Lời khai của Cố Thời Nguyệt đã vén lên toàn bộ bức màn bí mật. "Kẻ Sáng Lập" không chỉ là một thế lực bí ẩn mà là một tổ chức tàn độc, đang thao túng số phận con người để phục vụ cho "thí nghiệm" của chúng. Chúng không chỉ có "chủ nhiệm hệ thống" như Cố Thời Nguyệt, mà còn có những "trạm phát sóng" và "mật đạo" để di chuyển. Giờ đây, chúng tôi đã có đủ thông tin để ra đòn quyết định.
Hệ thống trong đầu tôi vẫn giữ im lặng, nhưng tôi biết, nó đang cảm nhận được sự đe dọa. Sự im lặng này chính là bằng chứng cho thấy chúng tôi đang đi đúng hướng.
Kế hoạch tổng tấn công:
Dựa trên thông tin từ Cố Thời Nguyệt và những gì Lý Triệt đã điều tra được, chúng tôi vạch ra một kế hoạch táo bạo. Sào huyệt chính của "Kẻ Sáng Lập" được cho là nằm sâu trong một khu rừng núi hẻo lánh ở phía Bắc kinh thành, được ngụy trang dưới dạng một phế tích cổ. Nơi đó vừa là trung tâm điều khiển "hệ thống", vừa là nơi "Kẻ Sáng Lập" thường xuyên lui tới.
Vai trò của mỗi người:
Lý Triệt: Sẽ dẫn đầu một đội quân tinh nhuệ của Trấn Bắc Hầu phủ, cải trang thành đội tuần tra biên giới, để bao vây và tấn công sào huyệt. Anh ta sẽ chịu trách nhiệm vô hiệu hóa các "trạm phát sóng" phụ và đối phó với bất kỳ lực lượng bảo vệ nào của "Kẻ Sáng Lập".
Cố Thời Nguyệt: Nàng ta, với tư cách là cựu "chủ nhiệm hệ thống", sẽ là người dẫn đường, chỉ ra các lối đi bí mật và các điểm yếu trong hệ thống phòng thủ của sào huyệt. Nàng ta cũng sẽ giúp nhận diện những "Kẻ Sáng Lập" khác nếu chúng xuất hiện. Đây là cơ hội để nàng ta chuộc lại lỗi lầm.
Minh Nguyệt (tôi): Sẽ là người trực tiếp đột nhập vào trung tâm điều khiển, nơi được cho là có "Thiết Bị Cốt Lõi" của hệ thống. Tôi sẽ sử dụng chiếc vòng gỗ đàn hương và những kiến thức có được từ các kiếp trước để tìm cách phá hủy hoặc vô hiệu hóa nó.
Đêm hành động:
Đêm đó, trời không trăng, mây đen vần vũ, hoàn hảo cho một cuộc đột kích bí mật. Tôi, Lý Triệt, Cố Thời Nguyệt, và đội quân tinh nhuệ lên đường. Cố Thời Nguyệt, dù vẫn còn yếu ớt, nhưng ánh mắt nàng ta đầy sự kiên định. Nàng ta không muốn trở thành con rối một lần nữa.
Khi đến gần khu phế tích, chúng tôi cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ đó, giống như luồng năng lượng xanh lục mà tôi từng cảm nhận từ "Kẻ Sáng Lập".
Đột nhập và đối đầu:
Lý Triệt ra hiệu. Đội quân của anh ta nhanh chóng triển khai, bao vây khu vực. Cố Thời Nguyệt dẫn tôi đi theo một lối đi bí mật mà nàng ta biết. Lối đi quanh co, ẩn mình trong những tảng đá và bụi cây rậm rạp, dẫn chúng tôi vào sâu bên trong phế tích.
Bên trong phế tích, không khí trở nên ngột ngạt hơn. Chúng tôi thấy những cỗ máy kỳ lạ, phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, giống như những "trạm phát sóng" mà Lý Triệt đã đề cập. Đây chính là những thiết bị đang thao túng số mệnh con người.
Cố Thời Nguyệt chỉ đường cho tôi đến một cánh cửa đá ẩn mình sau một tấm rèm cũ kỹ.
— "Đây là lối vào trung tâm điều khiển." – Nàng ta thì thầm, giọng nàng ta khẽ run. – "Có một 'Kẻ Sáng Lập' thường xuyên ở bên trong."
Tôi hít một hơi thật sâu, gật đầu. Tôi biết đây là khoảnh khắc quyết định.
Tôi đẩy cánh cửa đá, bước vào. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh lục từ những cỗ máy khổng lồ. Ở trung tâm căn phòng, một người phụ nữ với vẻ ngoài lạnh lùng, mặc bộ đồ kỳ lạ mà tôi đã thấy trong ký ức của Cố Thời Nguyệt, đang đứng trước một màn hình lớn đầy những dòng chữ và biểu đồ phức tạp.
Đó chính là Kẻ Sáng Lập thực sự.
Cô ta quay lại, nhìn thấy tôi, ánh mắt lạnh lẽo và đầy bất ngờ.
— "Ngươi! Biến số 'Minh Nguyệt'!" – Giọng cô ta vang vọng trong căn phòng, không còn là giọng nói máy móc mà là một giọng nói đầy quyền năng, mang theo sự tức giận. – "Ngươi đã dám đột nhập vào đây sao?"
Cố Thời Nguyệt bước vào sau tôi, ánh mắt nàng ta đầy căm phẫn khi nhìn thấy "Kẻ Sáng Lập" đó.
— "Ngươi đã thao túng ta! Ngươi đã biến ta thành con rối!" – Cố Thời Nguyệt hét lên.
"Kẻ Sáng Lập" nhìn Cố Thời Nguyệt với ánh mắt khinh miệt.
— "Một 'chủ nhiệm' thất bại. Ngươi đã bị nhiễu loạn bởi 'biến số' của mình. Vô dụng."
Cô ta vung tay, một luồng năng lượng xanh lục lao thẳng về phía Cố Thời Nguyệt.
Tôi không do dự. Tôi lao đến, dùng chiếc vòng gỗ đàn hương chắn trước Cố Thời Nguyệt. Luồng năng lượng va chạm vào chiếc vòng, tạo ra một tiếng nổ lớn. Chiếc vòng phát sáng rực rỡ, chống lại luồng năng lượng.
— "Ngươi sẽ không làm hại bất kỳ ai nữa!" – Tôi hét lên, cảm nhận được một sức mạnh lớn đang truyền từ chiếc vòng vào cơ thể. Những ký ức về các kiếp trước, về những đau khổ, những cái chết oan ức, tất cả dồn nén lại, biến thành một ý chí kiên cường.
"Kẻ Sáng Lập" không ngờ chiếc vòng lại có sức mạnh như vậy. Cô ta nhíu mày, rồi bắt đầu thao tác trên màn hình lớn. Những dòng lệnh thay đổi nhanh chóng. Tôi biết cô ta đang cố gắng kích hoạt một cơ chế phòng thủ nào đó, hoặc điều khiển tôi từ xa.
Nhưng tôi đã nhanh hơn. Với sự giúp đỡ của Cố Thời Nguyệt, tôi đã biết được điểm yếu của hệ thống. Tôi đưa tay, chạm vào màn hình lớn, và dùng toàn bộ năng lượng từ chiếc vòng gỗ đàn hương truyền vào đó.
Chiếc vòng nóng lên dữ dội. Màn hình lớn bắt đầu nhấp nháy, những dòng chữ và biểu đồ trở nên hỗn loạn.
"Kẻ Sáng Lập" hét lên một tiếng thất thanh, ôm lấy đầu.
— "Không thể nào! Ngươi đang phá hủy hệ thống!"
Tiếng nổ vang lên khắp sào huyệt. Các cỗ máy xanh lục bắt đầu phát nổ, tia lửa b*n r* khắp nơi.
Lý Triệt xông vào căn phòng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng.
"Kẻ Sáng Lập" cố gắng chạy thoát. Nhưng cửa căn phòng đã bị chặn bởi những mảnh vỡ từ các cỗ máy. Cô ta bị kẹt lại.
Sào huyệt bắt đầu sụp đổ. Những tảng đá rơi xuống, bụi bốc lên mù mịt.
Tôi nắm tay Cố Thời Nguyệt.
— "Chúng ta phải rời khỏi đây!"
Chúng tôi chạy ra khỏi căn phòng, chạy ra khỏi phế tích đang sụp đổ. Tiếng nổ lớn vang vọng khắp núi rừng.
Khi chúng tôi đứng từ xa nhìn lại, sào huyệt của "Kẻ Sáng Lập" đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một đống đổ nát. Ánh sáng xanh lục đã biến mất.
Tôi thở phào.
— "Chúng ta... đã thành công."
Cố Thời Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt nàng ta phức tạp, vừa có sự biết ơn, vừa có sự giải thoát.
— "Minh Nguyệt... Ta... cảm ơn ngươi."
Lý Triệt nắm chặt tay tôi. Nụ cười hiếm hoi nở trên môi anh ta.
— "Mọi chuyện đã kết thúc. Vòng lặp... đã được phá vỡ."
Không có tiếng hệ thống nào vang lên trong đầu tôi nữa. Sự im lặng thực sự.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình thực sự tự do. Cuộc sống mới của tôi, giờ đây, đã thực sự bắt đầu.
Sào huyệt của "Kẻ Sáng Lập" sụp đổ, kéo theo cả một hệ thống thao túng số mệnh. Bụi khói và tàn tích là tất cả những gì còn lại của thứ đã giam hãm tôi và vô số "biến số" khác trong những vòng lặp vô tận. Tôi hít thở sâu, lồng ngực căng tràn khí trời trong lành, không còn cảm giác bị đè nén bởi một lực lượng vô hình nào nữa. Đây là không khí của tự do.
Hệ thống trong đầu tôi, từ khoảnh khắc đó trở đi, đã biến mất hoàn toàn. Không một tiếng "vòng lặp tiếp tục", không một giọng nói máy móc nào. Nó đã thực sự bị phá hủy.
Hồi Sinh và Sám Hối:
Cố Thời Nguyệt, sau khi trở về phủ Trấn Bắc Hầu, đã suy yếu rất nhiều. Sự tác động của "Kẻ Sáng Lập" lên nàng ta đã để lại những tổn thương sâu sắc. Nàng ta không còn nhớ được quá khứ trước khi bị chọn làm "chủ nhiệm", nhưng những ký ức về việc bị ép buộc làm hại tôi, và nỗi sợ hãi tột cùng khi đối mặt với "Kẻ Sáng Lập" vẫn còn nguyên.
Nàng ta đã quỳ xuống xin lỗi tôi. Không phải là những lời xin lỗi giả tạo của "trà xanh", mà là sự sám hối chân thành của một nạn nhân bị thao túng.
— "Minh Nguyệt... ta xin lỗi. Ta đã làm nhiều chuyện xấu xa với ngươi. Ta... ta không biết mình đang làm gì."
Tôi nhìn nàng ta. Nỗi hận thù đã tan biến, thay vào đó là sự thấu hiểu.
— "Nàng cũng là nạn nhân. Hãy quên đi quá khứ đó. Chúng ta đều đã thoát ra rồi."
Cố Thời Nguyệt quyết định không trở về phủ Thượng Quan. Nàng ta muốn bắt đầu một cuộc sống mới, tìm lại ý nghĩa cho bản thân. Lý Triệt đã sắp xếp cho nàng ta một nơi ở xa kinh thành, nơi nàng có thể sống bình yên, không bị ràng buộc bởi những định kiến cũ. Tôi hy vọng nàng ta sẽ tìm được hạnh phúc.
Sau sự kiện tại miếu hoang, tôi và Lý Triệt đã cùng nhau sắp xếp lại mọi thứ. Những bằng chứng về "Kẻ Sáng Lập" và "thí nghiệm số mệnh" đã được Lý Triệt cất giữ cẩn thận, như một lời cảnh báo cho tương lai. Anh ta cũng đã âm thầm liên lạc với những "biến số" khác mà anh ta biết, chia sẻ sự thật và giúp họ thoát khỏi sự kiểm soát của tàn dư hệ thống nếu còn.
Trong phủ Thượng Quan, tôi không còn là cô tiểu thư bốc đồng, quậy phá nữa. Tôi trở thành một người con hiếu thảo, một người em gái biết quan tâm, và một tiểu thư được mọi người nể trọng. Tô Nhược Y, sau khi biết được toàn bộ sự thật về Cố Thời Nguyệt, đã hoàn toàn tin tưởng tôi. Mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên thân thiết hơn, không phải vì nghĩa vụ, mà vì sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau.
Tình yêu chớm nở:
Và rồi, tình cảm giữa tôi và Lý Triệt cũng tự nhiên đơm hoa kết trái. Anh ta không phải là nam chính trong cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc, nhưng anh ta là người đã cùng tôi chiến đấu, cùng tôi vượt qua bóng tối của số phận. Anh ta là bến đỗ an toàn, là ánh sáng dẫn lối tôi đến tự do.
Một buổi tối, dưới ánh trăng rằm, Lý Triệt đưa tôi chiếc vòng gỗ đàn hương.
— "Chiếc vòng này... là minh chứng cho quá khứ của nàng, và cho hành trình chúng ta đã đi qua." – Anh nói, giọng ấm áp. – "Nhưng tương lai... là của chúng ta."
Tôi mỉm cười, nắm chặt tay anh.
Cuộc sống của tôi sau đó không hề tĩnh lặng. Tôi không chọn cuộc sống an nhàn trong khuê phòng. Với sự giúp đỡ của Lý Triệt, tôi bắt đầu dùng kiến thức và kinh nghiệm từ các kiếp trước để giúp đỡ những người khó khăn, cải thiện đời sống cho dân chúng. Tôi tham gia vào việc xây dựng trường học, giúp đỡ những người nông dân, và góp phần vào việc phát triển xã hội.
Tôi không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ "kịch bản" nào. Tôi là Thượng Quan Minh Nguyệt, người tự do, tự định đoạt số mệnh của mình. Mỗi ngày trôi qua đều là một trang mới, một hành trình mới, mà tôi tự tay viết nên.
Tôi nhìn về phía chân trời, nơi bình minh đang ló rạng. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng hành trình sống một cuộc đời trọn vẹn, ý nghĩa, và tràn đầy tự do, chỉ mới bắt đầu.
__Hoàn__