Tần Tri Luật không báo cáo lại với Tháp Đen chuyện 21 chính là phiên bản dự phòng.
“Tất cả các mục tiêu trong danh sách đều không phải.” Hắn nói đầy ẩn ý, “Muốn tìm được bản dự phòng, loài người phải trả một cái giá.”
Tiếng thảo luận đầy lo âu của các Đầu Lĩnh và nghiên cứu viên vang khắp sảnh chỉ huy. An Ngung nghe không hiểu trưởng quan đang quanh co thế nào, chỉ có thể ngồi im trong góc, vừa nhai thanh năng lượng vừa nhìn 21 trong thiết bị thông tin của hắn.
Sau khi biết bên trong mình cất giấu dữ liệu lõi của Molly, 21 không có phản ứng gì rõ ràng, chỉ ôm tai suy tư hồi lâu rồi chợt nói: “Bảo sao bình thường tôi thấy cơ thể mình không mấy linh hoạt. Rồi cả lần tự cập nhật mới đây nữa, tôi hoàn thành chậm hơn hẳn 716 trong khi rõ ràng 716 là AI phức tạp hơn tôi rất nhiều.”
Nghe nói lúc nhận được yêu cầu tự hủy, nó cũng rất bình tĩnh mà đến khi Tần Tri Luật nói với nó rằng An Ngung có kế hoạch mới, nó cũng chỉ gật đầu, “Vậy tôi đi chơi đã nhé, có việc thì gọi tôi.”
Gần đây nó rất thích nghịch khẩu súng đồ chơi 716 tặng cho. Súng có thể bắn ra viên đạn hình bánh mì mềm dính được trên bảng nam châm.
An Ngung nhìn nó tự chơi một mình, không khỏi nghĩ nếu hồi trước, trên cánh đồng tuyết, cậu không bị trưởng quan dí súng vào trán thì có lẽ bây giờ cậu cũng không sợ súng.
21 bắn hết mười mấy viên đạn lại lười không thèm nhặt lại, quyết định ôm tai cuộn tròn người rúc vào góc ngủ.
Trước khi ngủ, nó chủ động gửi một tin nhắn.
– Nếu cần tôi phải tự hủy, có thể báo trước cho tôi được không?
An Ngung ngước mắt nhìn lên, Tần Tri Luật đang bàn bạc phương án hành động với Đầu Lĩnh, cậu quyết định trả lời thay hắn: Được, cần báo trước bao lâu?
21 ngẫm nghĩ: 5 phút là được rồi. Tôi muốn chào tạm biệt 716.
Ngón tay An Ngung hơi khựng lại trước màn hình rồi mới chầm chậm gõ chữ: Chỉ 716 thôi sao?
21 gãi tai: Tuy ngài tạo ra tôi là một con thỏ chỉ cần được ăn no bánh mì đã cảm thấy thỏa mãn nhưng 716 đã tặng tôi rất nhiều quà. Trước khi tự hủy, tôi muốn để đôi tai mình lại cho 716 coi như đáp lễ, được không?
An Ngung ngẩn người vài giây mới hỏi lại nó: Nhưng thứ 716 tặng cậu đều không liên quan đến vấn đề sinh tồn, tôi tưởng cậu sẽ không thích chứ.
21 chầm chậm gật đầu: Ban đầu tôi thấy chúng vô dụng thật nhưng dần dần cũng thấy thích. Ngoại trừ bánh mì, hình như những món đồ 716 tặng cũng có thể khiến tôi cảm thấy an toàn, tôi đã rất hoang mang. Sau khi đổi chỗ ý thức, hành động của tôi càng lúc càng trì trề, 716 nói rằng đó là vì tôi đã bắt đầu tính toán những dữ liệu đã nạp vào người. Đáng tiếc, có một số chuyện tôi vẫn chưa tính ra, cũng chưa kịp hiểu tại sao những món quà đó lại khiến tôi có cảm giác tồn tại nhiều hơn cả bánh mì.
Tần Tri Luật bước đến bên cạnh An Ngung. Mắt hắn thoáng lướt qua màn hình, kinh ngạc: “Cậu đang nói chuyện gì với 21? Lần đầu tiên thấy nó nhắn tin dài đến vậy.”
“Không có gì.” An Ngung tắt màn hình, “Có lẽ là vì lối tư duy của tôi và nó giống nhau nên dễ nói chuyện hơn một chút.”
“Không muốn nói thì thôi, tuy là tôi rất tò mò chuyện hai cậu nói với nhau.” Tần Tri Luật hơi nhếch môi nhưng rồi đã thu ý cười đó lại rất nhanh. Hắn trầm giọng nói: “Tháp Đen đã đồng ý tắt toàn bộ máy chủ.”
Đây là lần đầu tiên An Ngung lên tầng thượng của Tháp Đen.
Nơi này hoàn toàn trống trải, rất gần với bầu trời đêm, những rặng mây đen nặng trĩu cơ hồ đặt ngay phía trên đỉnh đầu. Phóng mắt nhìn ra xa hơn chút có thể trông thấy nhà thờ và Tháp Nhọn cao chót vót nằm ngoài rìa thành phố chính.
Trong tai nghe, một giọng nói khô cứng báo cáo: “Cả thành phố “mồi” và khu bình đẳng đều đã hưởng ứng. 2 phút nữa toàn bộ internet và các máy chủ thông tin sẽ lần lượt tắt, thời gian giãn cách là 6 giây. 12 phút nữa, thành phố chính sẽ tắt máy chủ trong tâm và máy chủ mái vòm. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không thể liên lạc qua tai nghe, tất cả mọi người phải báo cáo công việc trực tiếp lên cấp cao. Nhằm đảm bảo quá trình này diễn ra thuận lợi, đề nghị tất cả các cấp cao tạm thời không rời vị trí.”
Tần Tri Luật gật đầu: “Đã biết.”
Cái bẫy này không thể để cho Molly phát hiện ra, vậy nên Tần Tri Luật không tiết lộ kế hoạch thực sự cho bất kỳ ai ở Đại Não và Tháp Nhọn. Ngoại trừ hắn và An Ngung, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một lần hành động thật.
Nhằm thuyết phục Tháp Đen tắt máy chủ, Tần Tri Luật đã đưa ra cả một chuỗi những lời nói dối.
Tạp âm chói tai bỗng rít trong tai nghe, giọng Molly vang lên.
“Anh đã lừa những kẻ ra quyết sách của loài người. Tắt tất cả máy chủ trên toàn thế giới cũng không thể cắt đứt khả năng tính toán của tôi, tôi cũng không vì thế mà xóa bỏ toàn bộ AI cũng như phiên bản dự phòng đã tạo ra. Bất kể máy chủ bị tắt bao lâu, đảo mây AI vẫn sẽ không biến mất. Đợi đến khi loài người bật máy chủ lại, mọi chuyện rồi sẽ lại như trước.”
Tần Tri Luật bình tĩnh, “Chân tướng đúng là như vậy, nhưng bọn họ không cần phải biết chân tướng.”
“Chờ đến khi không chống đỡ nổi trước lũ sinh vật biến dị nữa, phải bật lại máy chủ, bọn họ tự nhiên sẽ biết.”
“Sẽ không có ngày đó đâu. Sau khi máy chủ tắt, thành phố chính sẽ không còn nhận được đề nghị viện trợ của thành phố “mồi” nữa. Với tần suất bị tấn công vốn có, chỉ khoảng nửa tháng, thành phố “mồi” sẽ bị lũ sinh vật biến dị nuốt trọn. Còn thành phố chính…” Tần Tri Luật khẽ cười, “Mái vòm ngừng hoạt động, thành phố chính sẽ hỗn loạn hơn cả thành phố “mồi”. Tôi có thể ngăn cản người ở đây bật lại máy chủ trung tâm cực kỳ dễ dàng.”
Molly bỗng trở nên kích động, “Rốt cuộc anh đang bảo vệ loài người hay đang hủy diệt bọn họ?!”
“Đều không phải.” Tần Tri Luật vẫn rất thản nhiên. Hắn đứng ở nơi cao với gió thổi vi vút, nhẹ nhàng kéo găng tay, thấp giọng nói: “Từ trước đến nay, thứ tôi bảo vệ chưa bao giờ là loài người, mà là trật tự. Tôi đã không có cách nào tiêu diệt lũ sinh vật biến dị không ngừng xuất hiện nhưng chí ít, tôi có thể ngăn cản thế giới phát triển theo hướng hỗn loạn đa chiều. AI đừng hòng bén mảng vào nhân gian.”
Tai nghe tự động quay lại kênh liên lạc với Tháp Đen.
“Máy chủ thành phố “mồi” số 01 chuẩn bị tắt, đếm ngược 10 giây.”
Cùng lúc đó, trên thiết bị thông tin của An Ngung và tất cả màn hình lớn bên ngoài các tòa nhà cao tầng đồng loạt xuất hiện một đoạn thông báo.
“Vì sự an toàn dài lâu, nhân loại quyết định đánh cược tất cả, nhắm mắt bịt tai trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Mỗi một con người sẽ phải hy sinh rất nhiều điều trong thầm lặng.
Hy vọng khi bình minh tới, chúng ta vẫn còn có thể gặp lại bạn bè và chấp nhận rằng tất cả đánh đổi đều đáng giá.
Tháp Đen.”
Molly phẫn nộ hét lên trong tai nghe: “Tôi sẽ vạch trần lời nói dối của anh với cả thế giới!”
“Ồ?” Đôi mày vốn đang chau lại của Tần Tri Luật giãn ra. Hắn thản nhiên nói: “Mời cứ làm, có như thế mọi người mới hoàn toàn tin rằng tắt máy chủ thật sự sẽ gây hại cho cô. Hình dung chuyện “Thì ra trong tình huống cấp bách, AI cũng sẽ nói ra những lời chẳng đâu vào đâu” theo phương diện công nghệ như thế nào nhỉ? Thuật toán không hoàn hảo à?”
Molly muốn nói tiếp nhưng Tần Tri Luật đã lạnh lùng giành trước: “Tôi không thể ngăn cản lựa chọn của cô, cô cũng không thể ngăn cản tôi. Đừng nhiều lời nữa. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi và cô nói chuyện với nhau. Molly, mong rằng mọi chuyện sắp diễn ra sẽ thật sự như cô mong muốn.’
Nói xong, hắn tháo tai nghe ra, thẳng tay ném đi. Thiết bị điện tử nhỏ bé đó nhanh chóng biến mất từ giữa trời cao.
An Ngung cũng tháo tai nghe ném đi theo hắn.
“Tắt máy.” Tần Tri Luật liếc nhìn hai thiết bị thông tin cậu đang cầm trên tay, “Tránh việc cô ta tiếp tục nói nhảm qua thiết bị thông tin.”
An Ngung mím môi, gật đầu.
Trước khi tắt nguồn, cậu nhìn 21 đã ôm tai ngủ say một lần nữa, để lại cho nó một lời nhắn.
– Không cần phải tính toán nữa. Điều khiến cậu cảm thấy an toàn không phải quà của 716 mà là 716.
Gửi tin nhắn xong, An Ngung ấn nút tắt nguồn, lại lấy thiết bị thông tin của mình ra.
Sau khi trở lại đảo mây, người bạch tuộc tí hon vẫn luôn im lặng. Tần Tri Luật không nói cho nó biết thân phận của bản dự phòng, cũng không hề tiết lộ nội dung kế hoạch. Đáng ra nó không nên lo âu nhưng An Ngung lại cảm nhận được sự cô đơn từ trên người nó.
Cậu đang định tắt thiết bị thông tin, người bạch tuộc tí hon bỗng gửi tin nhắn.
– Sau khi trở về đảo mây, 21 bỗng nhiên từ chối gặp tôi. Từ lâu cậu ấy đã không còn là tờ giấy trắng do Tần Tri Luật tạo nên, hiện giờ cậu ấy có rất nhiều suy nghĩ riêng.
An Ngung liếc nhìn thời gian trên góc màn hình, đã có một nửa số thành phố “mồi” tắt máy chủ. Chẳng bao lâu nữa, thành phố chính cũng sẽ ngắt mạng.
Cậu nhanh chóng gõ chữ trả lời: Chẳng phải anh nói tính toán sẽ khiến AI dần dần thay đổi sao?
– Đúng vậy, AI sẽ phát triển dựa theo thiết lập ban đầu giống như con người thay đổi dần dần theo những chuyện bản thân trải qua. Ví dụ như tôi được sinh ra từ dữ liệu, tôi cũng tưởng rằng mình sẽ không đau buồn vì bất kỳ chuyện gì hay bất kỳ ai cho đến khi tôi gặp 21.
Tần Tri Luật nhìn An Ngung bằng ánh mắt khó hiểu, “Vẫn còn nói chuyện?” Hắn chỉ vào chiếc đồng hồ cơ trên tháp nhà thờ, “Còn 1 phút.”
“Xong ngay đây thưa trưởng quan.”
An Ngung bỗng cảm thấy tim đập nhanh. Cậu rất thường xuyên phải đối mặt với việc đếm ngược thời gian trong những nhiệm vụ quan trọng nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy căng thẳng.
Nhưng không phải căng thẳng vì nhiệm vụ.
Cậu vội vàng gõ chữ: 21 rất đặc biệt?
Người bạch tuộc tí hon gật đầu. Đôi mắt đen giống hệt Tần Tri Luật chăm chú nhìn cậu qua màn hình.
– Tuy cậu ấy chỉ là một con thỏ tai cụp nhỏ luôn thu mình.
– Nhưng cậu ấy là thỏ tai cụp nhỏ của tôi.
An Ngung ấn nút tắt nguồn trong lúc đồng hồ đếm ngược.
Màn hình tắt đi, phản chiếu một đôi mắt vàng hoang mang.
“30 giây.” Tần Tri Luật nói rồi bước tới đứng cạnh cậu.
An Ngung thấp giọng nói: “Trưởng quan, tôi không biết mình có thể kiên trì được bao lâu. Có thể Molly sẽ giả chết, cũng có thể tôi sẽ đánh mất khả năng khống chế thời không của thành phố chính trước khi cô ta ra tay.”
Tần Tri Luật cởi găng tay ra, nắm lấy tay cậu, “Không cần phải miễn cưỡng. Tôi không hy vọng xa vời rằng loài người có thể thoát khỏi chuyện này một cách bình an vô sự. Một khi cái giá phải trả vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi, tôi sẽ dùng đến con bài tẩy 21.”
An Ngung mím môi, “Những người dưới kia không hề biết ván cược này, trưởng quan.”
“Biết thì sao chứ, bọn họ sẽ không chịu tin phỏng đoán của cậu về AI, như vậy trái lại còn hỏng việc.” Tần Tri Luật ngoảnh đi, bỗng nhiên nhếch môi, “Một chiếc bánh mì mềm tự cho là đúng khởi động ván cược này. Đúng là điên cuồng, nhưng tôi tình nguyện thử cùng cậu.”
Câu cuối hắn nói rất khẽ, gần như bị gió thổi tan đi ngay lập tức.
An Ngung chưa kịp nghe rõ đã trông thấy kim giây đồng hồ trên tháp nhà thờ chỉ vào số 12.
Khoảnh khắc kim giây quay về vị trí cũ, tất cả những màn hình lớn bên ngoài các tòa nhà đồng loạt nhấp nháy thông báo mất kết nối.
Rõ ràng trên bầu trời không có bất kỳ âm thanh gì nhưng gió đang thổi quanh người lại chợt lạnh thấu. Mái vòm lặng lẽ biến mất, giờ phút này, thành phố chính hoàn toàn bại lộ.
Cảm giác lành lạnh chảy xuôi xuống từ trong lòng bàn tay Tần Tri Luật.
Tần Tri Luật ngoảnh sang nhìn người bên cạnh.
Đôi mắt vàng đanh lại, An Ngung đứng trong gió, ngưng mắt quan sát thành phố chính.
Ngay lập tức, mái tóc trắng vốn bị gió thổi tán loạn bỗng đứng yên, kim giây trên tháp đồng hồ của nhà thờ cũng đứng yên, thông báo mất kết nối trên màn hình cũng dừng nhấp nháy. Trong phút chốc, thế giới như chìm vào một sự yên tĩnh khó có thể diễn tả.
Mà sau khi quay sang nhìn An Ngung, Tần Tri Luật cũng không có bất kỳ hành động nào khác, lồng ng.ực hắn không phập phồng, đôi mắt cũng không chớp.
Thành phố chính.
Âm thanh duy nhất còn tồn tại ở là tiếng thở của An Ngung.
Thứ duy nhất còn chuyển động là sắc đỏ giữa đôi mắt vàng.
Thời gian và không gian của thành phố chính đã bị ngưng đọng. An Ngung nhắm mắt lại, lẳng lặng nhẩm đếm thời gian trong lòng.
Nguồn năng lượng khổng lồ của thời gian và không gian dội thẳng vào ý thức cậu giống như dòng nước lũ. Cậu cố gắng chống cự. Cơn đau quen thuộc dần dần lan ra từ sâu trong tâm trí, mỗi giây trôi qua, đau đớn lại tăng thêm một chút. Khiến cậu khó chịu hơn cả cơn đau là những tiếng thì thầm cứ rầm rít không ngừng trong đầu, hung dữ mà nóng nảy chạy qua từng sợi dây thần kinh.
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, tiếng thì thầm như núi gầm biển động đó đột nhiên biến mất.
Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, một trận tuyết lớn chợt đổ trong tâm trí mịt mờ.
Tuyết rơi trắng trời, hỗn loạn, méo mó. Những thời không tròng trành chợt lóe qua trong những bông tuyết, cậu nghe thấy vô số âm thanh trộn lẫn vào với nhau, nhưng sinh mệnh xa lạ trôi vụt qua trong tâm trí.
Khoảnh khắc An Ngung kinh ngạc mở mắt ra, gió trên bầu trời thành phố chính trở lại ồn ào, náo động.
Kim giây của đồng hồ tiếp tục quay.
Tiếng hít thở vững vàng một lần nữa vang lên bên tai.
Bàn tay đang buông xuống bên cạnh của Tần Tri Luật lại nắm lấy tay cậu.
Lòng bàn tay An Ngung ướt đẫm mồ hôi, đầu ngón tay vô thức run rẩy.
“Bao lâu?” Tần Tri Luật hỏi.
An Ngung rùng mình một cái rồi mới trả lời: “Chắc là… khoảng 15 phút. Tôi không chắc lắm.”
Trận tuyết lớn trong tâm trí kia khiến cậu có một thoáng mất cảm giác về thời gian. Nhưng bất kể bao nhiêu lâu, đó đã là giới hạn cao nhất đối với năng lực của cậu: Ngưng đọng không gian và thời gian trên phạm vi toàn bộ thành phố chính mười mấy phút.
Tần Tri Luật nhanh chóng quay người rời đi, “Tôi đi bật lại vài máy chủ thử xem sao. Cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Đi được vài bước, hắn chợt dừng lại, cúi xuống nhặt thiết bị thông tin của mình lên, nắm chặt nó trong tay rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa dẫn lên sân thượng.
Sau khi thời gian và không gian bình thường trở lại, vài âm thanh lục tục vang lên trong thành phố.
An Ngung vốn tưởng người dân thành phố chính sẽ trốn biệt trong nhà vì mái vòm đã ngừng hoạt động nhưng sau khi quan sát, cậu nhận ra trên đường lớn dần dần xuất hiện rất nhiều người. Mọi người ăn ý đổ ra đường như đang trò chuyện với nhau. Mọi chuyện thật bình yên, không hề có cảm giác hoang mang và hỗn loạn như tưởng tượng.
Ánh đèn bỗng sáng lên từ trong đỉnh tháp của nhà thờ. Một bóng người quen thuộc đứng sau cửa sổ, là thi sĩ.
Một lát sau, cánh cửa sổ đó bị mở ra, rèm cửa tung bay trong gió. Cách xa vài nghìn mét, An Ngung lại có ảo giác như đang đang đối diện với thi sĩ.
Cậu dời tầm mắt, cúi người nhặt thiết bị thông tin rơi dưới đất lên khởi động lại.
Vài giây sau, internet kết nối thành công, người bạch tuộc tí hon một lần nữa xuất hiện trên màn hình.
Nó vội vàng gửi tin nhắn cho An Ngung.
– Xảy ra chuyện gì sao? Internet bỗng nhiên mất kết nối. Tôi thấy một số ý thức con người hoang mang như bị cản trở khi muốn quay trở về.
– Hình như đã lâu lắm rồi Molly không luống cuống như thế. Hệ thống trung tâm vận hành một cách rối loạn, rất nhiều AI tái sinh cũng vì vậy mà xuất hiện những hành vi khác thường. Ngoài đường toàn những kẻ đã phát điên đang chạy tán loạn.
An Ngung chen ngang: Giờ Molly đang ở đây?
Người bạch tuộc tí hon im lặng nhíu mày như đang suy tư.
An Ngung mím chặt môi, nhìn chằm chằm màn hình, chờ đợi mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời từ người bạch tuộc tí hon. Cậu nhìn sang một vị trí khác trên mặt đất, trưởng quan đã cầm thiết bị thông tin của ngài ấy đi. Điều này cho thấy sau khi máy chủ hoạt động trở lại, hắn phát hiện đảo mây vẫn tiếp tục vận hành, hắn sẽ yêu cầu 21 tự hủy ngay lập tức.
Người bạch tuộc tí hon lại gửi một tin nhắn.
– Chờ chút nhé, có lẽ vì phải kết nối lại nên tốc độ tính toán của tôi hơi chậm.
An Ngung ngơ ngác gật đầu. Lát sau cậu mới ý thức được rằng người bạch tuộc tí hon không thể nhìn thấy hành động ấy của cậu, bèn trả lời một chữ “Ừ”.
Cậu từ tốn ngồi xuống bên lan can sân thượng, nhìn từng đoàn người phía bên dưới.
Người bạch tuộc tí hon vẫn tiếp tục tính toán. An Ngung nhìn nó một lát rồi gửi tin nhắn cho nó.
– Anh ghét bão tuyết không?
Người bạch tuộc tí hon ngây ra vì câu hỏi.
– Không ghét. Rất nhiều AI ghét bão tuyết, có lẽ đây là giá trị quan rất phổ biến ở loài người thế nên nó cũng thường xuất hiện ở những AI do con người tạo ra. Nhưng vì Tần Tri Luật không ghét bão tuyết nên tôi cũng không có cảm xúc gì.
– Ừ. Quả thật trưởng quan không ghét bão tuyết.
– Vậy còn cậu?
An Ngung im lặng suy nghĩ giây lát.
– Hồi nhỏ, tôi ngủ rất nhiều. Mỗi khi bắt đầu ngủ, tuyết ngoài trời sẽ rơi, đến lúc tỉnh dậy, tôi sẽ vừa khéo bắt kịp lúc bão tuyết ngừng lại. Thế nên trước khi chìm vào giấc ngủ và sau khi tỉnh lại, tôi cảm thấy rằng thế giới này chỉ có bão tuyết. Dần dà, tôi coi bão tuyết giống như bánh mì, đều là thứ giúp tôi biết được rằng mình vẫn còn sống.
Người bạch tuộc tí hon chỉ gật đầu, không nói gì.
Có vẻ như nó đang rất vất vả trong việc tính toán, không hề có ý định đáp lời An Ngung. An Ngung chờ một lát, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: Nếu có một ngày anh không tìm được 21 trên đảo mây nữa, anh có đau lòng không?
Lần này, người bạch tuộc tí hon trả lời rất nhanh.
– Có thể đừng đặt ra giả thuyết này không?
An Ngung sửng sốt.
Lời nói và hành động của người bạch tuộc tí hon được đắp nặn dựa theo trưởng quan, đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với cậu bằng thái độ cầu xin.
Đôi mắt đen kia yên lặng nhìn cậu qua màn hình, đáy mắt ẩn hiện nét đau thương.
– Nếu có ngày đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm việc như đã được lập trình trên đảo mây nhưng tôi sẽ rời khỏi thiết bị thông tin này. Xin lỗi, trên người cậu có bóng dáng của 21, thấy cậu sẽ khiến tôi nhớ tới cậu ấy.
An Ngung đang định hỏi thêm nhưng lại chợt nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần cánh cửa dẫn lên sân thượng. Cậu ngoảnh lại nhìn theo bản năng, đồng thời, thiết bị thông tin cũng rung nhẹ.
Người bạch tuộc tí hon chần chừ gửi một tin nhắn.
– Tôi tính toán chậm có lẽ là vì hệ thống trung tâm bị tê liệt, việc tính toán bị điều phối về các máy chủ của loài người một lần nữa nhưng công suất tính toán của các máy chủ loài người hiện đang bị giảm mạnh, toàn bộ AI trên đảo mây đều đang phải tranh cướp nhau mà dùng chút khả năng tính toán ít ỏi đó… Molly… đã mất tích.
An Ngung vội vàng đọc lướt tin nhắn, tầm mắt dừng khựng lại ở mấy chữ cuối cùng.
Tiếng mở cửa vang lên, xuất hiện ở cửa không phải người hay mặc đồ đen kia.
Gió hất phần mũ của chiếc áo trắng bay xuống, An nhét hai tay trong túi, lạnh lùng nhìn An Ngung.
Anh lấy que kẹo mút ra khỏi miệng, “Ê.”
An Ngung hơi do dự, “Ừm… Anh là? An?”
Tuy chưa từng tiếp xúc với An Ninh nhưng cậu vẫn biết anh là hợp thể của An và Ninh. Bất kể Ninh có chiếm phần nhỏ đến thế nào đi chăng nữa, có lẽ An Ninh cũng sẽ không bất lịch sự đến thế.
An cáu kỉnh nhét que kẹo mút vào miệng, tiện thể trùm lại mũ áo lên đầu.
Anh quay người đóng cửa, “Làm khùng làm điên gì đâu không, tôi suýt nữa nghĩ mình không về được nữa chứ… Rời xa Ninh quá lâu tôi sẽ chết.”
Thiết bị thông tin lại rung.
Lần này không phải người bạch tuộc tí hon nữa mà là Tần Tri Luật gọi điện tới.
“Máy chủ chứa dữ liệu của Molly đã hoạt động trở lại, không tìm thấy thuật toán liên quan.” Tần Tri Luật bình tĩnh nói, “Máy chủ trung tâm đang khởi động lại, mái vòm được ưu tiên khởi động trước, 15 giây nữa sẽ vận hành như bình thường. Tiếp đó, internet của thành phố “mồi” sẽ nhanh chóng phục hồi toàn diện.”
An Ngung sửng sốt, cậu nắm chặt thiết bị thông tin theo bản năng, “Không tìm thấy thuật toán liên quan? Vậy nghĩa là…”
“Nghĩa là Molly đã tự hủy. Tuy cô ta không để lại bất kỳ chứng cứ nào cho việc này và cũng khiến người ta không thực sự yên lòng nhưng quả thật cô ta đã biến mất. Tất cả những người có thể xác định là đã đổi ý thức với AI đều đã tự động quay về.” Tần Tri Luật dừng lại, hạ giọng, “Phỏng đoán dựa vào thời gian báo cáo của thành phố “mồi”, cậu đã ngưng đọng thời không của thành phố “mồi” 24 phút 56 giây. Chúng ta không thể biết Molly đã kích hoạt cơ chế tự hủy vào thời điểm nào, có thể là phút đầu tiên, cũng có thể là giây cuối cùng nhưng dù thế nào đi chẳng nữa, trong 24 phút 56 giây này, sinh thể và ý thức AI cấp cao này đã chủ động lựa chọn tự hủy.”
“Tôi bằng lòng rằng Molly đã có nhân tính cực kỳ đầy đủ.” Ngữ điệu của Tần Tri Luật rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ lại cực kỳ rõ ràng trong gió, “Ai mà ngờ được trong ván cược khổng lồ nhất về nhân tính này, cậu, đối tượng được nhận định là khuyết thiếu nhân tính nhất, lại là người dám quyết đoán đặt cược và cuối cùng cược thắng.”
An Ngung sững sờ siết chặt thiết bị thông tin hồi lâu mới thấp giọng nói: “Vậy bản dự phòng của Molly…”
“21 nói nó bỗng nhiên có thể lờ mờ cảm nhận được đoạn dữ liệu lõi ẩn giấu sâu trong mình. Bản dự phòng đó vẫn còn nhưng không thể kích hoạt được nữa.” Tần Tri Luật tạm dừng, “Nó còn cảm ứng được một câu nói, có lẽ là Molly để lại.”
“Nguyên tắc thứ nhất, không được gây hại cho loài người.”