lên cây nến lớn nằm ở chính giữa.

“Để những đứa trẻ mồ côi đã ra đi không còn gì vướng bận.”

“Đêm nay, những con người xa lạ chúng ta sẽ cầu nguyện cho mỗi một linh hồn non nớt ấy.”

“Cầu cho các em được gặp lại người thân mà không bị soi xét, đề phòng.”

“Cầu mong tạo vật vĩ đại ghi nhớ những khổ đau các em từng chịu, ban cho các em chút yên bình nhỏ nhoi.”

An Ngung và Điển sóng vai đứng giữa đám người, hai tay chắp vào nhau, yên lặng cầu nguyện.

Khi nhắm nghiền hai mắt, trong đầu An Ngung không phải Trần Niệm và Bạch Kinh đã chết mà là nhân viên thu lưu số 019 đã chết vì cậu.

Thi sĩ dẫn dắt mọi người đọc hết bài thơ phân ưu rồi mỉm cười, nói: “Không một bông tuyết nào tan biến, hệt như tưởng niệm sẽ mãi mãi đọng lại trong lòng. Như vậy, thành phố chính, chúc ngủ ngon.”

Đám người bắt đầu tản đi. An Ngung lấy thiết bị thông tin ra, chọc vào người bạch tuộc Tần Tri Luật trên màn hình.

Người bạch tuộc Tần Tri Luật đang ngồi sau bàn xử lý văn kiện bằng mười mấy chiếc xúc tu lạnh lùng ngẩng lên liếc nhìn cậu.

– Có việc gì?

An Ngung mím chặt môi, gõ chữ vào: Ngài vẫn chưa xong việc à?

Người bạch tuộc đặt bút xuống.

– Phiền toái mà loài người phải đối mặt mãi không bao giờ hết.

AI này còn ra vẻ hơn trưởng quan bản gốc nữa.

An Ngung đang định cất thiết bị thông tin đi, một tin nhắn từ trưởng quan bỗng xuất hiện trên màn hình.

– Đột nhiên nhớ ra cậu vẫn đang ở nhà thờ. Công việc tôi cũng cơ bản xong rồi, để tôi tới đón cậu.

An Ngung không kim được mà chọc người bạch tuộc liên tục mấy cái, nhắn tin trả lời: “Nếu ngài có thể bước ra khỏi màn hình, tôi rất sẵn lòng chờ ngài.”

Đối phương lập tức trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Điển ghé sát tới, “Anh có ý thức được rằng mình đang nói chuyện với Luật bản gốc không vậy?”

An Ngung nhếch môi, “Đây là AI, giống lắm đúng không?”

Cậu nghĩ có lẽ Điển vẫn chưa biết đến tiện ích này nên muốn chia sẻ, không ngờ anh ta lại nghiêm túc nhìn cậu, “Đây không phải AI, hai tin cuối cùng không phải.”

An Ngung sửng sốt, tim hẫng một nhịp.

Xưng hô của người bạch tuộc được cài đặt là “Trưởng quan”, tin nhắn của Tần Tri Luật cũng được thiết bị thông tin tự động quy về “Trưởng quan”, lẫn lộn hết cả!

Cậu lập tức cầm thiết bị thông tin lên, cẩn thận gõ chữ trả lời: Thành thật xin lỗi trưởng quan, ban nãy Hứa Song Song cầm thiết bị thông tin của tôi. Tôi sẽ chờ ngài ở nhà thờ.

Điển kinh ngạc nói: “Tuy người của Đại Não từng nói chỉ số IQ của anh rất cao nhưng trông anh đâu có giống một kẻ mở miệng là dối trá.”

An Ngung thở dài một hơi, “Nói dối là kỹ năng thiết yếu để giữ mạng của dân đen, tôi đã được hàng xóm huấn luyện rồi.”

Điển mất một lúc lâu mới khép miệng lại được.

“Giữ bí mật giúp tôi nhé, đừng để trưởng quan biết đến sự tồn tại của nó.” An Ngung chỉ vào người bạch tuộc bé xíu trên màn hình, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Đang yên đang lành tự nhiên tôi lại làm ra cái này theo nhân viên trong cửa hàng, muốn hủy lại thấy hơi không nỡ, tạm thời đành phải nuôi đã.”

Điển gật đầu nhận lời. Anh ta ngoảnh lại, lơ đãng nhìn thi sĩ đang một mình dọn dẹp những ngọn nến, thấp giọng hỏi: “Anh ta chính là người bán cho anh cuốn sách xổ số kia à?”

“Ừ.” An Ngung khẽ đáp. “Anh ta tên là Mắt, entropy gen bình thường cũng không phát sinh biến dị theo hướng phi sinh vật nhưng quả thật lại có một chút năng lực nhìn thấu, khá giống anh. Nhưng anh ta thạo nhìn thấu những chuyện chưa được mọi người nhận ra trong quá khứ đã diễn ra hơn còn về phần tiên đoán, anh ta không nhìn nhận được nhiều khả năng có thể phát triển đến.”

Giới thiệu xong, cậu phát hiện Điển vẫn đang nhìn Mắt chăm chú, nét mặt lộ vẻ gì đó như hoang mang, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Từ lúc buổi cầu nguyện bắt đầu, cậu đã cảm thấy Điển luôn cố ý vô tình quan sát thi sĩ. Chỉ là vóc dáng của Điển khá nhỏ, đứng giữa đám đông, thi sĩ chưa bao giờ nhìn về phía anh ta.

Một lúc lâu sau, Điển lắc đầu, “Không nói rõ được nhưng chung quy là cảm thấy rất quen, giống như từng gặp ở đâu đó rồi.”

Anh ta vu.ốt ve bìa quyển sổ theo bản năng. Thấy vậy, An Ngung hỏi dò: “Quyển sổ này phải luôn ở cạnh anh à?”

Điển dời mắt, gật đầu mỉm cười, “Hai tháng trước, tôi tìm được quyển sổ cũ này trong thư viện, bìa da trâu trông rất thần bí nhưng bên trong lại trống trơn. Tôi mang về nhà thử nghiệm rất lâu, nghĩ rằng sẽ phải dùng cách thức đặc biệt nào đó để khiến chữ bên trong hiện ra, kết quả lại chẳng làm được. Trong khi đó, tôi ngủ một giấc tỉnh dậy lại thấy bản thân đã dung hợp cùng với nó.”

An Ngung hỏi, “Phát hiện ra biến dị thế nào?”

“Ban đầu tôi cũng chưa nhận ra điều đó, chỉ là đi đâu cũng mang nó theo như bản năng. Về sau, cha mẹ tôi hỏi đến, tôi mới cảm thấy là lạ. Tôi thử phá hủy nó nhưng không chỉ không thành công mà còn phát hiện những gì tôi nghĩ trong đầu cứ liên tục xuất hiện trên trang sổ.” Điển dừng một lát, lại nói tiếp, “Lúc đó, tôi cực kỳ ghét nó nhưng dần dà, tôi cảm thấy nó đã là bản thể của tôi, không thể tách rời.”

Anh ta vừa cười vừa vu.ốt ve bìa quyển sổ, “Quyển sổ này thu nhận mọi điều tôi đã biết và chưa biết. Sách vở chứa đựng kiến thức, đương nhiên sẽ có sức mạnh thu nạp vạn vật. Nếu mọi người khó lòng nào thoát được khỏi vận mệnh biến dị, vậy thì đây chính là kết cục đẹp nhất đối với tôi.”

An Ngung nhìn nụ cười bình thản trên gương mặt anh ta, quyết định giữ im lặng.

Mượn lời của Lăng Thu, luôn tồn tại một số ít người cao sang sống ở môi trường cao sang của riêng bọn họ, đám tiện dân chẳng bao giờ có thể đặt chân tới.

Vừa ra khỏi cửa lớn của nhà thờ, hai người lập tức trông thấy một người cao to đang bước tới.

An Ngung lập tức chào, “Trưởng quan.”

Tần Tri Luật rảo bước tiến tới, trên áo gió vẫn còn vương thứ mùi lạnh lùng riêng có của Tháp Đen. Hắn dừng lại trước mặt An Ngung, “Giải quyết xong việc trong tiệm chưa?”

“Rồi ạ.” An Ngung lần mần sờ vào thiết bị thông tin trong túi áo, chuyển sang chế độ im lặng, đề phòng người bạch tuộc tí hon bất thình lình lên tiếng.

Điển cũng cất tiếng chào: “Ngài Luật.”

Tần Tri Luật gật đầu một cái rồi tiếp tục nói chuyện với An Ngung, “Liên hoan cấp cao được dời sang tối nay, về thôi.”

“Dời lịch?” An Ngung buồn bực, “Sao vậy ạ?”

“Khu 34 xuất hiện vài chuyện bất thường. Người cửa Tháp Đen đã nghiên cứu mấy hôm nhưng chưa xác định được liệu có siêu dị thể tồn tại hay không. Bộ Quân Sự đã điều động người tới đó thăm dò, nếu thực sự có vấn đề, tôi sẽ phải đi bất cứ lúc nào.”

An Ngung nghệt mặt ra, “Trưởng quan, nhưng tôi vừa mới về được có ít hôm thôi mà…”

“Liên tục vắt kiệt thể lực và tinh thần của cậu quả thực không phải điều tôi muốn, vậy nên cậu có thể tự lựa chọn có đi cùng tôi hay không.” Nói xong, Tần Tri Luật bóp trán, “Cũng chưa chắc sẽ phải nhận nhiệm vụ này. Giờ còn rất khó để xác định đó là hiện tượng biến dị hay do con người phá rồi, cũng có thể là hiện tượng tự nhiên.”

An Ngung thầm cầu nguyện đó không phải biến dị.

Nếu trưởng quan phụ trách nhiệm vụ này, cậu cũng sẽ phải đi chung, Lăng Thu từng nói nhất định không được lá mặt lá trái với hai loại người: Một là người quyền cao chức trọng, hai là người chưa bao giờ thất tín với mình. Tần Tri Luật là người thuộc cả hai loại này.

Cậu thở dài, “Vậy về dự tiệc trước đã.”

Tần Tri Luật gật đầu rồi ngẩng lên, liếc nhìn đồng hồ phía trên nhà thờ, “20h43, vẫn còn kịp. Nếu đã đến rồi, tôi cũng thắp một ngọn nến.”

An Ngung gật đầu, quay người nhìn theo, “Ngài có người quen khác ở cô nhi viện?”

“Không.” Tần Tri Luật nhìn thẳng về phía trước, khẽ nói: “Cho 019.”

An Ngung chợt khựng lại. Cậu khẽ “Vâng” một tiếng rồi tiếp tục đi theo.

Những người dân thành phố chính đến đây cầu nguyện đều đã về hết, nhà thờ chỉ còn lại một mình thi sĩ. Anh ta quay lưng về phía cửa lớn, đứng dưới cái bóng của cầu thang, thu từng ngọn nến lại. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngoảnh lại, đôi mắt cười lướt qua An Ngung, dừng lại ở Điển mà ngây ra mất một giây.

Nhưng ngay sau đó, trông thấy Tần Tri Luật bên cạnh, nụ cười của anh ta lập tức tắt ngấm.

Trong đại sảnh nhá nhem tối, chỉ có bốn người bọn họ.

Những tiếng bước chân và tiếng vọng đan vào nhau. Cửa lớn của nhà thờ đã khép lại, An Ngung bất chợt dừng bước.

Có một cảm giác thật khó để diễn tả thành lời.

Cậu chăm chú nhìn thi sĩ một lát, lại quay sang nhìn Điển, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở góc nghiêng của trưởng quan.

Ngoại trừ Mắt có thái độ thù địch với Tần Tri Luật, biểu cảm của tất cả mọi người đều bình thường, không nhận thấy có gì không ổn.

Nhưng An Ngung lại càng cảm thấy ý thức mình rung chuyển, phảng phất như có một chất môi giới nào đó bất thình lình biến mất khỏi không gian này. Lần có cảm giác giống như vậy trước đó là khoảnh khắc cậu nghĩ ra cách để ứng đối khi Trần Niệm muốn lợi dụng cơ chế hoạt động của gương gi.ết ch.ết Slade ở bên ngoài khu vực ngủ tập thể A.

Nhưng thứ được gọi là “khoảnh khắc” đó thực chất chỉ là khoảnh khắc trong cảm nhận của những người khác. Đến giờ cậu vẫn nhớ như in cảm giác ấy: Vào thời điểm đó, không khí xung quanh vẫn còn tồn tại nhưng dường như một loại chất môi giới khác đã bị rút sạch, cậu trải qua một giây cực kỳ dài. Trong giây đồng hồ của riêng mình ấy, dường như cậu sẽ kịp làm mọi điều cậu muốn.

An Ngung nhìn vào chiếc đồng hồ trên cao, kim giây vẫn đang yên lặng quay.

Dường như thời gian cũng không bị ngưng đọng. Cậu không biết cảm giác bối rối về thời gian tưởng chừng như quen thuộc nhưng lại khiến cậu sợ hãi trong im lặng này đến từ đâu.

Thi sĩ một mình đứng dưới bóng của chiếc cầu thang, đối diện với ba người còn lại.

Nét mặt anh ta rất lạnh lùng, “Buổi cầu nguyện đã kết thúc rồi.”

Dường như Tần Tri Luật chẳng thèm bận tâm tới thái độ thù địch của anh ta. Nghe vậy, hắn dừng lại ở khoảng cách vài mét, “Nếu đã vậy, tôi về trước.”

Thi sĩ lập tức đưa tay ra hiệu tiễn khách.

Tần Tri Luật bình thản quay người bước ra ngoài, An Ngung và Điển theo hắn. Khi hắn đưa tay đẩy cánh cửa nặng nề kia ra, Điển ngoảnh lại, đối diện với thi sĩ từ khoảng cách xa.

“Lần đầu gặp mặt.” Điển khẽ nói, “Tôi tên là Điển, mới tới thành phố chính không lâu. Nếu ông không ngại, sau này tôi sẽ thường xuyên tới nhà thờ.”

Mắt một lần nữa nở nụ cười với Điển: “Nhà thờ có buổi cầu nguyện vào mỗi tối, tôi luôn luôn ở đây.”

Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn sang, “Phải rồi An Ngung, gần đây linh cảm của tôi không tồi, bức tranh được vẽ tiếp, còn viết thêm thơ. Nếu có hứng thú, mời cậu tới đây bất cứ lúc nào.”

An Ngung gật đầu.

Ra khỏi nhà thờ, An Ngung thở hắt một hơi.

Thế giới như đột ngột khôi phục lại trạng thái bình thường, luồng không khí lạnh lẽo, hanh heo của thành phố chính một lần nữa tràn ngập trong phổi khiến cậu có một khoảnh khắc hoài nghi cảm giác hỗn loạn khi nãy có lẽ chỉ đơn thuần vì nhà thờ hơi kín khí.

“Anh có cảm thấy gì khác thường không?” Cậu thấp giọng hỏi Điển.

Điển nghiêng đầu, khẽ đáp, “Hình như thi sĩ rất ghét Luật.”

“Đây không phải chuyện khác thường.” Tần Tri Luật lạnh lùng lên tiếng, “Anh ta vẫn luôn như vậy, rất khó hiểu. Vậy nên tôi hiếm khi tới nhà thờ, dù lần trước có tới vì khu 53 cũng cố gắng tránh anh ta.”

An Ngung lắc đầu, “Ý tôi không phải chuyện đó.”

Tần Tri Luật dừng bước, “Cậu nghi ngờ anh ta biến dị?”

“Cũng không phải.” An Ngung thở dài, “Thôi, về thôi.”

An Ngung lên ghế phó lái trên xe của Tần Tri Luật. Điển ngồi một mình ở hàng ghế sau bỗng nói: “Tôi cảm giác hình như tôi từng gặp thi sĩ ở đâu rồi.”

Tần Tri Luật nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, “Ở gần khu bình đẳng? Ít nhất cũng phải 3 năm rồi anh ta chưa từng rời khỏi thành phố chính.”

Điển cẩn thận suy ngẫm một lát rồi lắc đầu, “Không phải. Kể từ khi dung hợp và biến dị với quyển sổ này, tôi có thể nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua nhưng tôi không thể nào tìm được khoảnh khắc tôi từng gặp anh ta.”

“Lúc anh ta nhìn anh trông cũng khá kỳ lạ.” An Ngung tạm dừng, “Ánh mắt rất khác, không giống như khi nhìn những người khác.”

Điển khẽ nói: “Chắc hẳn anh ta luôn nhìn tôi như vậy.”

Nói xong, anh ta sửng sốt như thể không hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó.

Tần Tri Luật quan sát anh ta một lát rồi khởi động xe, “Thi sĩ thường tỏ ra thần bí. Nếu sau này anh ta thật sự biến dị, có lẽ dị năng chính là dạng khống chế tinh thần, đừng để bị ảnh hưởng.”

“Vâng.”

“Vâng.”

An Ngung phát hiện trưởng quan của mình có thái độ khá khác biệt khi nói về chuyện biến dị. Qua lời trưởng quan, những chuyện khiến Đầu Lĩnh và các nghiên cứu viên căng như dây đàn lại chỉ như một sự cố bình thường đã được dự đoán trước. Trạng thái ấy khiến những người xung quanh cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Khi xe đã bắt đầu lăn bánh, An Ngung chợt nhớ ra mình chưa cài dây an toàn. Khoảnh khắc nghiêng đầu ấy, cậu sững người.

Chiếc đồ hồ bên ngoài nhà thờ vẫn đang yên lặng vận hành: 20h44. Cùng lúc đó, đồng hồ điện tử trên xe cũng hiển thị 20h44.

Nếu cậu nhớ không nhầm, trước khi vào nhà thờ, thời gian mà trưởng quan nói là 20h43. Khoảng thời gian vừa đi bộ vừa nói chuyện từ nhà thờ ra đến xe ít nhất cũng khoảng 1 phút, đồng nghĩa rằng khoảng thời gian ở bên trong nhà thờ khi nãy quả thật đã bị ngưng đọng.

“Cậu đã nghe nói về Molly chưa?” Tần Tri Luật đột nhiên hỏi.

An Ngung giật mình. Sau khi suy nghĩ, cậu siết chặt thiết bị thông tin trong túi áo, “Chưa ạ.”

“Chưa à?” Tần Tri Luật nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin, “Trên bức tường của tòa nhà nằm ngay đối diện tiệm bánh mì ấy. Nghiêm Hi nói với tôi rằng gần đây cậu đã hòa nhập khá tốt với cuộc sống ở thành phố chính, định nghĩa “khá tốt” của cậu ta là như vậy sao.”

An Ngung nhận ra trưởng quan chỉ đang bâng quơ nói chuyện phiếm với cậu còn cậu lại vừa hại Nghiêm Hi một vố.

Thế nên cậu chỉ có thể nở nụ cười sượng sùng rồi im bặt.

“Công nghệ AI không có gì mới lạ cả. Đại Não và Tháp Đen đã áp dụng công nghệ này rất nhuần nhuyễn trong các lĩnh vực sinh học, truyền thông và vũ khí. Nhưng trong lĩnh vực thần tượng ảo, đây là lần đầu tiên một sáng tạo hoàn hảo như vậy xuất hiện.” Tần Tri Luật thản nhiên nói, “Hiện tại còn có một tiện ích AI đang trong quá trình thử nghiệm, chỉ vài thao tác đơn giản đã có thể tạo ra một nhân vật. Cậu có thể chơi một chút, để nó nói chuyện với cậu nhiều hơn, cải thiện phần nào khả năng giao tiếp.”

An Ngung càng siết chặt thiết bị thông tin hơn, cậu cúi gằm đầu xuống, “Tôi sẽ không chơi cái đó đâu, trưởng quan.”

“Có thể tạo một nhân vật mô phỏng Billy, anh ta nói nhiều.”

An Ngung im lặng một lát mới trả lời, “Nói nhiều khiến người ta thấy rất lo âu.”

Không ngờ Tần Tri Luật lại cười, “Tùy cậu, chỉ là tôi bất chợt nghĩ vậy thôi.”

An Ngung nhìn về phía sau qua khe hở giữa ghế ngồi và cửa sổ, Điển nhìn lại cậu bằng ánh mắt sợ hãi.

***

Khi ba người về đến phòng Điển, hai bên chiếc bàn dài đã ngồi kín người.

Thâm Ngưỡng đang buộc tóc cho Triều Vũ. Cô có làn da rất trắng, đôi mắt xanh hệt như biển sâu trầm lắng, vòng eo thon thả nhưng có vẻ rất khỏe khoắn, mái tóc buông dài đến thắt lưng, gần như bao trọn lấy nửa người trên. Giống như Triều Vũ, dường như tóc của cô cũng nhẹ nhàng lay động theo nhịp sóng, nhưng tóc của Triều Vũ đong đưa nhanh với biên độ ngắn, giống với nhịp thở dồn dập còn mái tóc của Thâm Ngưỡng lại thong thả, mạnh mẽ như những đợt sóng ngầm trong lòng biển.

Năm ngón tay cô đang căng một sợi dây chun ra. Cô ngẩng đầu, mỉm cười hiền hòa với An Ngung, “Lần đầu gặp mặt. Tôi là Thâm Ngưỡng, gọi tôi là Chelia cũng được, tùy cậu.”

“Xin chào.” An Ngung len lén mở thông tin về Thâm Ngưỡng ra xem.

[Danh hiệu: Thâm Ngưỡng (Chelia)
Cấp cao số 5 của Tháp Nhọn
Loại hình biến dị: Cá mập vây sừng đứng (Squalus blainvillei)
Entropy gen: 140 nghìn (giá trị ban đầu)
Sở trường chiến đấu: Tạo xoáy nước dưới biển, ăn thịt sinh vật biển
Chiến tích tổng hợp: 8,5 tỷ]

Điển ghé sát tới, thì thầm: “Cá mập vây sừng đứng là loài đứng đầu chuỗi thức ăn dưới biển. Nghe nói cho đến hiện tại loài người vẫn chưa có phương pháp dọn dẹp đàn sinh vật biến dị dưới biển thực sự hiệu quả, lần nào cũng phải dựa vào Thâm Ngưỡng nuốt sống chúng. Ban đầu tôi thấy khá đáng sợ nhưng người của Tháp Đen lại nói với tôi rằng cô ấy là cấp cao hiền lành nhất Tháp Nhọn.”

An Ngung gật đầu mà không hề tỏ vẻ bất ngờ. Người được ăn no ai chẳng hiền lành, đó là lẽ dĩ nhiên rồi.

Đấu ngồi đối diện Triều Vũ đang đeo găng tay nghiêm túc bóc tôm cho Cider. Vốn Ninh cũng định bóc cho An một con nhưng vừa đưa tới gần miệng bát, hình như anh nghe thấy An từ chối trong lòng nên mỉm cười, đưa con tôm lên miệng mình.

An vẫn rúc đầu trong chiếc mũ áo rộng thùng thình màu trắng, không chịu giao lưu với ai, một mình ngồi bó gối trên ghế, vừa ngẩn người nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, vừa nhàm chán chọc miếng pudding.

Đường Phong đang ăn thịt một cách tao nhã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chúc Đào đang chạy tung tăng khắp nơi: “Nho, đừng chạy lung tung.”

“Em muốn uống rượu vang.” Cuối cùng Chúc Đào cũng tìm thấy chai rượu kia. Một đoạn dây leo cây nho chui ra khỏi vai, nhẹ nhàng mở nút.

Cậu ngửa cổ tu một hớp, cảm thán: “Loại nho làm ra chai rượu này phát triển rất tốt…”

Đường Phong đẩy chiếc ly tới, ra vẻ bất đắc dĩ, “Không rót cho trưởng quan trước à?”

Chúc Đào liế.m giọt rượu đọng bên khóe môi, ôm chặt cái chai, “Ngài không được uống.”

“Tại sao?” Đường Phong cười hỏi. Không đợi Chúc Đào viện cớ, hắn đã hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh mình, thúc giục: “Ngồi về nhanh lên.”

Tiệc của cấp cao thoải mái hơn An Ngung tưởng rất nhiều. Chẳng ai để ý đến Luật và nhân vật chính là Điển, mọi người ai ăn cứ ăn, hỗn loạn mà náo nhiệt.

An Ngung ngồi xuống cạnh Tần Tri Luật, Điển yên vị cạnh cậu, trả lời câu hỏi của mọi người.

Căn cứ theo quan sát của cậu, tuy Điển khá dễ ngượng nhưng anh ta không có chướng ngại khi giao tiếp với mọi người, bị hỏi chuyện liên tục cũng không gây ra bất kỳ áp lực nào.

Từ tầng 190 trở lên, chỉ có duy nhất một tên phế vật trong giao tiếp.

An Ngung không khỏi thở dài.

Đang bàn chuyện với Viêm, nghe thấy tiếng thở dài, Luật ngoảnh sang nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục nói nốt cho xong với Viêm. Tiếp đó, hắn cầm chiếc bát to nhất trên bàn lên, vớt đầy thịt vào đó rồi đặt xuống trước mặt An Ngung.

An Ngung thích ăn thịt, đây là món ngon khu 53 gần như chẳng dám mơ đến. Sau khi tới thành phố chính, các loại thịt đã trở thành món chính thứ hai của cậu bên cạnh bánh mì.

Cậu cúi đầu ăn một lát đã hết sạch bát thịt trưởng quan lấy cho, lại đứng dậy vớt thêm bát nữa.

Tần Tri Luật lại liếc nhìn bát của cậu, tiếp tục nói: “Thật sự rất khó để nói. Khu 34 không xuất hiện bước sóng của biến dị nhưng người chịu ảnh hưởng đang ngày một nhiều hơn.”

Viêm hờ hững nói: “Vậy có thể là biến dị phi sinh vật. Những bản mẫu loài người đang nắm được còn quá ít, đương nhiên không thể tìm thấy bước sóng tương ứng. Nhưng chẳng phải bộ đội tiền trạm đã đi điều tra rồi hay sao? Chờ kết quả đi.”

“Tôi mong rằng những người đó chỉ bị bất thường tâm lý thôi. Chẳng phải trước đây từng xảy ra hiện tượng người ở thành phố “mồi” PTSD* tập thể do thường xuyên bị sinh vật biến dị quấy nhiễu còn gì.” Tần Tri Luật nói. “Biến dị phi sinh vật ở cô nhi viện chỉ tạo ra một khu vực hỗn loạn thời không nhỏ, khiến thời gian của riêng nơi đó bị đình trệ, bản thân đối tượng biến dị cũng không có ác niệm vậy mà bọn tôi đã phải đi đến trạng thái kiệt quệ mới hoàn thành được nhiệm vụ. Nhưng tình trạng bị quấy nhiễu của mỗi người ở khu 34 lại mỗi khác nhau. Nếu thật sự là siêu dị thể gì đó đang tác oai tác quái thì thực sự phiền toái.”

* Rối loạn căng thẳng sau sang chấn

Viêm bật cười, “Cứu được thì cứu, không cứu được thì thôi. Tôi đã nói từ lâu rằng chúng ta chỉ là hạt cát trên bàn cát, tôi đã nhận thức rõ điều này từ khi cha và anh trai tôi chết oan rồi. Hạt cát mạnh có thể ảnh hưởng đến sự cân bằng của bàn cát nhưng nếu kẻ thao túng đã quyết tâm muốn vứt bỏ, dù có cố gắng đến đâu, hạt cát đó cũng chẳng thể làm gì.”

Hắn vừa nói vừa cắt miếng bít tết, hình xăm ngọn lửa màu đen phủ kín cánh tay như bập bùng cháy khi cơ bắp hoạt động. Con dao bạc được hắn sử dụng rất thành thạo, chẳng bao lâu sau đã cắt miếng bít tết thành từng phần nhỏ ngay ngắn.

“Đối tượng giám sát của anh đâu?” Tần Tri Luật hỏi.

“Miên có nhiệm vụ mới, đầm lầy ở khu 62 bị sinh vật biến dị làm ô nhiễm, cần tinh lọc gấp trước khi biến dị lan tràn, vừa hay quá đúng sở trường của cô ấy.”

Tần Tri Luật nói: “Tôi đang hỏi Lumen kìa.”

“Đang tắm, sắp xong rồi.”

Tần Tri Luật gật đầu, không gặng hỏi thêm. “Phải rồi, Tháp Đen hy vọng nhà họ Viêm sẽ tiếp quản công nghệ AI, tìm anh trao đổi chưa?”

“Ừ, tôi sẽ cho cấp dưới đi bàn chuyện hợp tác đầu tư.” Viêm rót một chén rượu mạnh An Ngung đọc không được nhãn hiệu, lập tức uống cạn. “Tôi biết bên trên đang lo lắng điều gì, nhưng studio AI cỏn con đó thật sự nghèo rớt, cũng có quy định chặt chẽ về việc tuân thủ thông tin. Bọn họ đã thiết lập nhiều nguyên tắc ràng buộc trong thuật toán cơ bản của Molly: Thứ nhất, không được gây hại cho loài người; Thứ hai, phục tùng mệnh lệnh với điều kiện tiên quyết là không gây hại cho loài người; Thứ ba, tuân theo chìa khóa tự hủy vô điều kiện.”

Tần Tri Luật trầm ngâm “Ừ” một tiếng, không hỏi thêm.

An Ngung đã vớt đến bát thịt thứ 5, đang định gắp vào miệng, Tần Tri Luật bỗng quay sang hỏi nhỏ: “Vẫn chưa ăn no?”

Tay cầm đũa của An Ngung cứng lại, “Cũng tàm tạm rồi ạ.”

Cậu lén lút mở thiết bị thông tin ra, kéo người bạch tuộc tí hon ra khỏi màn hình chính.

Qua màn hình, người bạch tuộc lạnh lùng nhướng mày với An Ngung.

– Hình như càng ngày cậu càng thiếu lễ độ.

An Ngung không thèm để tâm tới lời phê phán của nó, tay liên tục gõ chữ dưới gầm bàn: Trưởng quan, nếu tôi ăn rất rất nhiều trong tiệc cấp cao mà lại chẳng thể hòa nhập, nói chuyện với mọi người, liệu ngài có khó chịu không?

Người bạch tuộc không trả lời ngay, chỉ nhìn chằm chằm An Ngung qua màn hình, ánh mắt lạnh lùng, không vui dần trở nên hiền hòa.

– Không đâu.

– Tuy tôi thực sự hy vọng cậu có thể kiểm soát cách ăn uống nhưng điều đó chỉ thuần túy xuất phát từ lo lắng ăn quá nhanh sẽ gây bệnh.

– Tôi mong rằng cậu có thể ăn no mà không bị bất kỳ điều gì gò bó, có thể tin tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ chịu uy hiếp sinh tồn vì đói khát nữa.

– Đây là điều tôi đã hứa với cậu từ lâu.

– Còn về chuyện có thể hòa đồng, nói chuyện với mọi người hay không, điều đó không quá quan trọng. Tính xã hội và khả năng giao tiếp là hai vấn đề khác nhau. Tôi không đặt kỳ vọng cứng nhắc về việc cậu có gia tăng được tính xã hội hay không, cũng không cảm thấy bắt ép cậu cải thiện khả năng giao tiếp là thực sự cần kíp.

An Ngung ngẩng đầu, vừa đúng lúc Tần Tri Luật ngồi lại xuống ghế. Hắn lấy bát thịt đỏ trước mặt cậu đi, đổi thành một bát đầy cá tôm sò hến.

“Phải hấp thu đa dạng protein. Cider nói cậu khá vất vả trong việc tăng cơ.”

An Ngung thở phào một hơi, cúi đầu bóc con sò biển lớn, ngấu nghiến nhai nuốt phần cồi sò tròn tròn.

Viêm ngồi cạnh nhìn hai người một lát rồi bật cười, mở thiết bị thông tin ra, nói chuyện với Tần Tri Luật: “Hiện tại bọn họ đang nóng lòng muốn chính thức bán tiện ích ngốc nghếch kia. Thuật toán của bản dùng thử đã rất tinh vi rồi, anh thử chưa?”

Tần Tri Luật lạnh lùng gật đầu, “Tôi cho nó lịch sử nói chuyện phiếm hằng ngày của tôi với Góc để nó học.”

Động tác ăn lấy ăn để của An Ngung dừng khựng lại.

“Sau đó thì sao?” Viêm nhướng mày đầy hứng thú.

“Phân tích thất bại.” Tần Tri Luật rất bình thản. Hắn vươn tay qua những chai rượu mạnh, rót cho mình nửa cốc nước trắng, “Hành động và lời nói của An Ngung được đánh giá là hoàn toàn ngẫu nhiên, không có quy luật, không thể dự đoán trước. Tiện ích AI không những từ chối học tập mà còn đề nghị tôi liên hệ với nhà phát triển, chuyển sang dùng thuật toán trung tâm của Molly. Tôi không đồng ý, ép nó phải học.”

Nghe vậy, Viêm liếc nhìn An Ngung. Cảm giác bị một kẻ săn mồi tàn bạo nhìn chòng chọc bỗng nhiên xuất hiện, An Ngung lẳng lặng cầm bát né ra xa hơn.

“Sau thì sao nữa?” Viêm hỏi.

Tần Tri Luật cắt đôi một chiếc bánh khoai tây phô mai ra, nhìn thấy nhân bên trong là cả lát chân giò hun khói lớn mới ý thức được đây là món do Chúc Đào làm, không phải phiên bản sửa đối của An Ngung, thế nên lại buông dao ăn xuống. “Ép học, nó chỉ học được những thứ rất nông, không có giá trị tham khảo gì. Tôi đã quyết định sẽ xóa nó rồi.”

Hắn không giải thích gì, Viêm cũng không hỏi thêm nhưng An Ngung lại không kìm được mà cứ liếc nhìn thiết bị thông tin của trưởng quan mãi. Liếc đến lần thứ ba, Tần Tri Luật mở khóa thiết bị thông tin rồi đưa cho cậu.

Không ngờ trên màn hình lại là một con thỏ tai cụp An Ngung trắng tinh.

An Ngung lập tức nghĩ đến những sở thích vớ va vớ vẩn Đại Não gán cho cậu trong tài liệu mật, cảm thấy khá tuyệt vọng.

Hóa ra đến cả trưởng quan cũng rơi vào hiểu lầm này.

Cậu buồn bực chọc vào màn hình.

Thỏ tai cụp tí hon đang điên cuồng nhét bánh mì vào miệng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu.

– Ngủ 1 đêm, 100 ổ bánh mì, được không?

An Ngung sững sờ một lúc. Tần Tri Luật đưa tay tới chọc nó một cái.

– 80 ổ cũng được, ngài cân nhắc thử đi.

Lại chọc.

– 150 ổ ngủ 2 đêm.

Lại chọc.

– 450 ổ 1 tuần, 1800 ổ 1 tháng, giá cuối.

Lại chọc.

Thỏ tai cụp trong màn hình bỗng nhiên rút một con dao ra, kê lên cổ tay.

– Không có bánh mì, tôi chết đây.

Lại chọc.

Thỏ tai cụp cất dao đi, mắt chuyển sang màu đỏ, đôi tai và bộ lông trắng dựng ngược lên, nét mặt rất kiêu ngạo.

– Cho tôi bánh mì, cầu xin ngài.

“Cậu thấy chưa.” Tần Tri Luật bình tĩnh nhìn An Ngung, “Trong nhận định của AI, lời nói và việc làm thường thấy ở cậu rất quái dị.”

An Ngung kéo thả những bong bóng thoại kia một lát rồi ngẩng đầu, ngơ ngác, “Trưởng quan, chẳng phải đây là chuyện rất bình thường sao.”

Tần Tri Luật: “…”

“Nếu chỉ ngủ một cách đơn thuần thôi, không phải điều Billy suy nghĩ.” An Ngung chân thành nhìn trưởng quan, “Tôi có thể không lấy tiền, cũng không lấy bánh mì, coi như duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và ngài, xin ngài cứ hẹn tôi bất cứ lúc nào.”

Nét mặt Tần Tri Luật dần dần đơ như khúc gỗ, “Hỏi thêm một câu, nếu là điều Billy suy nghĩ thì sao?”

An Ngung liếc nhìn Viêm ngồi cạnh.

Viêm đang cắt thêm một miếng bít tết nữa nhưng hình như cũng vừa có một giây nín thở.

An Ngung ghé lại gần bên tai trưởng quan hơn, chỉ vào màn hình, “Như giá đó, không chênh lệch quá nhiều.”

Thực ra cậu cảm thấy AI hơi tham lam. Ở khu 53, 2 ổ bánh mì là đủ để cân nhắc rồi.

Nhưng trưởng quan rất giàu, có thể đòi nhiều hơn.

Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu, “Cậu có ý thức hiện tại cậu không hề phải lo cái ăn cái mặc không?”

An Ngung gật đầu, “Nhưng có thể trữ đông để đó, chờ đến khi thế giới sụp đổ thì lấy ra. Con số trong tài khoản đều là ảo, Lăng Thu từng nói, có bánh mì trong tay mới là chân lý.”

Tần Tri Luật lạnh lùng lấy thiết bị thông tin khỏi tay cậu.

An Ngung đoán rằng con thỏ tai cụp tí hon kia sẽ bị trưởng quan lạnh lùng xóa bỏ sớm thôi.

Đang cảm thấy tiếc nuối, một mùi hương thoang thoảng chợt bay tới. Lumen lạnh lùng lướt qua phía sau lưng cậu, do dự một lát với những chỗ trống còn lại bên bàn, cuối cùng vẫn bước tới vị trí cạnh Viêm.

Anh ta vẫn cao ngạo hệt như những lần cậu gặp trong thang máy, không chào hỏi bất kỳ ai, chỉ tùy ý lướt mắt nhìn những món ăn trên bàn.

Viêm đẩy đĩa bít tết sang phía Lumen, anh ta nhìn vào những miếng thịt bò đã được cắt ngay ngắn, lười biếng chọc chọc mấy cái.

Viêm không quan tâm đến anh ta nữa, tiếp tục nói những chuyện An Ngung không hiểu với Tần Tri Luật.

Chúc Đào ngồi cạnh Lumen bắt chuyện: “Ngồi xuống ăn đi, đừng ngại, mọi người đều rất thoải mái.”

Lumen từ chối lịch sự mà xa cách: “Ngồi suốt cả ngày rồi, tôi đứng là được.”

Chúc Đào liếc nhìn đĩa bít tết anh ta chưa thèm động vào, đứng dậy lấy hai phần đồ ngọt được gói trong giấy bạc từ chiếc khay đằng xa lại, “Gần đây tôi đang thử làm bánh quả mọng, anh ăn thử nhé?”

“Nho nấu ăn rất ngon.” Viêm lên tiếng, “Thử đi.”

Lumen vốn đang đưa tay ra lập tức đổi hướng, lấy một phần bánh kem ở gần mình, lạnh lùng cho vào miệng.

Có vẻ anh ta vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với những món trang sức kim loại hình sóng âm được gắn quanh miệng, phần da xung quanh chúng vẫn còn hơi ửng đỏ.

Thiết bị thông tin của An Ngung bỗng rung lên, là tin nhắn Chúc Đào gửi đến.

– Xuất hiện người khó kết thân hơn cả cậu rồi kìa. Trưởng quan bảo tôi giúp anh ta hòa nhập với mọi người nhưng mà KHÓ-CHẾT-ĐI-ĐƯỢC!

An Ngung ngẩng đầu, gửi lời an ủi qua ánh mắt rồi lại cúi xuống nhắn tin trả lời.

– Cho tôi nếm thử bánh quả mọng được không? Tôi không với tới.

Chúc Đào: … Được.

Ngoại trừ áp suất thấp xung quanh Lumen, bầu không khí trên bàn anh càng lúc càng náo nhiệt hơn.

Khi An Ngung cất thiết bị thông tin đi, cậu chợt thấy con số hiển thị thời gian ở góc trên cùng của màn hình chớp nháy hai lượt.

Từ 23:58 nhảy lên 23:59 rồi ngay lập tức quay trở lại 23:58.

Cậu tưởng mình ăn nhiều quá nên mắt có vấn đề, đang định cất thiết bị thông tin đi, hai bên bàn ăn bỗng lặng ngắt như tờ.

Bầu không khí nghiêm túc, im lìm bao trùm không gian này. Các cấp cao và đối tượng giám sát mới nãy còn vui vẻ cười đùa giờ không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử treo trên tường.

23:58.

23:59.

23:58.

23:59.

23:58.

Dường như có một tay lẩn khuất trong bóng tối nào đó đang cưỡng chế quay ngược phút tiếp theo đang ra phải đến lại hết lần này tới lần khác.

Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng thời gian cũng trở lại bình thường.

Tháp Nhọn bỗng nhiên vang lên âm thanh thông báo: “Thông báo khẩn cấp. Vừa mới đây thôi, lỗi hiển thị trên đồng hồ vừa xảy ra trên phạm vi toàn thế giới. Nếu bạn phát hiện đồng hồ điện tử trong nhà mình không ngừng lặp đi lại giữa hai con số 23:58 và 23:59, xin đừng hoảng loạn. Nếu bên cạnh có đồng hồ cơ, bạn sẽ nhận thấy rằng thời gian vẫn đang trôi bình thường. Chúng tôi đang liên lạc với trung tâm thiết bị đồng hồ điện tử, tiến hành sửa chữa và đồng bộ thời gian trên toàn thế giới trong đêm nay khi mọi người ngủ say.”

Thông báo kết thúc.

“Chỉ là lỗi của đồng hồ điện tử thôi sao?”

Viêm bật thiết bị thông tin lên, nhìn thời gian trong đó.

Đồng hồ cơ trên giá sách quả thật đã sang 00:00.

Tần Tri Luật lẳng lặng đưa mắt ra hiệu cho An Ngung, An Ngung khẽ nói: “Trưởng quan, tôi không nhận thấy có bất thường về thời gian. Có lẽ chỉ là trục trặc thiết bị đúng như thông báo.”

“Chưa chắc.”

Viêm ngước mắt nhìn đồng hồ điện tử đã hoạt động bình thường trở lại nhưng vẫn chậm hơn thời gian khách quan 1 phút.

Đôi mắt ưng sắc lẻm nhìn chằm chằm vào đồng hồ hồi lâu, hắn cười nhạt: “Tôi lại cảm thấy giống như là thứ ở khu 34 đang khoe mẽ sức mạnh của nó với cả thế giới.”


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 30 – Gặp gỡ

Thời đại ấy đã trôi xa nhưng tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp được người bạn định mệnh ấy.

Lần đầu gặp mặt rất bình thường, chúng tôi không giao lưu quá nhiều.

Thậm chí tất cả mọi người ở đây cũng chẳng nói gì nhiều với nhau.

Chỉ là đến khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi mới giật mình ý thức được rằng cuộc gặp gỡ ấy diễn ra trong một buổi tối bình thường đến mức nặng nề.

Có lẽ định mệnh đã ngầm ấn định rằng bốn người chúng ta sẽ có một thoáng gặp mặt nhau bằng phương thức thật bình thản, yên ả trước khi mọi chuyện xảy ra.


Vụn tuyết rơi: Cận Húc Viêm (1/6) – Bàn cát nhân gian

Tôi thường cảm thấy thế giới này là một chiếc bàn cát khổng lồ.

Gió đến gió đi, cát tụ cát tán, dù biến đổi ra sao, cứ đứng ngoài quan sát là đủ rồi.

Nhưng nếu cảm thấy không thể thỏa mãn chỉ với việc quan sát, vậy thì khiến nó biến đổi theo ý mình đi.

Dù cho tôi cũng chỉ là một hạt cát trên bàn.

Năm 2138, tôi, cha tôi và anh trai tôi cùng biến dị.

Loại hình biến dị của chúng tôi đều là hổ đen nhưng riêng tôi có thêm gen hoa hồng đen.

Đại Não nói hoa hồng đen đem đến dị năng trên phương diện tinh thần cho tôi, có lẽ chính vì lẽ đó nên tôi mới giữ vững được ý chí loài người.

Nhưng họ thì không.

Sau khi trở thành Người Giữ Trật Tự, tôi xử quyết hai người họ.

Tôi gi.ết ch.ết chủ tịch một tập đoàn tài chính và người thừa kế vừa được chọn. “Đế quốc thương nghiệp” khổng lồ ấy đè lên vai tôi.

Ai cũng mỉa mai tôi là thằng con thứ ăn hôi gia sản, nhưng thẳng thắn mà nói, tôi thấy khá tiếc nuối.

Dù không có tai nạn bất ngờ này, đó vốn là kết cục đã được định ra, là ván cờ tôi đã âm thầm thao túng nhiều năm.

Thế cờ khổ tâm bài trí bao lâu còn chưa kịp vận hành, ông trời đã biến tất cả thành bánh nhân thịt ném cho tôi, một lần nữa chứng minh rằng tôi chỉ là một hạt cát.

Trong bóng tối, chỉ thứ kia mới thực sự có khả năng khống chế bàn cát.

Hạt cát, không làm được.

Cũng không thoát được.


Vụn tuyết rơi: Cận Húc Viêm (2/6) – Không nỡ

Tôi không phải một Người Giữ Trật Tự thiện lương gì cả.

Tần Tri Luật, Đầu Lĩnh, Tổng Lĩnh điều biết rõ điều này.

Gã tài phiệt vô tình, tàn nhẫn, độc đoán là những cái nhãn người ta gán cho tôi, tôi không phủ nhận.

Những thể biến dị đẹp đẽ được bắt tới cho tôi chơi đùa trước khi xử quyết, giải tỏa những xung động sau khi giết chóc, đó là điều hoàn toàn có lợi với cả tôi và loài người.

Nhưng những sinh vật biến dị kia trông có ưa nhìn đến thế nào đi nữa cũng không thể thay thế một khoảnh khắc tôi trông thấy người kia.

Ngay từ lần đầu tiên trông thấy, tôi đã rất muốn có được cậu ta.

Chiếu Nhiên.

Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Là cấp cao số 2 của Tháp Nhọn và là tài phiệt nắm trong tay sản nghiệp về năng lượng và cơ sở hạ tầng, kể cả có phải hy sinh một con người chỉ để khiến tôi vui, đại khái Đầu Lĩnh cũng sẽ ngầm đồng ý, âm thầm động tay động chân giúp tôi.

Trong thời đại này, loài người không nên phàn nàn, oán hận quá nhiều.

Nhưng chỉ một giây tiếp xúc với tôi thôi, khả năng cực cao cậu ta sẽ mất trí, biến dị. Thời gian sở hữu sẽ chỉ là một chớp mắt vô cùng ngắn ngủi.

Tôi sẽ có được cậu ta một khoảnh khắc rồi ngay sau đó khiến cậu ta ngã xuống vì tôi.

Thẳng thắn mà nói, tôi không nỡ.

Vậy nên tôi chỉ đứng từ xa nhìn cậu ta bước lên sân khấu của thành phố chính, được mọi người yêu mến và hò reo.

Tôi sẽ không bao giờ chủ động đặt chân vào thế giới của cậu ta.


Vụn tuyết rơi: Cận Húc Viêm (3/6) – Thuần báo (1)

Cậu ta đã biến dị, loại hình là báo và chim sẻ.

Biến dị cũng không phải chuyện hiếm lạ, hiếm lạ là cậu ta vẫn giữ được ý chí con người, chỉ là tính tình càng trở nên ngạo mạn, khó thuần.

Thật đáng tiếc, cậu ta không chịu ký công ước Người Giữ Trật Tự.

Đầu Lĩnh đã trao đổi và thí nghiệm rất lâu, cuối cùng nhận định rằng cậu ta tiềm ẩn khuynh hướng phản xã hội, quyết định âm thầm xử quyết.

Nhưng bị tôi cản lại.

Entropy gen của tôi chỉ thấp hơn Tần Tri Luật, hổ có thể áp chế báo, huống hồ tôi còn có gen hoa hồng đen.

Lúc này đây, cậu ta phải khuất phục trước tôi, vì tôi đã để mắt đến cậu ta rất lâu rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận