Góc phía Đông khu 34 tập trung rất nhiều nhà xưởng, số lượng người gặp tình trạng giống như cậu bé kia không hề ít. Công nhân làm việc bị thương lâu ngày không khỏi, mỗi lần thời gian tái lập, vết thương sẽ trở lại trạng thái ban đầu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau đớn cứ liên miên không dứt.
Vết thương nhẹ, bệnh bình thường thì không sao, đáng thương nhất là người đàn ông bị mất nửa cánh tay vì máy móc xảy ra sự cố. Khi đám người An Ngung đi ngang qua, anh ta đang ngồi bên lề đường, hai mắt dại ra, tung tẩy một con dao.
Tần Tri Luật nói trong kênh liên lạc chung: “Vừa xác nhận với Đầu Lĩnh, người ở trung tâm thông tin khu 34 cũng đã đánh mất khái niệm về thời gian mà không hề ý thức được điều đó, chỉ khi được nhắc nhở mới nhận ra. Đầu Lĩnh ghi chú mốc thời gian vào cột phụ lục của thông tin, khi bọn họ nhận được, những dòng chữ ấy tự động biến mất, thời gian điện tử vốn có thể thấy khi lên mạng hằng ngày cũng bị xóa sạch. Hiện tại, thành phố chính chí có thể truyền thông tin về thời gian bằng cách nói miệng.”
“Không ngờ lại có người hoàn toàn không nhận thức được thước đo thời gian đã biến mất.” Tầm mắt An Ngung lướt qua những người trên đường đang ngơ ngẩn với vết thương của mình, thành phố này đang biểu diễn một thảm kịch trong câm lặng. Cậu khẽ nói: “Xem ra mức độ ảnh hưởng của mỗi người là khác nhau.”
Tần Tri Luật nói tiếp: “Siêu dị thể này không thể tạo ra một khu vực hỗn loạn thời không riêng biệt, không thể cản trở thông tin liên lạc. Gây ra hỗn loạn và cướp đoạt thời gian ở các mức độ khác nhau ở mỗi người hẳn là thủ đoạn đề phòng bị phát hiện bất thường của nó.”
Hắn chuyển sang kênh liên lạc riêng với An Ngung: “Cậu cũng từng tiếp nhận tất cả các thí nghiệm dẫn dắt gen, chưa từng cảm nhận được việc bị mất nhận thức về thời gian sao?”
An Ngung dời mắt khỏi tiệm tạp hóa bên đường, phía sau cánh cửa mở rộng, ông chủ tiệm đang khóc lóc thảm thiết nhưng tất cả những chỗ có thể nhìn thấy trên người đều không có vết thương rõ rệt.
“Không, tôi chỉ cảm thấy rất đau và phải rất cố gắng để ngăn cảm giác ấy lan từ tim ra khắp người.” An Ngung bình tĩnh trả lời. “Trưởng quan từng có cảm giác đó sao?”
Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Từng có.”
Hắn lật trang giấy, ngữ điệu bình thản như đang tán gẫu về chuyện của người khác, “Còn nhớ tôi từng nói với cậu hồi 16 tuổi, tôi bị mù tạm thời trong 4 tiếng sau một thí nghiệm tiêm gen?”
An Ngung dừng bước trước cửa tiệm tạp hóa, “Vẫn nhớ, cánh cửa thứ hai từ cuối đếm lên.”
“Cửa gì?”
An Ngung vội vàng lấp li.ếm, “Không có gì…”
Cũng may Tần Tri Luật không hỏi cho bằng ra, hắn tiếp tục nói: “Trong 4 tiếng đó, tôi cũng mất nhận thức về thời gian, còn tưởng rằng ít nhất cũng phải vài ngày, thậm chí vài tháng đã trôi qua. Thời gian không phải sự vật tồn tại khách quan, mất cảm giác về thời gian, mọi khổ sở người ta phải chịu đều đến từ tâm lý. Có lẽ vì tinh thần cậu có sự ổn định tuyệt đối nên mới không bị ảnh hưởng.”
An Ngung bước vào trong tiệm tạp hóa.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên. Mẹ ông ta đã chết trong đợt dịch bệnh lần trước nhưng vì thiết bị đo thời gian đều đã biến mất, ông ta cũng không nói chính xác được bà cụ đã chết vào ngày nào.
Ông ta cúi đầu nhìn bùn đất cáu đen dưới móng tay mình, “Tôi không thể khống chế được, mỗi khi tôi tưởng đau thương đã biến mất, chúng lại quay trở lại. Tôi đã tới khoa thần kinh ở bệnh viện khám…” Ông ta run rẩy cắn móng tay, “Bọn họ nói tôi không bị bệnh, nói rằng người bình thường nào đột ngột mất người thân cũng như vậy.”
Nét thương hại hiện lên trong mắt Ninh, anh khẽ nói với An Ngung: “Xem ra không chỉ có những vết thương nhìn thấy được bằng mắt thường mà cả đau khổ trong tâm trí cũng bị nó bắt giữ.”
Tần Tri Luật nói trong kênh liên lạc: “Ông ta là một trong những người đầu tiên xuất hiện bất thường về tâm lý. Căn cứ theo tài liệu, người đầu tiên phát bệnh vào 3 tháng trước.”
Lumen vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Trong suốt khoảng thời gian đó không có bất kỳ chuyện vui nào diễn ra à?”
“Con tôi chào đời.” Người nọ ngẫm nghĩ rất lâu mới có thể nói ra, “Có lẽ là rất vui, đó là điều tôi đã mong ngóng suốt nhiều năm, chỉ là tôi quên mất cảm giác lúc đó rồi.”
An Ngung nghĩ đến những quân nhân bị mất trí nhớ, “Là không nhớ rõ hay hoàn toàn không cảm giác được về đoạn hồi ức đó?”
Người đàn ông ngơ ngác. Ông ta ngẩn ra: “Khó nói lắm, tôi cảm thấy cuộc đời tôi giống như một sợi dây thừng bị cắt vụn, có đoạn biến mất vào hư vô, có đoạn cứ lặp đi lặp lại không ngừng.”
Ra khỏi tiệm tạp hóa, Viêm nói: “Thời gian chỉ là khái niệm do con người tạo ra, rất khó có thể tưởng tượng phải bóp méo như thế nào.”
An Ngung thản nhiên trả lời hắn: “Thời gian có phương thức diễn dịch đặc biệt của riêng nó.”
Nói xong, cậu bỗng sửng sốt, lát sau mới nhớ ra đây là lời trưởng quan đã nói khi ở cô nhi viện. Lúc đó, hắn bịt mắt cậu lại, dạy cậu bỏ qua những yếu tố nhiễu, chuyên tâm cảm nhận.
Vừa đến cửa bệnh viện, âm thanh xôn xao nhốn nháo bỗng vang lên trong tai nghe. Một tiếng tạp âm rít lên, kênh liên lạc chìm vào im lặng.
Viêm lập tức hỏi: “Sao vậy, thành phố chính xảy ra chuyện?”
An Ngung ấn lên tai, “Trưởng quan? Ngài ổn không?”
“Tôi không sao, thành phố chính cũng bình thường.” Trong tai nghe vang lên tiếng bước chân của Tần Tri Luật, đế giày hắn giẫm lên mặt đất một cách có quy luật khiến người ta yên tâm. Hắn vừa đi vừa giải thích: “Ngại quá, vừa nãy quên tắt mic, tôi đi ngang qua sảnh phát hình của Tháp Nhọn thôi.”
Mọi người thở phào một hơi, Viêm thuận miệng hỏi: “Đám đó lại đang xem gì vậy?”
“Đầu Lĩnh vừa chiếu bản ghi hình những lần chiến đấu trước của Góc ra xem.” Tần Tri Luật trả lời, “Vừa xem xong những đoạn bị che giấu ở cô nhi viện lần trước, giờ đang xem đoạn đưa cả khu ổ chuột khu 53 bay lên cao.”
Bầu không khí bao quanh An Ngung bỗng biến đổi lạ lùng.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn thiết bị thông tin. An khó chịu đẩy tai nghe, bước vào trong bệnh viện đầu tiên, vừa đi tay vừa nhét trong túi áo. An Ngung liếc thấy anh bật thiết bị thông tin lên, mở trung tâm lưu trữ ghi hình chiến đấu, tải bản ghi mới nhất vừa được mở quyền hạn xuống, xong đó lập tức tắt thiết bị thông tin đi, ngáp một cái.
“…”
Tần Tri Luật chuyển sang kênh liên lạc riêng của hai người, bâng quơ nói: “Trước khi trở về, cậu nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
“Chuẩn bị tâm lý gì ạ?”
“Một Tưởng Kiêu đi rồi nhưng đoán chừng Tháp Nhọn sẽ xuất hiện rất nhiều “Tưởng Kiêu” khác.”
“…”
An Ngung nhớ lời Lăng Thu dạy, luôn phải nhìn nhận mọi chuyện theo hướng tích cực, “Cuối cùng những phỏng đoán kỳ quái trên diễn đàn cũng có thể dừng lại.”
Tai nghe yên lặng trở lại. Cậu vừa bước vào trong bệnh viện lại chợt nghe Tần Tri Luật nói tiếp bằng tông giọng bình bình, “Phỏng đoán thần năng mới nhất về cậu: [Lá chắn của thần] Những người thành tâm sùng bái Góc sẽ được thần linh tối cao bảo vệ trong quá trình chiến đấu, tăng tốc độ lành thương, kẻ địch trước mặt bị kéo đến một vị trí khác. Nhờ sự sùng bái dành cho cậu, mọi người sẽ làm được mọi thứ.”
An Ngung nghệt mặt ra.
“Đúng là tốt hơn một chút.” Tần Tri Luật bình luận một cách khách quan: “Tuy phỏng đoán vẫn chưa được khoa học lắm nhưng cũng không hoàn toàn là bịa đặt.”
An Ngung yên lặng chọc người bạch tuộc tí hon trên màn hình.
– Trưởng quan, có những lúc tôi cảm thấy ngài rất hào hứng hóng chuyện của tôi.
Người bạch tuộc tí hon ló đầu ra khỏi máy tính, nghiêm mặt.
– Cậu không cảm giác sai đâu.
An Ngung: Gần đây ngài bị điều gì k.ích th.ích ạ?
Người bạch tuộc kẹt trong trạng thái suy tư một lúc như hệ thống thuật toán bị đứng máy, lát sau mới nhả một bong bóng thoại ra.
– Tôi vẫn luôn hóng chuyện của cậu, chỉ là không thường nói ra thôi.
An Ngung: …
“Đừng nghịch bạch tuộc nữa.” Giọng Tần Tri Luật bỗng nghiêm túc hẳn lên, “Theo camera giám sát, bệnh viện đông bệnh nhân hơn hẳn bình thường, đã quá tải rồi, tìm hiểu xem có chuyện gì.”
“Ồ, vâng.” An Ngung lập tức cất thiết bị thông tin đi, vẫn không kìm được mà nói: “Nhưng ngài dừng hành động đọc trộm tôi và AI nói chuyện với nhau được không?”
“Thật sự đang nghịch bạch tuộc à?” Tần Tri Luật vừa ngồi xuống bàn làm việc nhướng mày, thản nhiên nói, “Tôi không đọc, trêu cậu thôi.”
An Ngung: “?”
Phía sau cánh cửa bệnh viện là một lối đi chất đầy đồ đạc ngổn ngang. An và quả cầu máy ghi hình của anh đứng tần ngần giữa lối đi bé xíu.
Chỉ cách một cánh cửa mà tiếng người vô cùng ồn ào.
Cả sảnh bệnh viện kín đặc người xếp thành hành lớp này đến lớp khác. An Ngung phải quan sát hồi lâu mới phát hiện hầu hết mọi người đều đang xếp hàng chờ vào khoa da liễu. Cậu lướt mắt nhìn đám người, không phát hiện thấy làn da họ có gì bất thường.
Tần Tri Luật nhắc nhở: “Người được nhận định bất thường tâm lý đầu tiên ở tầng 4.”
An Ngung thoáng do dự, “Nhưng những người này…”
Tần Tri Luật nói: “Phát bệnh ngoài da tập thể thật sự không bình thường như tạm thời chưa nhìn ra có liên quan gì với nhiệm vụ, tạm gác lại đó đã. Cục diện hỗn loạn là chuyện không thể tránh, cậu phải học cách tập trung vào những điều cốt yếu.”
An Ngung đi về phía cầu thang, “Vâng thưa trưởng quan.
Viêm đi phía sau bật cười, “Góc ngoan quá nhỉ.”
Tần Tri Luật thong dong nói: “Cũng có lúc không nghe lời, mỗi lần như thế đều rất điên.”
“Ồ?” Viêm liếc nhìn Lumen, “Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ chọn một đối tượng để giám sát, vậy nên rất khó lòng nào tưởng tượng được anh sẽ làm gì khi bạn nhỏ không nghe lời.”
Tần Tri Luật nói: “Tùy cậu ấy.”
Lumen liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng mà khiêu khích.
Hành lang cầu thang cũng ngồi kín người, nam nữ già trẻ la liệt dưới đất, thỉnh thoảng lại có người đưa tay gãi như muốn cào con rận không nhìn thấy xuống khỏi cơ thể.
Lên đến tầng 4, không gian mới yên ắng trở lại.
An Ngung đi dọc theo hành lang, lướt qua từng phòng bệnh.
Bên trong, một ông già đang cầm đũa gõ loạn lên thành giường, đờ đẫn đọc: “Một giây, mười giây, tám giây…”
Phòng bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai của bệnh nhân tâm thần. Gã đàn ông lực lưỡng xé toạc vết thương hở trên chân mình, mấy hộ lý túm chặt lấy tay chân gã, trói chặt vào khung giường. Người nọ nằm ngửa trên giường giãy giụa đến mức cả khung giường cũng nảy tưng lên, “Bảo là tao tự xé vết thương ra còn gì! Tao xé cho bọn mày xem! Vừa lòng chưa!”
Tiếng khung giường nện xuống nền nhà khiến người ta nghe mà gai ốc, An và Lumen vô thức bước nhanh hơn. Qua một căn phòng nọ, một cô bé tết tóc hai bên đang tập cười trước gương. Cô bé hít sâu một hơi, cố hết sức nâng khóe môi lên, nói một tiếng “Hiii”. Nhưng ngay sau đó, ý cười lập tức biến mất khỏi đôi mắt ngây thơ kia, cô bé nhìn những người ngoài cửa qua gương bằng gương mặt lạnh tanh.
An quyết đoán quay đi, vừa đi vừa kéo sụp mũ áo xuống, đồng thời vuốt vuốt cánh tay.
An Ngung nhìn thấy tất cả, bình tĩnh đánh giá những bệnh nhân bất ổn tâm lý: Có người đếm hạt gạo, có người dán mắt vào những vết thương trên da mà quan sát, có người quỳ rạp dưới đất đau khổ ghi chép lại những chuyện đã qua, còn có nhà thơ cao giọng đọc diễn cảm lặp đi lặp lại đúng một câu “Khi niềm vui biến mất”.
Đi đến trước cửa căn phòng cuối cùng, Tần Tri Luật hỏi: “Nghĩ sao?”
“Logic hành vi của siêu dị thể rất đơn giản.” An Ngung rũ mắt nhìn xuống đất, “Cách so sánh với sợi dây thừng của ông chủ tiệm tạp hóa rất chuẩn xác, thời gian vui vẻ bị nó cướp đoạt, những điều đau khổ sẽ lặp đi lặp lại. Thứ đó hận tất cả mọi người ở khu 34 như nhau.”
“Không phải tất cả mọi người.” Lumen bỗng ngoảnh sang nhìn cậu, “Nhìn bệnh ngoài da của những người xếp hàng trên hành lang kìa, vết thương của một số người đã kết vảy rồi. Tuy tất cả đều mất thông tin về thời gian nhưng không phải ai cũng bị tra tấn thêm.”
Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng. “Theo thông tin thu được, tất cả những người bị hỗn loạn tinh thần nghiêm trọng đều là người bị bệnh nặng trong đợt dịch lần trước.”
An Ngung xác nhận lại: “Dịch bệnh?”
“Dịch bệnh theo mùa ở khu 34, trung bình cứ 6 đến 9 tháng sẽ xảy ra một đợt, đợt gần nhất diễn ra vào 3 tháng trước. Một năm trở lại đây, tài nguyên y tế được cải thiện, số bệnh nhân tử vong đã giảm đi đáng kể.”
An Ngung “Ồ” một tiếng, “Lực lượng y tế hỗ trợ của thành phố chính sao?”
“Không hoàn toàn. Thành phố chính hỗ trợ thuốc men, mấu chốt là một bác sĩ thâm niên ở khu 34, ông ta tìm ra được phương pháp chữa bệnh, kể cả vi khuẩn gây bệnh xảy ra biến dị cũng có thể nhanh chóng bốc thuốc đúng bệnh.” Tần Tri Luật tạm dừng, gõ ngón tay lên bàn, “Bác sĩ đó ở ngay trong phòng bệnh trước mặt mọi người, ông ta là người đầu tiên nhập viện do tinh thần bất thường.”
Bên trong cánh cửa vô cùng yên tĩnh.
Ở hành lang khu bệnh thần kinh ồn ào này, một căn phòng quá yên tĩnh rất dễ bị người ta lãng quên. Nếu không có Tần Tri Luật nhắc nhở, An Ngung cũng suýt chút nữa bỏ qua mất.
An Ngung nhìn vào trong qua ô cửa kính, đây là bệnh nhân duy nhất ngoan ngoãn mặc đồ bệnh viện. Người nọ có mái tóc hoa râm, lưng hơi còng, ông ta đang ngồi trên giường, ngẩn người với cửa sổ.
An Ngung hỏi, “Tình trạng bệnh của ông ta thế nào?”
Tần Tri Luật lật xem tài liệu, “Ông ta tự tới bệnh viện, bảo là cảm thấy thần kinh bất ổn, hy vọng sẽ được tĩnh dưỡng ở nơi này nốt phần đời còn lại.”
Viêm cười lạnh: “Nghe đã biết là giả.”
“Phải, bệnh viện cũng có nghi vấn nhưng vì vị bác sĩ này có địa vị rất cao ở khu 34 nên họ vẫn thuận theo ý ông ta.”
Nghe thấy tiếng cửa mở, ông già vẫn không ngoảnh lại. Khi tiến tới gần, bọn họ mới nghe thấy ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tích tích tích tích tích tích…”
An Ngung liếc nhìn Ninh, Ninh ngồi xổm xuống trước mặt ông ta, ngẩng lên mỉm cười hỏi chuyện: “Bác sĩ Lao phải không ạ?”
Bác sĩ Lao liếc nhìn Ninh, dịch người sang bên cạnh một chút, tiếp tục lẩm bẩm “tích tích tích tích”.
Ông ta nhẩm rất chuẩn, cứ mỗi giây một tiếng, gần như không lệch chút nào.
Một hộ lý mang cơm vào, Viêm hỏi: “Ông ta cứ lẩm bẩm như vậy à?”
Hộ lý đặt hộp cơm xuống, “Vâng, chưa bao giờ dừng lại.”
Bác sĩ Lao mặc kệ tất cả mọi người, cầm hộp cơm lên, vừa đọc “tích tích tích tích”, vừa mở nắp hộp. Bữa tối của ông ta là một phần cơm gạo lứt ăn cùng với rau xào trứng và thịt viên. Ông ta xúc một thìa cơm vào miệng, thong thả nhai nuốt trong khi nhìn ngắm mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, ngón trỏ tay trái tiếp tục gõ lên ván giường, tiết tấu hệt như lúc đếm giây bằng miệng.
Trong mắt ông ta không có vẻ mê mang, trái lại, An Ngung thấy ông ta tỉnh táo hơn hầu hết tất cả mọi người ở khu 34.
Có lẽ vì vấn đề tuổi tác, bàn tay cầm thìa gỗ của ông ta khá run, một thìa cơm múc lên run rẩy rơi mất phân nửa mới khó khăn đưa được đến bên miệng.
“Lấy cho ông ta đôi đũa đi.” Lumen nhắc nhở, “Có vài người cầm thìa không vững nhưng cầm đũa vẫn khá chắc tay.”
Hộ lý lắc đầu, “Ông ấy không chịu cầm đũa, bảo là đũa nhọn. Thìa cũng không dùng thìa kim loại, chỉ dùng thìa gỗ.”
Viêm nhạy bén nhướng mày, “Sợ bị thương?”
“Có lẽ vậy.” Hộ lý vừa nói vừa dọn giường, “Ngay hôm đầu tiên nhập viện đã nói sợ khi bản thân phát điên sẽ tự hại, yêu cầu chúng tôi đưa hết tất cả những vật cứng, vật nhọn, dây thừng, thậm chí cả kim truyền nước đi.”
Viêm nhìn chằm chằm bác sĩ Lao, “Xem ra ông đã tìm nơi lánh già cho mình từ sớm. Có phải ông đã biết trước khu 34 sẽ xảy ra chuyện gì đó không?”
Bác sĩ Lao nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn ngó lơ.
Hộ lý cầm hai góc của chiếc gối, bắt đầu rũ nó. Ông già kia bất thình lình quay lại, quơ vội lấy món đồ bên dưới gối.
Nhưng ông ta bỗng nhiên sững người, dường như không khí trong phòng bệnh vừa dao động rất khẽ. Ông ta kinh ngạc giơ tay lên, phát điên với cái giường trống trơn: “Đồ của tôi đâu!”
Ông ta vừa dùng ngón tay tiếp tục gõ nhịp lên li quần một cách có quy luật, vừa nổi xung với hộ lý, “Đồ để dưới gối, trả lại cho tôi!”
Hai mắt hộ lý nhìn ông ta đăm đăm, “Bác sĩ Lao, sao vậy? Dưới gối làm gì có gì?”
An bỗng nhiên vươn cổ về phía trước như bị thứ gì đó va vào gáy.
Anh lập tức đưa tay giữ mũ áo lại, phẫn nộ trừng mắt với An Ngung. An Ngung nhếch môi lấy lệ với anh, đáp lại bằng một nụ cười trấn an.
Đoàn người rời khỏi phòng bệnh. Biển người dưới tầng 1 càng đáng sợ hơn, đã xếp dài ra tận bên ngoài cửa. Họ khó khăn lắm mới chen được một lối giữa đám đông, cuối cùng ra được bên ngoài bằng cửa sau.
Vừa ra khỏi cửa, An bực dọc cởi mũ áo xuống, mái tóc bạc bị vò rối tung. Anh tức tối nhìn chằm chằm An Ngung, “Lấy ra!”
“Đừng nóng nảy.” An Ngung dỗ dành, “Tôi vốn định nhét vào túi cơ, nhưng túi quần túi áo trên bộ đồ trưởng quan mua cho này mỏng quá, quá dễ lộ.”
Vừa nói, cậu vừa lấy một món đồ nặng trịch được giấu trong mũ áo An ra.
An Ngung xòe bàn tay, đó là một chiếc đồ hồ quả quýt kiểu cổ bằng kim loại. Trên mặt đồng hồ hình tròn bằng đồng thau là những vết gỉ sét loang lổ, nó được gắn với một sợi dây đeo nhỏ, cũ kỹ mà tinh xảo, trông rất đặc biệt dưới ánh đèn đường.
Chỉ có điều, kim đồng hồ đã ngừng quay.
Trông thấy nó, An thoáng sửng sốt, Ninh cũng kinh ngạc nói: “Đây là chiếc đồng hồ đầu tiên chúng ta nhìn thấy được ở khu 34, tuy là nó đã không còn chạy nữa.”
Lumen liếc nhìn nó, “Bằng đồng nguyên chất? Bảo sao ban nãy cổ An suýt thì bị đập gãy.”
An lập tức dồn ánh mắt thù hận sang phía An Ngung.
Nhằm tránh xa sự phẫn nộ ấy, An Ngung cũng trùm mũ áo xuống, lật qua lật lại chiếc đồng hồ quả quýt.
Mặt sau của chiếc đồng hồ dán một cái nhãn nhỏ viết tay “Đồng hồ quả quýt kiểu cổ” và “540 đồng”, bên dưới là logo tiệm đồ cổ Chung Ký được in sẵn.
Thiết bị ghi hình bay vòng quanh vài vòng, Tần Tri Luật lên tiếng: “Tiệm đồ cổ Chung Ký là một tiệm chuyên mua bán cổ vật ở khu 34, nhà họ Chung đã theo nghề này nhiều đời, lật lại lịch sử cũng phải kéo dài cả trăm năm. Khi xã hội loài người vẫn vận hành một cách bình thường, công việc làm ăn của nhà bọn họ khá tốt nhưng hiện tại đã chẳng còn ai đoái hoài đến. Người nhà họ Chung lần lượt chết đi vì biến dị, hậu đại cuối cùng tên là Chung Khắc.” Hắn tạm ngừng một lát, tiếp tục xem tài liệu, “Thật bất hạnh, đợt dịch bệnh lần trước có tỷ lệ lây nhiễm cao đến 60%, tuy chỉ chết hai mươi mấy người nhưng hắn là một trong số đó.”
Một người phụ nữ đưa con gái đi ra từ cửa sau, nhìn qua đã biết là người có tiền.
Bé gái vừa gãi cánh tay, vừa vung vẩy chiếc radio trông như cái hộp nhỏ. Tiếng nhạc chói tai phát ra từ trong hộp, khó lòng phân biệt được là tiếng người hay âm thanh của thiết bị điện tử tạo thành, âm nhạc cứ lặp đi lặp với tốc độ khác nhau, hoàn toàn chệch nhịp.
An nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào món đồ điện đang phá hoại tai người nghe kia. Lumen cố chịu đựng một lúc rồi cũng hết chịu nổi, bực dọc nói: “Tình hình sao rồi?”
Chỉ có An Ngung vẫn bình tĩnh. Cậu rất ít khi nghe nhạc, không có gu gì đáng kể. Thử nghe một lát, cậu chỉ cảm thấy âm thanh méo mó kia có vẻ hơi quen quen.
Vài giây sau, cậu kinh ngạc nhìn sang phía Lumen, “Anh nói thêm câu nữa được không?”
Khuôn mặt Lumen lạnh tanh.
Viêm tiến tới, nhìn xuống bé gái, “Cháu làm gì với bài hát này rồi?”
Bé gái chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy cánh tay xăm kín của hắn liền trốn vội ra sau lưng mẹ mình.
Người phụ nữ cảnh giác lên tiếng: “Anh muốn làm gì?”
“Đây là bài hát tôi rất thích.” Viêm giải thích, “Nhưng nó đã bị phá hủy hoàn toàn.”
Nghe vậy, người phụ nữ bế con gái lên bỏ đi, vừa đi còn vừa ngoái lại càm ràm: “Bị điên à. Chẳng phải nhạc nhẽo bây giờ toàn lùng bà lùng bùng thế cả còn gì?”
An Ngung lại níu vài người khác lại hỏi chuyện mới biết có vẻ như tất cả những video âm nhạc mà người ở khu 34 tiếp xúc đều đã bị biến dị, tiết tấu hỗn loạn, chắc là một phương thức gây nhiễu loạn cảm giác khác của siêu dị thể.
“Tôi muốn tới tiệm đồ cổ đó một chuyến.” Cậu xin chỉ thị từ Tần Tri Luật, “Tuy chiếc đồng hồ quả quýt này đã không còn đo thời gian được nữa nhưng tôi vẫn thấy cần để tâm.”
Bản đồ do Tần Tri Luật gửi tới lập tức xuất hiện trên thiết bị thông tin, vị trí của tiệm đồ cổ Chung Ký được đánh dấu nổi bật.
Tần Tri Luật chuyển sang kênh liên lạc riêng, “Không cần chuyện gì cũng xin chỉ thị. Lúc ở khu 53 tôi đã nói với cậu rồi, đối tượng giám sát của tầng 199 phải có ý thức khống chế cục diện. Hiện giờ thêm một điều nữa, phải học được cách ra quyết định. Viêm là trưởng quan tầng 199 nhưng hiện tại cũng là thành viên trong đội cậu, phải nghe theo kế hoạch hành động của cậu, vậy nên cậu có quyền quyết định.”
“Vâng thưa trưởng quan.” An Ngung đáp khẽ rồi li.ếm môi, thời tiết nóng ẩm khiến môi cậu cứ dính vào nhau. Cậu đi theo hướng được đánh dấu trên bản đồ, được một lát, cậu không kìm được mà lên tiếng: “Tôi có thể đề nghị một chuyện này với ngài không?”
Tần Tri Luật nói: “Nói đi.”
An Ngung nhìn ổ gà giữa đường trong bóng tôi, “Có thể đừng nói những lời kiểu đó với tôi không ạ?”
Tần Tri Luật thoáng khựng lại, “Lời kiểu gì?”
“Đối tượng giám sát của tầng 199 phải có cái nhìn đại cục, đối tượng giám sát của tầng 199 phải học cách ra quyết định…” An Ngung dừng lại, “Thành thật xin lỗi, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nhưng những lời nhắc nhở về thân phận như vậy khiến tôi khá lo lắng, giống như là…”
Đợi một lát, chất giọng trầm trầm của Tần Tri Luật mới vang lên trong tai nghe, “Giống như gì cơ?”
An Ngung không hé răng, tiếp tục nhìn mặt đường.
Giống như khi nhìn Lăng Thu lật lịch đếm số bánh mì còn lại.
Giống như khi nghe quản lý bất động sản nói sẽ thu hồi căn phòng trợ cấp ở khu nhà tập thể đã che mưa chắn gió cho cậu suốt 10 năm.
Giống như… Cậu bất chợt nhớ đến cái ngày cậu tiễn Lăng Thu bước lên chuyến xe của Bộ Quân Sự. Sau khi mất Lăng Thu, cậu mới hiểu được ý nghĩa của bóng lưng ấy. Giữa biển rộng đen ngòm, cây cọc gỗ từng neo cậu lại đã biến mất theo con sóng. Cậu buộc phải trôi nổi một mình cho đến khi bị những con sóng đen đập nát.
An Ngung như quên bẵng mất việc phải trả lời. Đi suốt một hồi lâu, Tần Tri Luật bỗng lên tiếng trong tai nghe, “Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ đổi cách nói.”
An Ngung không hề dừng bước, “Dạ?”
“Có vẻ cái chết của Lăng Thu đã để lại một vết thương lòng cho cậu, cậu bắt đầu ý thức được việc cảm nhận xem những người có giá trị xung quanh mình liệu có nguy cơ rời bỏ cậu và đánh giá nguy cơ này liệu có mang đến nhiều hệ lụy cho cuộc đời cậu hay không. Tôi đoán cậu đã nghe được rằng cấp cao nhí là quân dự bị của cấp cao, nhận định này khiến cậu bất an.”
An Ngung tiêu hóa những điều ấy suốt một hồi lâu mới hỏi lại, “Đó cũng là kết quả Đại Não phân tích về tôi sao?”
“Đương nhiên không phải. Đại Não không biết những chuyện này.” Tần Tri Luật dừng lại, “Đây là điều thỏ tai cụp vừa nói cho tôi biết.”
An Ngung ngây ra mất hồi lâu, “AI của tôi?”
“Ừ.” Tần Tri Luật ấn ngón tay trên thiết bị thông tin, kéo một đường xuống, buông ra, tiếp tục lặp lại. Thỏ tai cụp An Ngung bị hắn kéo tai đang rất cố gắng chịu đựng để không thay đổi biểu cảm. Cuối cùng, chớp thời cơ hắn bấm trượt, nó ôm tai của mình nhảy tót vào trong góc tường trốn mất.
Tần Tri Luật bỗng nhiên bật cười, “Căn cứ phản ứng của AI, có vẻ tôi là đối tượng duy nhất có giá trị không thể thay thế đối với cậu.”
An Ngung ngơ ngác bước đi trong bóng tối, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Chẳng phải ngài nói muốn tiêu hủy con AI đó à?”
Dù bận nhưng Tần Tri Luật vẫn rất ung dung: “Vốn đã định làm vậy.”
“Vậy sao lại thôi?”
Tần Tri Luật ngẫm nghĩ vài giây, “Không nhẫn tâm. Có vẻ nó đã học tập được một vài kỹ xảo cầu sinh tuyệt diệu, suốt ngày nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt tròn xoe khiến người ta mềm lòng kia.”
Vừa lúc đi ngang qua một cửa tiệm, dưới ánh đèn, An Ngung quay mặt vào nhìn đôi mắt vàng của mình phản chiếu trong chiếc tủ kính.
“Trưởng quan, lúc ở cánh đồng tuyết, tôi cũng định dùng ánh mắt cầu xin ngài, ngài không hề mềm lòng.”
Tần Tri Luật mở nắp bút máy, viết báo cáo chiến đấu thay cậu, ngòi bút cọ xát lên trang giấy trắng tạo thành âm thanh sột soạt, hắn thuận miệng nói: “Sao cậu biết tôi không mềm lòng?”
Quả thật hắn chưa bao giờ muốn xử quyết An Ngung, nhưng trong kế hoạch lúc ban đầu, hắn phải đưa An Ngung về phòng thí nghiệm, kiểm tra lại một lần nữa bằng cách tiêm thẳng gen biến dị vào người. Chuyển sang cách thức thí nghiệm mạnh tay và tàn nhẫn hơn, nếu An Ngung vẫn có thể giữ vững sức mạnh tinh thần, như vậy mới thực sự phù hợp với điều hắn chờ đợi suốt nhiều năm.
Nhưng cuối cùng, hắn lại trực tiếp chọn An Ngung làm đối tượng giám sát của mình, quyết định chậm rãi quan sát trong nhiệm vụ.
Tuy biểu hiện của An Ngung đã vượt xa mong đợi của hắn nhưng quyết định ở cánh đồng tuyết của hắn thực sự mạo hiểm, cũng là một ngoại lệ không thể đoán trước. Khi nắm chợt sợi dây thừng trói trước ngực An Ngung và kéo cậu tới trước mặt mình, đôi mắt vàng ngân ngấn nước đang run rẩy kia đã khiến tâm trí hắn bị nhiễu loạn, dù cho đó chỉ là một khoảnh khắc.
An Ngung hoang mang nói: “Ngài từng mềm lòng sao? Sao tôi chẳng hề cảm thấy.”
“Không.” Tần Tri Luật đóng nắp bút lại, “Thuận miệng nói vậy thôi.”
An Ngung “Ồ” một tiếng.
Vậy thì đúng rồi, đến giờ cậu vẫn nhớ như in cảm giác họng súng kề trên yết hầu. Nếu đó là hành động được thực hiện sau khi trưởng quan mềm lòng, vậy thì hắn thực sự quá đáng sợ.
Tiệm đồ cổ Chung Ký cách bệnh viện cả nửa thành phố, tới được đó, thời gian đã là nửa đêm. Những cột đèn hai bên đường cứ chớp tắt liên hồi, chúng cũng đã mất chốt bật tắt tự động theo thời gian. Tất cả mọi thứ ở khu 34 đều đang phối hợp với thứ kia để che mắt mọi người.
Trên cửa treo một ổ khóa rất lớn. An Ngung nhấc nó lên ước lượng, Viêm đưa tay tới bẻ nhẹ một cái, ổ khóa chắc chắn bằng kim loại đúc biến dạng ngay trước mắt An Ngung, thân khóa rơi xuống, suýt nữa trúng chân cậu.
Viêm thuận tay đẩy cửa ra thay cậu, “Vào đi.”
“…” An Ngung nhanh chóng cúi đầu bước vào, một chữ cũng không dám nói thêm.
Cửa tiệm rất nhỏ, năm người đứng trong đó khá chật chội. Ba mặt tường treo đầy những giá để đồ, hàng bán đa phần đều là những món đồ trang trí và chuỗi ngọc, còn có một vài món đồ cổ gì đó không biết phải gọi tên ra sao.
Trong phòng có hai món nhạc cụ cũ. Món thứ nhất là một chiếc đàn gỗ có hai dây, An Ngung không biết tên của nó; Món thứ hai là một cây đàn piano cũ, không biết có niên đại bao nhiêu năm, trông ngắn hơn một nửa so với những cây đàn piano An Ngung biết, nằm tít trong góc, chen cái giá kéo chứa đồ đến mức sắp lõm luôn vào trong bức tường.
Mọi người xem xét từng món đồ cổ, không tìm thấy bất kỳ chiếc đồng hồ nào khác.
“Xem ra chiếc đồng hồ quả quýt này là chiếc đồng hồ duy nhất may mắn còn tồn tại ở khu 34 dù đã mất tác dụng.” Lumen liếc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trên tay An Ngung, “Chắc chắn họ Lao kia không điên. Ông ta hiểu rõ tình hình hơn mọi người nhiều.”
Tầm mắt An Ngung dừng lại ở món đồ màu đen đặt phía trên cây đàn piano.
Thứ đó có hình kim tự tháp với đế rộng và đỉnh hẹp, một thanh kim loại thẳng đứng bên trong nắp bằng thủy tinh, trên đầu thanh kim loại là một con lắc, hai bên phía sau con lắc là một bảng thước có vạch chia.
Cậu cẩn thận xoay thứ đó sang hướng khác, nhìn nhãn dán phía sau.
“Máy đếm nhịp kiểu cổ – 930 đồng”
“Người chơi nhạc thường dùng nó, cũng coi như có công năng đếm thời gian.” Lumen đưa tay tới, thành thạo mở chiếc nắp bằng thủy tinh ra, kéo thanh kim loại lệch sang bên, giữ khoảng 2 giây mới buông tay nhưng thanh kim loại không hề chuyển động. Anh ta thở dài: “Quả nhiên cũng không dùng được.”
An Ngung gẩy thanh kim loại kia, “Bình thường nó sẽ lắc lư trái phải à?”
Lumen “Ừ” một tiếng, “Kết cấu bên trong khá giống đồng hồ, bánh răng và dây cót kéo thanh đánh nhịp, thanh đánh nhịp sẽ đánh tiếng “keng” đều đặn theo thời gian, những người mới bắt đầu học nhạc cụ thường dùng thứ này để kiểm soát tiết tấu*.”
* Máy đếm nhịp/ Máy đánh nhịp (Metronome)

An Ngung gật đầu, liếc nhìn giá bán: “930, đắt quá.”
Viêm buồn bực hỏi: “Cậu muốn mua?”
“Vâng…” An Ngung thoáng do dự. Nhìn những món nhạc cụ cổ này, cậu sẽ nghĩ đến trưởng quan, nghĩ đến thiếu niên Tần Tri Luật thích ngồi dưới giá sách đánh đàn guitar gỗ hồi mới được thả khỏi phòng thí nghiệm, quay trở về xã hội loài người, vẫn chưa gi.ết ch.ết người thân.
Cậu lại liếc nhìn giá bán: “Nếu không có tiền mặt thì phải trả thế nào?”
“Chủ tiệm chết rồi, tài sản không có người thừa kế sẽ được xung vào công quỹ của thành phố “mồi”.” Viêm chép miệng, “Cứ lấy luôn đi, về báo với Tháp Đen một câu là được.”
An Ngung gật đầu, cẩn thận đặt chiếc máy đếm nhịp xuống, “Hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về lấy.”
Không ai lên tiếng trả lời, mọi người đều đang bận rộn kiểm tra những món đồ khác.
Tần Tri Luật hỏi trong kênh liên lạc riêng, “Cậu không hề biết thứ này đúng không.”
“Vâng, lần đầu tiên trông thấy.”
“Mua về làm gì?”
“Tặng ngài đó, trưởng quan. Chắc hẳn ngài sẽ thích.” An Ngung tạm dừng, “Chúc Đào nói cậu ấy sẽ tặng vài món quà nhỏ cho trưởng quan Phong định kỳ để duy trì mối quan hệ, đề nghị tôi nên học theo.”
Nghe vậy, Tần Tri Luật im lặng khá lâu rồi mới lên tiếng, “Vậy cậu ta có nói là duy trì mối quan hệ gì không?”
An Ngung thoáng ngơ ngác, cậu do dự trả lời: “Chúc Đào nói mọi mối quan hệ trên đời đều phải cố gắng để duy trì.”
Tần Tri Luật im lặng. An Ngung tưởng rằng hắn không thích, đang định nói vậy thì đỡ phải tiêu món tiền đó, không ngờ lại nghe thấy một tiếng thở rất khẽ trong tai nghe.
Hình như trưởng quan vừa nở nụ cười.
“Cũng được.” Tần Tri Luật nói, “Tặng quà định kỳ, thói quen này không tồi.”
“Vâng, nếu ngài cũng tán thành phương thức này, vậy tôi sẽ thực hiện.” An Ngung thở phào một hơi, lại nghiêm túc nói thêm: “Với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến kế hoạch trả nợ.”
Tần Tri Luật: “…”
Mọi người không thu hoạch được gì, đang chuẩn bị rời đi, thiết bị thông tin bỗng nhiên nhận được một thông báo.
Giọng Tần Tri Luật cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Vừa mới đây thôi, bệnh viện khu 34 đã gửi báo cáo khẩn cấp tới thành phố chính. Khoa da liễu phát hiện ra một chủng virus mới từ các mẫu bệnh số lượng lớn, hoàn toàn khác biệt với các loại virus gây bệnh trước đây. Thông tin chi tiết liên quan đã được báo cáo về Đại Não.”
An Ngung kinh ngạc, “Không phải dịch bệnh ở đây thường cách 6 đến 9 tháng mới xảy ra một lần sao? Mới có 3 tháng kể từ lần trước thôi mà.”
Tần Tri Luật nói tiếp, “Không chỉ vậy, các thiết bị bay không người lái ở bên ngoài còn phát hiện rất nhiều tần số biến dị. Thông qua đối chiếu với cơ sở dữ liệu, đã xác định được đó là mối biến dị nhưng biên độ tần số có sự khác biệt nhất định, có lẽ đã phát sinh đặc thù biến dị mới.”
Bầu trời đêm bỗng nhiên lóe sáng. Ngay sau đó, tiếng sấm rền vang, mưa lớn lập tức trút xuống.
Dịch bệnh và nạn mối đồng thời ập đến.