“An Ngung, thư này báo bình an.
Khu bình đẳng nằm gần vùng Bắc cực, cũng gần đầu nguồn của thảm họa, cánh đồng tuyết Yogg. Tháng tư là mùa xuân ở nơi này nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp. Nơi này tuyết phủ quanh năm không tan, nhìn lâu, ngài cũng sẽ dần chai lì với bão tuyết biểu trưng cho điềm gở.
Tôi đã rời khỏi thành phố chính được nửa tháng, thế giới lại đang lẳng lặng tăng tốc lao về phía hỗn loạn. Bị biến dị xâm lấn là chuyện cực kỳ bình thường ở khu bình đẳng nhưng dạo gần đây lại khiến người ta không kịp nghỉ lấy hơi. Nơi này vốn không phải thế ngoại đào nguyên, về lâu về dài, người có entropy gen thấp sẽ thua thiệt cả về vật tư lẫn khả năng phòng ngự. So với bên ngoài, điều khác biệt duy nhất có lẽ chính là tất cả mọi người đều đang chung sống cùng nhau… nhưng chính điều này cũng gia tăng nguy cơ lây nhiễm. Misi nói với tôi ông ta đã lớn tuổi rồi, gần đây rất hay trăn trở một mình giữa đêm khuya tĩnh lặng rằng rốt cuộc khu bình đẳng là đúng hay sai.
Hai hôm trước, tôi vừa có được loại biến dị gen thứ tư: Liễu Bắc Cực*, không biết đã lây nhiễm từ lúc nào. Tính từ mặt đất, liễu Bắc Cực chỉ cao khoảng 2 – 3cm, là loài cây thân gỗ nhỏ nhất thế giới. Tôi vẫn chưa khám phá ra năng lực của loại gen này, có vẻ nó chỉ giúp tôi chịu rét tốt hơn mà thôi.
Nếu có thể có được loại hình gen giúp gia tăng sự ổn định tinh thần thì thật tốt. Khi đó tôi sẽ trở lại thành phố chính, trở lại bên cạnh ngài.
Tưởng Kiêu.”
* Danh pháp khoa học Salix arctica

Trong phòng bệnh trắng tinh, An Ngung ngồi bên giường, lướt xem những con chữ rồng bay phượng múa trên bức ảnh trong thiết bị thông tin.
Bức ảnh chụp một lá thư viết tay, là đam mê kỳ quặc của quý công tử tài phiệt Tưởng Kiêu.
An Ngung nhíu mày gõ chữ: “Anh đã có bốn loại gen biến dị?”
Tưởng Kiêu lập tức trả lời: “Đúng vậy. Tôi cũng không ngờ lần thứ tư lại tới nhanh đến vậy.”
An Ngung cảm nhận được sự tự hào trong mấy con chữ trả lời ấy nhưng vẫn không kìm được mà nhận xét: “Anh thật sự rất dị.”
Tưởng Kiêu tự động bỏ qua vấn đề này, tiếp tục gửi tin nhắn: “Chuyện dọn dẹp chiến trường vẫn chưa xong, tôi phải tắt máy đây. Nghe nói gần đây thành phố chính xảy ra rất nhiều chuyện. Gã thi sĩ điên điên khùng khùng ở nhà thờ tự sát, tôi mong ngài sẽ tránh xa phần tử nguy hiểm, tuy là tôi tin ngài sẽ không bị ảnh hưởng đâu.”
An Ngung nhếch mép cười với lời dặn dò ấy.
Mắt đang ngồi trên giường bệnh ngay trước mặt cậu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Từ bên ngoài nhìn vào, tương tự như Tháp Đen, Đại Não cũng là một tòa tháp cao nhưng có màu trắng. Trong phòng bệnh cao cấp, phóng mắt ra ngoài có thể nhìn thấy chân trời khoáng đạt, những tòa nhà cao tầng của thành phố chính như ẩn như hiện giữa những rặng mây cuộn tròn.
“Thế giới con người rất đẹp, đúng không.” Mắt khẽ nói, “Không thể lãng quên những điều tốt đẹp nên lòng mới mang suy nghĩ hoang đường rằng chúng vẫn còn giữ lại được, vẫn có thể cứu vãn.”
An Ngung cất thiết bị thông tin đi, “Xem ra Đại Não đánh giá rất đúng, anh quả thực đang chìm vào cảm xúc bi quan cực đoan.”
Mặt nở một nụ cười gượng gạo, tay lần mò chạm lên chân.
Bảy ngày trước, chuyện thi sĩ tự sát đã khiến cả thành phố chính náo động nhưng anh ta không tự sát thành công.
Chúc Đào vừa vặn bắt kịp khoảnh khắc cuối cùng ở đó sau khi chuồn êm khỏi Tháp Nhọn để tới nhà thờ cầu nguyện cho Slade đã chết. Dây leo cây nho phóng ra ngay tức khắc nhưng vẫn không kịp níu lấy cơ thể đang rơi xuống cực nhanh kia một cách khá đáng tiếc. Mắt bị chấn thương cột sống, dù đã tốt hơn rất nhiều so với kết cục tan xương nát thịt nhưng chung quy vẫn không thoát được vận rủi bị liệt nửa người.
Trong những ngày cứu chữa, Đại Não nhân cơ hội đó tiến hành kiểm tra anh ta thật chi tiết. Bất kể là gen, tinh thần hay s.inh lý, anh ta vẫn là một con người bình thường.
Đương nhiên, bên trên vẫn chưa biết đến năng lực tiên đoán của Mắt, chỉ coi anh ta là một gã bịp bợm có thiên phú thao túng suy nghĩ của mọi người.
Mắt khẽ hỏi: “Người Giữ Trật Tự đã cứu tôi giờ sao rồi?”
Người bạch tuộc tí hon từng khuyên An Ngung phải học được cách lợi dụng sự áy náy của đối phương khi đàm phán.
An Ngung trả lời bằng ngữ điệu bình bình, khô khốc: “Người Giữ Trật Tự có nguy cơ lây lan gen biến dị bị cấm rời khỏi Tháp Nhọn, đương nhiên khỏi cần nói đến chuyện sử dụng dị năng ngay trong thành phố chính. Chúc Đào đã vi phạm quy định rất nghiêm trọng, sẽ bị cấm túc trong Tháp Nhọn 14 ngày.”
Tuy rằng mỗi ngày bị cấm túc cậu luôn có trưởng quan Phong bên cạnh cùng ăn bỏng ngô, cùng xem phim, còn vì thế mà tránh được loạt nhiệm vụ nổ ra ầm ầm dạo gần đây, sung sướng đến mức kỳ cục.
Thi sĩ rũ mắt, nói: “Thật đáng tiếc. Cậu ta đã trả một cái giá đắt vô ích, không thực sự giúp đỡ được bất kỳ ai.”
An Ngung không nghe được bất kỳ sự áy náy nào trong lời anh ta nói, chỉ nghe thấy sự lạnh lùng.
Mắt bất chợt nhìn về phía cậu, “Nhưng tôi đoán, hôm đó cậu ta không tình cờ đến nhà thờ. Điển đã đề nghị điều đó, phải không?”
An Ngung hơi nhếch môi cười.
Chúc Đào kể hôm xảy ra chuyện, cậu vốn đang nướng bánh ngọt cùng Điển, Điển cứ bồn chồn không yên. Sau khi nghe cậu nói muốn trốn tới nhà thờ, Điển bỗng đề nghị: “Cậu đi ngay bây giờ đi, thời gian cầu nguyện sắp kết thúc rồi.”
Sau đó, Điển cũng nói ra sự thật: Trưa hôm đó, anh ta nhận được tin nhắn muốn anh tới nhà thờ một chuyến từ Mắt nhưng cuối cùng hai người lại tan rã trong không vui. Sau khi trở về, anh ta vẫn không có dự cảm gì, mãi đến lúc nướng bánh ngọt mới bất thình lình tiên tri được chuyện Mắt muốn tự sát.
Mắt không chờ An Ngung trả lời đã mỉm cười thấu hiểu: “Tôi và Điển có tư tưởng khác nhau. Cậu ta cứu tôi đúng là làm chuyện thừa thãi.”
An Ngung im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Tôi chỉ biết hai người đều có thể nhìn thấy một phần tương lai.”
“Không chỉ tương lai, còn có cả chân tướng bị quá khứ vùi lấp. Nhận thức của thế giới chưa bao giờ ngừng răn dạy trong tâm trí tôi, cậu ta cũng vậy. Không, cậu ta được thiên vị hơn nhiều. Cậu ta mới thức tỉnh bao lâu chứ? Với mọi chuyện, tôi chỉ có thể nhìn thấy một kết cục duy nhất nhưng cậu ta lại có thể nhìn thấy rất rất nhiều…”
Mắt ngừng lại giây lát, đôi mắt vốn hiền hòa, bình lặng bỗng xuất hiện nét lo lắng, “Nhưng rõ ràng cậu ta cũng nhìn thấy những thứ giống như tôi, nhìn thấy hướng phát triển tương tự của thế giới nhưng lại cố chấp không chịu tin! Cậu ta luôn nói cậu ta có thể nhìn thấy rất nhiều khả năng, không biết chắc được cuối cùng khả năng nào sẽ thành sự thật, cậu ta tình nguyện đánh cược…”
An Ngung ngắt lời anh ta, “Như vậy rất hợp lý.”
“Không hợp lý! Điều kiện tiên quyết để có thể đánh cược là ít nhất phải thấy được một khả năng tốt trong một vạn khả năng. Nhưng điều cậu ta nói với tôi chính là mọi khả năng đều dẫn về phía sụp đổ, chỉ có một khả năng duy nhất đến giờ cậu ta vẫn chưa thể nhìn thấy rõ.”
An Ngung bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt cuồng loạn của anh ta, “Nếu vẫn chưa thấy rõ thì nên tiếp tục chờ đợi.”
Thi sĩ siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên bắp đùi đã hoàn toàn tê liệt của mình, “Làm quái gì có khả năng cuối cùng đó, chẳng qua là cậu ta đang tự huyễn hoặc bản thân mà thôi! Cậu ta chỉ là một con đà điểu nhát gan không dám chọc thủng ảo tưởng tự cứu vớt lấy mình của loài người!”
An Ngung chỉ đứng nhìn anh ta phát điên cho đến khi anh ta một lần giữa giơ nắm đấm lên mới vươn tay đón lấy trước khi nó nện vào lồng ng.ực.
Những bài huấn luyện thể lực dày đặc cuối cùng đã tích lũy lại, tạo thành một chút chuyển biến trên cơ thể này. Tuy cánh tay vẫn gầy nhẳng như thế nhưng khi dồn sức vẫn có thể gồng cho cơ bắp hiện lên, cũng có thể ngăn cản thi sĩ cực kỳ vững vàng.
An Ngung nhìn chằm chằm vào mắt thi sĩ, “Vậy tự sát thì không phải đà điểu chắc?”
Phòng bệnh lập tức lặng thinh.
Đôi mắt đang trợn tròn của thi sĩ bị cậu nhìn thẳng vào. Trong đôi mắt vàng bình tĩnh đó, dường như anh ta có thể trông thấy sự bạc nhược và suy sụp của chính bản thân mình.
Hồi lâu sau, anh ta giãn đôi lông mày, cúi đầu cười khổ, “Tôi không phải đà điểu. Tuy không biết nguyên nhân nhưng tôi có thể nhìn thấy tôi chết là chuyện tốt đối với loài người.”
An Ngung nhíu mày, im lặng không nói.
Điển nói quả thực thi sĩ có thể nhìn thấy rất nhiều chân tướng nhưng tầm nhìn của anh ta vô cùng hạn hẹp.
Trong lần ghé thăm trước khi xuất phát, Điển đứng trước mặt An Ngung, mỉm cười ái ngại: “Phán đoán về tương lai của Mắt không thể đắn đo đến bất kỳ biến số nào. Ví dụ như bộ số xổ số đợt trước, lời tiên đoán của anh ta vốn chính xác nhưng chỉ vì anh nhất thời thay đổi chủ ý, quay về tiệm bánh mì thay quần áo, hiệu ứng cánh bướm sẽ khiến lời tiên đoán bị sai lệch, anh ta không nhìn được đến điểm ấy. Tôi gợi ý anh bộ số trúng thưởng mới nhưng không dự đoán được anh sẽ mua cả hai bộ số, điều ấy lại một lần nữa thay đổi kết quả mở thưởng cuối cùng. Vũ trụ này luôn thay đổi từng giây, người tiên đoán chân chính không nên đưa ra kết luận quá sớm mà nên giữ chờ đợi và quan sát. An Ngung, tuy tạm thời tôi chưa thể nhìn thấy toàn bộ nhưng tôi cũng không lo lắng. So với tương lai thay đổi thất thường, tôi nguyện tin tưởng vào quyết tâm vĩnh cửu của loài người hơn.”
Khi An Ngung hoàn hồn, thi sĩ đang ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu lập tức chớp lấy cơ hội đó, đọc ký ức của anh ta.
Bất ngờ thay, một cơn đau bỗng nhói lên từ sâu trong tủy não, ý thức của cậu bị hất ngược ra ngoài.
Mắt kinh ngạc hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi không sao…” An Ngung buông bàn tay đang ấn trên huyệt thái dương xuống, từ bỏ việc đọc ký ức, thấp giọng nói: “Nghe nói trong đêm cầu nguyện trước hôm tự sát, anh còn nói với người dân thành phố chính rằng mọi thảm họa rồi sẽ có ngày kết thúc, mọi khổ đau rồi sẽ rời xa nhân gian. Nhưng ngay ngày hôm sau, anh lại nói với tôi điều hoàn toàn trái ngược. Tôi chỉ muốn biết, chỉ trong một ngày đó, rốt cuộc anh đã nhìn thấy điều gì mà lại khiến anh tuyệt vọng đến vậy?”
Nghe thế, mắt của thi sĩ khẽ chuyển động, lại im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
An Ngung tiếp tục nói: “Hôm anh gặp chuyện, tôi ngủ thẳng một giấc tới tận chạng vạng mới rời giường. Về sau tôi mới biết chiều đó trưởng quan của tôi đã tới nhà thờ để cầu nguyện cho một người bạn ưu tú mới mất đi của chúng tôi. Ngay sau đó, anh sốt ruột mời Điển tới, cuối cùng lựa chọn kết thúc cuộc đời mình vào tối muộn.”
Cậu đứng dậy, bước tới trước mặt thi sĩ, che khuất khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ép anh ta phải nhìn mình, “Nói cho tôi biết, anh đã nhìn thấy gì ở Tần Tri Luật?”
Mắt giằng co với cậu hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Bức tranh đó giờ tôi vẫn vẽ vốn định tặng cho cậu nhưng giữa chừng lại không vẽ nổi nữa. Cậu tự tới nhà thờ xem đi.”
Thi sĩ không ở đó, nhà thờ đã đóng cửa suốt một tuần.
An Ngung đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra, bên trong không bật đèn, ánh sáng bên ngoài chiếu qua cửa sổ trên đỉnh tháp, rọi vào trong khối kiến trúc. Giữa nơi u ám ấy, bụi bặm bay tán loạn trong luồng ánh sáng.
Giá sách trên tầng cao nhất đã biến mất, những cuốn sách thơ trước kia thường bày la liệt dưới sàn đã bị dọn sạch, chỉ còn một chiếc sô pha đơn lẻ loi say ngủ giữa không gian quạnh quẽ.
Bên cạnh sô pha là một giá vẽ đã bị tấm vải che lại. An Ngung đưa tay lật tấm vải lên, đồng tử co lại.
Phía sau những vệt sáng đỏ vụn vỡ, bốn chiếc bánh răng màu vàng kim đã hiện lên cực kỳ rõ ràng, mức độ hoàn thiện của chúng cao hơn hẳn trước đó. Nhưng lần này, một lượng lớn các vệt sáng đỏ đã nhòe đi như bị xóa khỏi toan vẽ bằng bút lông ướt nước.
Những vệt sáng đỏ biến mất đáng lý ra phải kiến người ta an tâm nhưng những dấu vết bẩn thỉu còn đọng lại lại khiến tim An Ngung đập thình thịch vì sợ.
Thiết bị thông tin đổ chuông.
Mắt thấp giọng nói: “Những năm gần đây, tôi luôn quan sát những vệt sáng đỏ. Ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nói với cậu rằng vệt sáng đỏ đang ngày một nhiều hơn nhưng khi đó tôi không hề cảm thấy nguy hiểm, bởi lẽ vệt sáng đỏ xuất hiện tuần tự theo quy luật. Mỗi khi Tháp Đen công bố đã quét sạch hiện tượng biến dị quy mô lớn ở đâu đó, vệt sáng đỏ trên bầu trời sẽ nhiều lên. Lượng vệt sáng đỏ tăng lên dường như liên hệ mật thiết với mức độ nghiêm trọng của thông báo đến từ Tháp Đen. Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ cần loài người sắp xếp lại toàn bộ hỗn loạn, căn nguyên của chúng có lẽ sẽ quay trở về vũ trụ.”
“Sau khi dị thường ở khu 34 được giải quyết, những vệt sáng đỏ trên bầu trời nhiều đến mức gần như phủ kín cả một vùng. Tôi vốn tưởng đó là chuyện tốt nhưng khi thức giấc vào sáng hôm sau, chúng đột ngột biến mất cả một lượng lớn.”
An Ngung ngưng mắt nhìn bức tranh kia, lòng lạnh ngắt. Dường như cậu đã đoán được thi sĩ sắp nói gì.
Cậu hỏi: “Đi đâu?”
“Trên người trưởng quan của cậu.”
Trong thiết bị thông tin, Mắt bật cười khản đặc, giọng nói như một con rắn độc yếu ớt.
“Tôi đã tốn rất nhiều công sức điều tra về hắn. Hắn là đứa trẻ do người phụ nữ mang thai đã đối mặt trực diện với thảm họa khi nó giáng xuống tại cánh đồng tuyết Yogg năm đó, hắn chính là hiện thân của thảm họa. Thảm họa thoát ra khỏi cơ thể hắn, sau khi bị giải quyết lại quay trở về cơ thể hắn, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Thật nực cười, phòng tuyến cuối cùng do con người tự nhận định rồi ỷ lại vào ấy thế mà lại là ngọn nguồn của tất cả. Chỉ cần hắn còn tồn tại, loài người sẽ mãi mãi bị vùi lấp trong vực thẳm cho đến khi bị hủy diệt hoàn toàn mới thôi.”
***
Khi rời khỏi nhà thờ, An Ngung cầm bức tranh kia đi.
“Ngài cầm gì theo vậy?” Nghiêm Hi liếc nhìn bức tranh bị An Ngung gấp gọn rồi đặt trên đùi qua gương chiếu hậu, “Thi sĩ muốn ngài mang vài món đồ tiêu khiển đến cho anh ta sao?”
An Ngung lắc đầu, “Hồi trước tôi có học viết lách với anh ta, để lại một ít giấy nháp, giờ mang đi thôi.”
“Viết lách?” Nghiêm Hi cười cười, “Ngài nên tiếp xúc với anh ta ít thôi, đừng để bị dạy mấy thứ vớ va vớ vẩn. Đồng nghiệp phụ trách trò chuyện với anh ta hằng ngày bên chỗ tôi sắp sụp đổ đến nơi rồi.”
Tim An Ngung như ngừng đập, cậu vờ bình tĩnh hỏi, “Anh ta nói những gì?”
“Nói đông nói tây, chẳng hiểu gì cả. Hỏi nhiều thứ lắm, giờ thì bắt đầu nguyền rủa Tháp Đen, nguyền rủa lời thề của những Người Giữ Trật Tự, nguyền rủa vận mệnh của loài người, còn gào thét kêu Tần Tri Luật là nguồn gốc của thảm họa, người điều khiển thời gian cũng không cứu vớt được loài người gì gì ấy.” Nghiêm Hi đau đầu thở dài một hơi, “Đại Não vừa công bố văn bản kết luận đối với anh ta, nhận định rằng Mắt mắc chứng u uất và hoang tưởng nặng, tuy không liên quan gì đến biến dị nhưng đã trở thành một kẻ điên.”
Nghe vậy, An Ngung lại tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nói: “Ừ. Nếu không liên quan đến biến dị thì thả anh ta về hoặc chuyển đến bệnh viện bình thường để điều trị tâm thần. Gần đây Đầu Lĩnh và Đại Não rất bận rộn, đừng lãng phí thời gian vào anh ta.”
“Ngài cũng nghĩ vậy à?” Nghiêm Hi lắc đầu, “Cấp trên cũng hết kiên nhẫn rồi, tối nay sẽ thả người. Cuối cùng đồng nghiệp của tôi cũng được giải thoát.”
Chiếc xe chạy ra khỏi thành phố chính, đi tới Tháp Nhọn nằm ngoài sự bảo vệ của mái vòm.
Bỗng nhiên, An Ngung nói ra như đang lơ đễnh: “Nếu trưởng quan thật sự là nguồn gốc của thảm họa, vậy chẳng phải chính là tai ương ngập đầu của loài người à?”
Con mắt giả của Nghiêm Hi chuyển động rất khẽ trong hốc mắt, đó là biểu hiện anh ta đã thả lỏng.
Anh ta gật đầu, cười nói: “Đương nhiên rồi, nhưng giả thiết này chỉ là lời nói vô căn cứ. Thân phận của Luật luôn được giữ bí mật, người ta chỉ biết ngài ấy là một Người Giữ Trật Tự cực kỳ mạnh mà thôi. Có lẽ Mắt đã nghe được từ đâu đó rằng Luật có entropy gen vô hạn nên mới nói xằng nói bậy vì hoảng loạn.”
An Ngung gật đầu, cửa xe mới mở được một nửa lại đóng lại. Cậu do dự nói như sực nhớ ra điều gì đó: “Anh có thể xin Đầu Lĩnh một việc này giúp tôi không?”
Nghiêm Hi ngoảnh lại, ngạc nhiên trả lời: “Đương nhiên rồi. Ngài có yêu cầu gì xin cứ nói.”
An Ngung cắn môi, rũ mắt, lưỡng lự hồi lâu mới ấp úng nói: “Đừng cho thi sĩ phụ trách các buổi cầu nguyện nữa. Tuy hồi trước tôi cảm thấy những bài thơ tiên đoán của anh ta rất thú vị nhưng hiện tại, mỗi khi nghe điều anh ta nói, tôi lại cảm thấy hơi bất an, thậm chí còn có ý nghĩ… tự hại. Tôi có một giấc mơ, trong mơ, tôi cũng nhảy xuống từ trên cao giống như anh ta, đến lúc tỉnh dậy rồi mà vẫn cảm thấy muốn làm như vậy.”
Vẻ mặt Nghiêm Hi nghiêm túc hẳn, “Đã bao lâu rồi?”
An Ngung khẽ nói, “Từ sau khi rời khỏi khu 34, tâm trạng tôi luôn không được ổn định cho lắm… Sức mạnh tinh thần của tôi cũng từng dao động rất mạnh ở khu 34, anh cũng biết…”
“Tôi hiểu rồi.” Nghiêm Hi lập tức nói: “Tôi sẽ phản ánh lên cấp trên ngay, để thi sĩ trở về nhà thờ điều dưỡng, nhà thờ sẽ tạm đóng cửa vô thời hạn. Chắc chắn Tháp Đen sẽ tôn trọng nguyện vọng của ngài, xin ngài cứ yên tâm.”
An Ngung thở phào một hơi, “Cảm ơn nhiều.”
Cậu xuống khỏi xe, vẻ lo âu thấp thỏm lập tức biến mất khi cửa xe vừa đóng lại. Cậu đứng giữa gió tuyết, yên lặng nhìn chiếc xe quay trở về thành phố chính rồi mới bước vào Tháp Nhọn.
Tầng 199, cửa phòng Tần Tri Luật chỉ khép hờ.
Trận bão tuyết quy mô toàn cầu do khu 34 gây ra đã tan đi từ lâu nhưng sau khi bão tuyết tan, hiện tượng biến dị lại ồ ạt xuất hiện ở khắp mọi nơi. Tần Tri Luật rất hiếm khi tham dự giải quyết những biến dị không mấy nghiêm trọng đó nhưng gần đây Tháp Nhọn cực kỳ thiếu thốn nhân lực, hắn cũng bị ép cho bận tối mắt tối mũi.
Đôi khi An Ngung sẽ gặp hắn tận vài lần một ngày, điều đó cho thấy hắn đã liên tục chính đốn vài khu vực hỗn loạn trong vòng 24 giờ.
An Ngung đi đến trước cửa phòng Tần Tri Luật, ngó vào trong thăm dò.
Tần Tri Luật đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, cơ vai và bắp tay rắn chắc lộ ra ngoài, đôi chân được bao gọn trong chiếc quần lặn cũng màu đen, chất vải ôm sát vào những đường cong đẹp mắt trên cơ thể.
Chân hắn đi trong một đôi boots cổ thấp. Khi lặn xuống nước, loại giày đặc biệt này sẽ lập tức biến thành chân vịt, tuy chưa chắc hắn đã cần đến.
Găng tay da kéo chặt khóa kéo trên bộ đồ, Tần Tri Luật hỏi mà không cần ngoảnh đầu lại, “Nấp cái gì?”
“Ui…” An Ngung đẩy cửa bước vào, “Chào buổi chiều, trưởng quan.”
Tần Tri Luật quay lại nhìn cậu, “Mấy tiếng trước cậu đã nói câu này với tôi rồi. Đã ăn tối chưa?”
An Ngung lắc đầu, “Đang chuẩn bị.”
Cậu lơ đãng trông thấy những chiếc túi giấy đựng bánh mì của tiệm Góc.
Từ nhãn túi, tất cả chúng đều là loại bánh mì mới được bày bán. Có vẻ Luật đã ăn liền 4 cái, cái thứ 5 chỉ còn một mẩu nhỏ, vẫn đang để ở bàn.
Tần Tri Luật cầm mẩu bánh mì cuối cùng đó lên ăn nốt rồi nói: “Gần đây Cider bận nhiệm vụ, không có thời gian huấn luyện cậu. Cậu phải tự kiểm soát khối lượng tập và chế độ dinh dưỡng.”
An Ngung gật đầu, “Có vẻ ngài rất thích món mới của tiệm tôi.”
Tần Tri Luật nhướng mày, vò chiếc túi giấy trống trơn lại, “Tôi còn tưởng đây là loại bánh mì cậu bày bán vì tôi chứ.”
Hắn thoáng dừng lại, “Chẳng lẽ không phải.”
An Ngung chớp chớp đôi mắt vô tôi, “Đây là món mới do bác Maddie sáng tạo ra, tôi chỉ phụ trách viết câu chuyện về nó thôi… Nhưng tóm lại, cảm ơn ngài đã ủng hộ.”
Tần Tri Luật cười nhạt một tiếng, nhanh nhẹn dọn sạch mặt bàn, xách trang bị lên quay người rời đi.
“Nhiệm vụ dưới nước ạ?” An Ngung hỏi.
Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng. “Thâm Ngưỡng mệt sắp chết rồi, Triều Vũ cũng đang gắng gượng chống đỡ. Xử lý biến dị dưới biển luôn là điểm yếu của Tháp Nhọn, cực kỳ thiếu thốn nhân lực.”
An Ngung ngập ngừng, “Có cần tôi đi cùng ngài không?”
Tần Tri Luật đã bước một chân ra khỏi cửa lại lùi về, kinh ngạc quan sát cậu một lát.
“Cửa tiệm xảy ra chuyện gì rồi?”
An Ngung ngơ ngác, “Đâu có đâu ạ.”
Tần Tri Luật nhíu mày, “Hứa Song Song đầu tư thua lỗ?”
“Lợi nhuận đầu tư vẫn rất ổn…” An Ngung chẳng hiểu gì cả, “Sao ngài lại hỏi vậy?”
“Lại muốn mở rộng tiệm à?” Tần Tri Luật không vui, “Sao lại chăm chỉ đột xuất vậy, hơn nữa còn là cái kiểu nhiệm vụ lặt vặt chẳng mấy quan trọng này?”
“…”
An Ngung thật sự lo lắng cho hình tượng của bản thân trong lòng trưởng quan mất vài giây rồi mới thở dài: “Đều không phải, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ngài cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Tần Tri Luật chăm chú quan sát cậu một hồi, “Nghe nói hôm nay cậu tới Đại Não. Sao, thi sĩ lại cho cậu lời tiên đoán? Tiên đoán rằng tôi sẽ chết dưới biển?”
Không đợi An Ngung trả lời, hắn đã nói tiếp: “Vài phút trước, Đầu Lĩnh căng thẳng gửi điện tới hỏi thăm trạng thái cảm xúc của cậu, sợ cậu sẽ tự sát bất cứ lúc nào. Xem ra có vẻ như có ai đó đang rất muốn chặn miệng thi sĩ, bày ra dáng vẻ cực kỳ đáng thương với Tháp Đen sau lưng tôi.”
Bị vạch trần, An Ngung chỉ có thể đứng im tại chỗ, ra vẻ vô tội nhìn hắn.
Tần Tri Luật bước đến trước tủ, lục tìm một lúc lâu mới lấy ra được một bộ đồ lặn cỡ nhỏ hơn, đặt lên bàn, “Nói đi, quý ngài lừa đảo còn nói gì về tôi?”
An Ngung li.ếm môi, khẽ nói: “Nói rằng ngài là ngọn nguồn của thảm họa. Thảm họa từ nhân gian quay về vũ trụ, lại từ vũ trụ quay về cơ thể ngài, liên tục tuần hoàn, vĩnh viễn không kết thúc.”
Bàn tay đang chỉnh lại trang bị của Tần Tri Luật khựng lại. Hắn ngoảnh sang, nhướng mày hỏi: “Nguyên văn?”
An Ngung gật đầu.
Tần Tri Luật im lặng một lát rồi bật cười, “Vậy thì mong sẽ được như lời anh ta nói.”
An Ngung sửng sốt, “Ý ngài là sao chứ?”
Cậu vốn nghĩ trưởng quan sẽ phẫn nộ hoặc sẽ hoàn toàn ngó lơ như trước kia. Nhưng trưởng quan lại rất bình tĩnh, thoáng kinh ngạc khi vừa nghe được những lời ấy không giống như kinh ngạc vì bị nói xấu không rõ nguyên do mà lại giống như bất ngờ vì năng lực của thi sĩ hơn.
“Ý là điều ấy đúng như mong muốn của tôi.” Tần Tri Luật đưa lưng về phía cậu, thấp giọng nói, ngữ điệu như đang đùa. Nhưng khi ngoảnh lại, trong đôi mắt đen kia hoàn toàn không có nét cười.
An Ngung nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy, “Ngài đã nói với tôi sự sợ hãi cực đoan của loài người dành cho Chiêm Tuyết sẽ xé nát tôi. Vậy thì một khi những kỳ vọng cực đoan mà loài người dành cho ngài không đạt được, bọn họ cũng sẽ xé nát ngài.”
Tần Tri Luật lạnh lùng gật đầu, “Nếu tôi thật sự là nguồn gốc của thảm họa, vậy thì không cần loài người phải ra tay.”
Đôi mắt vàng kia chợt co lại, run rẩy sợ hãi.
Tần Tri Luật nhìn sang hướng khác, đưa bộ đồ kia tới trước mặt An Ngung, “Mặc vào.”
An Ngung cúi đầu nhìn những sợi đai siết phức tạp, “À thì… tôi chỉ thuận miệng nói…”
Tần Tri Luật ngắt lời cậu, “Coi như phần thưởng vì đã bảo vệ trưởng quan, dẫn cậu đi làm nhiệm vụ chung. Chỉ nửa ngày là hoàn thành, toàn bộ điểm cống hiến đều tính cho cậu.”
An Ngung nghi ngờ giá trị của cậu đã dần trở nên lệch lạc.
Cậu cố gắng giải thích: “Bảo vệ ngài cũng là trách nhiệm của tôi, tôi không cần phần thưởng, ngài…”
Tần Tri Luật nhướng mày, “Đáy biển rất đẹp, có thể giúp hồi phục sức khỏe thể chất và tinh thần cho tên xấu xa nói dối với người khác rằng cậu ta đang có tâm trạng không tốt.”
An Ngung ngơ ngác.
“Tên xấu xa? Ngài đang mắng tôi sao?”
Tần Tri Luật nhếch môi, bấy giờ ý cười mới thực sự tụ lại trong đôi mắt.
“Đi thôi. Dẫn cậu đi xem chiến trường mà hàng ngàn Người Giữ Trật Tự của Tháp Nhọn này đang ngày đêm nỗ lực ứng phó.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 33 – Tầm nhìn của không gian nhiều chiều
Có một khái niệm thú vị trong suy đoán khoa học của loài người.
Bọn họ cho rằng sinh vật trong không gian bốn chiều có thể xem xét dòng thời gian cả theo chiều tiến lên và lùi lại nên có thể dự đoán được tương lai đã được định đoạt sẽ xảy ra sau đó.
Còn sinh vật trong không gian năm chiều có thể nhìn thấy vô số thời không song song, cũng có thể di chuyển qua lại giữa chúng.
Tôi không hoàn toàn tán thành suy đoán này.
Nhưng nhận thức quả thật khác nhau một trời một vực giữa các sinh vật.
Một số chỉ có thể nhìn về phía trước được một chút xíu.
Một số lại có thể nhìn ra rất xa.