Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 101: Thế Giới Thứ Năm - Nam Chính Là Ảnh Đế Có Sáu Người Tình (28).




Trong lúc Trần Hàm Vân đang gọi điện, Trầm Ngư và Kiều Thiên Phi không nói một lời.

Đợi đến khi cô ta cúp máy, Trầm Ngư mới cười nhạt:

"Sao không gọi cứu thương hay cảnh sát?"

Trần Hàm Vân cụp mắt xuống. Những lời ban nãy chẳng qua chỉ là dọa Trầm Ngư, chứ cô ta thật sự không dám gọi cảnh sát.

Trần Hàm Vân hiểu khá rõ về Yến Vân Sơn. Cô ta biết hắn thực sự có khả năng làm ra những chuyện "không đứng đắn" như lời Tống Trầm Ngư trước đó.

Hơn nữa, chiếc camera giám sát gắn trên bảng tên phòng của Tống Trầm Ngư rõ ràng là do chính cô lắp đặt. Vậy nên cô ta nào dám gọi cảnh sát hay xe cứu thương?

Chưa kể, danh tiếng của Yến Vân Sơn dạo gần đây đã sụp đổ gần hết. Nếu cô ta thực sự gọi cứu thương hay cảnh sát, thì đến tối hôm đó, trên các mạng xã hội chắc chắn sẽ xuất hiện tiêu đề "Yến Vân Sơn quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c Tống Trầm Ngư ngay trước cửa nhà cô."

Lúc đó, danh tiếng vốn đã mục nát của Yến Vân Sơn sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.

Mà Trần Hàm Vân thì không muốn anh Yến của cô ta tiếp tục có bất cứ liên hệ nào với Tống Trầm Ngư nữa.

"Cô sợ à?" Trầm Ngư hỏi tiếp.

Trần Hàm Vân vẫn im lặng. Cô ta biết mình không thể cãi thắng Tống Trầm Ngư, nên dứt khoát chọn cách không trả lời.

Cô ta không nói gì, thì Tống Trầm Ngư có thể làm gì cô ta?

Trầm Ngư nhìn gương mặt tự sa ngã của Trần Hàm Vân mà khẽ bật cười.

Ánh mắt cô trượt từ gương mặt của Trần Hàm Vân sang Yến Vân Sơn.

"Thật ra, nhìn kỹ thì trông hắn cũng khá đẹp trai."

Dù gì thì Yến Vân Sơn cũng là nam chính trong thế giới này. Đã khiến bao cô gái vì hắn mà đau lòng, nếu bỏ qua nội tâm bẩn thỉu và quá khứ không hay, thì gương mặt kia quả thực là nổi bật nhất trong tất cả đàn ông ở đây.

Trần Hàm Vân siết c.h.ặ.t t.a.y Yến Vân Sơn vì câu nói mập mờ kia của Trầm Ngư.

Cô ta cắn môi, cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng mình. "Chẳng phải cô từng nói là sẽ không thích anh Yến sao?"

Trần Hàm Vân hiểu rất rõ, chỉ cần cô gái trước mặt khẽ búng tay, hoặc nhẹ nhàng cười với Yến Vân Sơn một cái, thì hắn sẽ lập tức bỏ rơi cô ta để quay lại với người kia.

Đến lúc đó, cô ta ngay cả việc tự lừa dối bản thân cũng không thể tiếp tục.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Hàm Vân dâng lên một nỗi tủi thân sâu sắc.

Thứ duy nhất giữ cô ta ở bên cạnh Yến Vân Sơn, chỉ là vì một người khác không cần hắn mà thôi.

"Đúng vậy." Trầm Ngư cười, không giấu sự chế giễu khi thấy vẻ mặt căng thẳng của Trần Hàm Vân. Cô còn nháy mắt với cô ta, giọng điệu mang chút ý vị sâu xa:

"Tôi chỉ thấy anh ta nằm yên trông dễ nhìn hơn lúc tỉnh táo mà thôi."

"Anh Yến tất nhiên là xuất sắc rồi." Trần Hàm Vân không hiểu ẩn ý của Trầm Ngư, chỉ có thể nghiến răng trả lời.

Ánh mắt cô liếc sang Kiều Thiên Phi - người từ nãy đến giờ luôn đứng cạnh Trầm Ngư trong tư thế bảo vệ. Trong lòng cô ta dâng lên một chút hy vọng kỳ lạ, hy vọng người đàn ông này sẽ lên tiếng tỏ ra khó chịu vì bạn gái mình nhắc đến một người đàn ông khác.

Thế nhưng Kiều Thiên Phi chỉ lặng lẽ đứng cạnh Trầm Ngư, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

Dù lời của Trầm Ngư như đang gián tiếp khen Yến Vân Sơn, y cũng không thể hiện bất kỳ phản ứng nào.

"Cô thích anh ta sao?" Trầm Ngư hỏi, dù trong lòng đã thừa biết câu trả lời.

Trần Hàm Vân nghe vậy liền tức giận. Cô ta cảm thấy Tống Trầm Ngư đang khoe khoang việc Yến Vân Sơn yêu cô trước mặt mình.

Nhưng cuối cùng, Trần Hàm Vân vẫn cắn răng đáp:

"Tôi chính là thích anh Yến đó, cô muốn làm gì?"

"Tôi chẳng muốn làm gì cả." Trầm Ngư nói nhẹ nhàng, rồi bất chợt đổi chủ đề:

"Gia đình cô có vẻ giàu hơn nhà Yến Vân Sơn đúng không?"

Trần Hàm Vân hơi ngẩng đầu lên, lộ rõ sự kiêu hãnh khi nghe vậy:

"Tất nhiên rồi."

Nhưng sự kiêu hãnh nhanh chóng tan biến, trong mắt Trần Hàm Vân thoáng hiện vẻ u sầu.

Lý do khiến mẹ của Yến Vân Sơn vui vẻ chấp nhận cô ta làm con dâu thực chất có liên quan rất lớn đến gia thế của cô ta.

Trần Hàm Vân là con một, nên sản nghiệp nhà họ Trần tương lai chắc chắn sẽ do cô ta thừa kế. Thế nhưng, cô ta lại là một người yêu văn chương, thích thi ca hội họa, hoàn toàn không biết gì về kinh doanh.

Chính vì vậy, trong giới thượng lưu ở Hải Thành, ai cũng biết: Người nào cưới được Trần Hàm Vân sẽ gần như nắm được toàn bộ nhà họ Trần.

Mẹ của Yến Vân Sơn cương quyết muốn cô làm con dâu, cũng vì tham vọng đó.

Trần Hàm Vân hiểu rất rõ điều này. Nhưng cô ta cần sự ủng hộ của ba mẹ Yến Vân Sơn để giữ vững vị trí vị hôn thê. Cho nên, dù biết mình đang bị mẹ của Yến Vân Sơn lợi dụng, cô ta vẫn chấp nhận.

Hai năm trước, dưới sự thúc đẩy của nhà họ Yến, cô ta và Yến Vân Sơn suýt nữa đã kết hôn. Lúc ấy, cả hai đều đã bắt đầu chuẩn bị đám cưới.

Thế nhưng, sau khi trở về từ một lần đi quay phim, Yến Vân Sơn đột nhiên kiên quyết hủy hôn.

Trần Hàm Vân không muốn chia tay, nhưng cô ta cũng không muốn khiến hắn ghét mình. Vì thế, cô ta đành nuốt nhục mà đồng ý.

Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn cô ta đầy tò mò, hỏi một cách khó hiểu:

"Vậy nếu cô có quyền lực hơn anh ta, tại sao lại chịu đựng để anh ta quen hết người này đến người khác?"

Ở một khía cạnh nào đó, Trầm Ngư rất khâm phục Trần Hàm Vân. Dù sao cũng không phải ai cũng có dũng khí ở bên cạnh một người không yêu mình suốt nhiều năm, lại còn tận mắt chứng kiến hắn thân thiết với người phụ nữ khác.

Gương mặt Trần Hàm Vân đỏ bừng vì xấu hổ. Cô ta trừng mắt nhìn Trầm Ngư, gần như muốn nổi giận:

"Tôi thích thế đấy. Liên quan gì đến cô?"

Trần Hàm Vân thật sự ghét Tống Trầm Ngư. Rõ ràng cô ta là người lớn lên bên cạnh Yến Vân Sơn, mẹ hắn cũng từng nói rằng cô sinh ra là để làm vợ hắn.

Vậy mà Tống Trầm Ngư lại đột ngột xuất hiện trong cuộc đời Yến Vân Sơn. Chỉ vì cô ta đi du học vài năm, khi quay về, anh Yến đã nói có bạn gái rồi.

Khi nghe tin đó, cô ta như người mất hồn. Mãi cho đến khi Yến Vân Sơn và Trầm Ngư chia tay, trái tim tưởng như đã c.h.ế.t mới hồi sinh trở lại.

Trần Hàm Vân từng nghĩ Tống Trầm Ngư chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của cô ta và Yến Vân Sơn. Nhất là sau khi hắn hẹn hò hết người này đến người khác, cô ta đã dần quên đi cái tên đó.

Nào ngờ, bảy năm sau, người phụ nữ tưởng như chỉ là thoáng qua ấy lại xuất hiện lần nữa.

Trầm Ngư chẳng thèm để tâm đến những lời đầy độc ý kia của Trần Hàm Vân, chỉ nghiêng đầu hỏi:

"Nếu cô thích anh ta đến thế, sao lại chỉ biết đứng nhìn anh ta yêu người khác?"

Trầm Ngư liếc nhìn Yến Vân Sơn đang bất tỉnh dựa trên vai Trần Hàm Vân, rồi thản nhiên nói:

"Cô xem, giờ anh ta đang nằm yên bên cạnh cô, chẳng phải rất tốt sao?"

Nói rồi, Trầm Ngư nhìn cô đầy tán thưởng:

"Cũng có thể cô là kiểu người thích hy sinh. Nhưng mà mấy chuyện đó chẳng liên quan đến tôi. Tôi nói với cô chừng này chỉ để nhắc cô: Trông chừng anh ta cho kỹ, đừng để anh ta đến quấy rầy tôi nữa. Tôi thật sự không có một chút hứng thú nào với anh ta cả."

Nói xong, Trầm Ngư bất ngờ túm lấy cổ áo Kiều Thiên Phi, kéo y cúi đầu xuống trước mặt cô, rồi hôn lên môi y ngay trước mặt Trần Hàm Vân.

Trần Hàm Vân trợn tròn mắt, không thể tin nổi, trong khi Trầm Ngư cười mỉm, ánh mắt cong cong như vầng trăng:

"Người đàn ông của tôi chỉ có thể là của tôi. Nếu anh ta dám phản bội tôi, tôi sẽ bẻ gãy chân anh ta."

Trầm Ngư dừng một chút, giọng trở nên mềm mại như mật, khiến người nghe không khỏi rung động:

"Tôi sẽ khiến anh ta không thể rời xa tôi."

Nói rồi, cô không thèm nhìn biểu cảm kinh ngạc của Trần Hàm Vân, nắm tay Kiều Thiên Phi mở cửa phòng 102 rồi bước vào.

Ngay khi bước vào, Kiều Thiên Phi không kìm được liền ép Trầm Ngư vào cánh cửa. Y không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nuốt trọn lấy cô.

Trầm Ngư hơi gật đầu. Được sự cho phép, Kiều Thiên Phi lập tức như mãnh hổ nhào tới, hôn lên đôi môi của người con gái dưới thân mình.

Âm thanh nụ hôn cháy bỏng vang vọng trong không gian nhỏ hẹp phía sau cánh cửa.

Kiều Thiên Phi hôn Trầm Ngư rất lâu, lâu đến mức bên ngoài cửa phòng, Yến Vân Sơn và Trần Hàm Vân đã bị đưa đi rồi mà y vẫn chưa chịu buông môi cô ra.

"Bẻ gãy chân anh sao?" Kiều Thiên Phi thì thầm, mũi áp sát vào mũi Trầm Ngư.

Trước khi Trầm Ngư kịp trả lời, y đã khẽ nói tiếp:

"Tiểu Ngư, anh sẽ không làm chuyện như thế. Em sẽ không có cơ hội đó đâu."

Suốt hơn hai mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên y gặp một cô gái không khiến y cảm thấy phản cảm, mà còn khiến tim y đập liên hồi không kiểm soát được. Y làm sao có thể phản bội cô được?

Trầm Ngư nhìn thẳng vào mắt Kiều Thiên Phi, nhưng cô chỉ thản nhiên nhún vai:

"Lúc nãy em nói vậy là để cho cô ta nghe thôi. Anh không cần để tâm."

Cô trời sinh đã lạnh lùng hơn người khác. Nếu một ngày người đàn ông của cô phản bội, có lẽ cô chỉ đơn giản là đá anh ta ra khỏi cuộc đời mình.

Còn kiểu như vì một người đàn ông mà làm những chuyện cực đoan như Trần Hàm Vân thì... nghĩ thế nào cũng không giống tính cách của cô.

Cô không cắm sừng người khác đã là có lương tâm lắm rồi.

Kiều Thiên Phi nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu, rồi bất ngờ bế cô lên, ôm vào lòng và đi thẳng vào phòng ngủ.

Trần Hàm Vân đưa Yến Vân Sơn đến bệnh viện tư nhân từng đến trước đó - nơi có khả năng bảo mật thông tin rất tốt.

Dù sao Yến Vân Sơn cũng là ngôi sao lớn. Mới nhập viện chưa đầy bao lâu lại phải quay lại, nếu để đám phóng viên ngoài kia biết được, ai mà biết bọn họ sẽ viết những gì về hắn.

Bác sĩ kiểm tra xong thì kết luận: Yến Vân Sơn bất tỉnh là do tâm trạng kích động quá mức. Sau đó, bác sĩ kê một số thuốc an thần, tiêm xong rồi rời đi.

Yến Vân Sơn nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bình yên. Trần Hàm Vân thấy thế cũng dần dần yên tâm lại.

Cô ta ngồi bên giường suốt cả buổi. Đến khi ba chai truyền dịch mà bác sĩ kê đã truyền xong, bầu trời ngoài cửa sổ phòng bệnh cũng đã tối sầm, Yến Vân Sơn mới dần tỉnh lại.

Thấy hắn mở mắt, Trần Hàm Vân vui mừng thốt lên:

"Anh Yến!"

Nhưng Yến Vân Sơn chỉ lặng lẽ nhìn trần nhà trắng toát phía trên.

Trần Hàm Vân chu môi, có chút tủi thân:

"Anh Yến, anh để ý đến em một chút được không?"

Vẫn không có tiếng trả lời. Trần Hàm Vân càng lúc càng tức giận, cố chấp ngồi yên bên giường nhìn chằm chằm hắn.

Sau một hồi im lặng kéo dài, cuối cùng Yến Vân Sơn cũng mở miệng, nhưng câu nói của hắn lại như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Trần Hàm Vân.

"Giá như cô chưa từng xuất hiện."

Nếu như hắn chưa từng gặp Trần Hàm Vân, thì mẹ hắn đã chẳng chê bai xuất thân của Trầm Ngư là tầm thường, cũng chẳng đặt ra bao điều kiện khắc nghiệt.

Nếu vậy, hắn cũng không đến mức phải âm thầm thay đổi nguyện vọng đại học của Trầm Ngư chỉ để được ở bên cô. Và giờ đây, Trầm Ngư cũng sẽ không mãi mãi oán hận hắn.

Biết đâu hai người họ đã có thể cùng nhau bước từ đồng phục học sinh đến váy cưới, trở thành cặp đôi khiến người người ngưỡng mộ.

Yến Vân Sơn chậm rãi quay đầu, nhìn Trần Hàm Vân ở bên cạnh, lặp lại một lần nữa:

"Giá như cô chưa từng xuất hiện."

Trần Hàm Vân cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cô ta che mặt lại rồi òa khóc, chạy ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng cô ta cũng không chạy đi xa. Vừa bước ra khỏi cửa, chân cô ta mềm nhũn, liền quỳ sụp xuống hành lang trước phòng.

May mà cô ta đã sắp xếp để Yến Vân Sơn nằm ở phòng VIP đắt nhất bệnh viện. Bác sĩ cũng vừa rời đi, tạm thời sẽ không quay lại làm phiền, nên không ai thấy được bộ dạng đáng thương của cô ta lúc này.

Thế nhưng trong lòng Trần Hàm Vân vừa đau đớn vừa nhục nhã. Mười năm ở bên Yến Vân Sơn, mười năm yêu thương, cuối cùng cô ta chỉ nhận lại một câu nói khiến trái tim tan vỡ.

Yến Vân Sơn thực sự vô tình đến vậy sao? Nhưng hắn đâu có như vậy khi ở bên Tống Trầm Ngư...

Trần Hàm Vân ôm đầu, cứ mỗi khi nghĩ đến Trầm Ngư, hình ảnh buổi chiều hôm đó lại hiện lên rõ mồn một.

Những câu nói mà cô ta cố gắng quên đi bỗng trồi lên từ đáy ký ức, như lời nguyền bám chặt lấy tâm trí:

"... Giờ anh ta đang nằm yên bên cạnh cô, chẳng phải rất tốt sao?"

"...Bẻ gãy chân anh ta, khiến anh ta không thể rời xa tôi."

Gương mặt xinh đẹp của cô gái ấy, đôi môi đỏ mọng ấy, cứ không ngừng hiện lên trong đầu Trần Hàm Vân.

Trần Hàm Vân ôm chặt đầu, tiếng khóc dần nhỏ lại.

Không biết qua bao lâu, cô gái với mái tóc dài ướt đẫm nước mắt chậm rãi ngẩng mặt lên khỏi đôi tay.

Cô ta mím môi, khẽ nở một nụ cười rụt rè mà dịu dàng. Đôi mắt tuy còn sưng đỏ vì khóc quá lâu, nhưng ánh sáng lóe lên trong đáy mắt lúc ấy lại sáng hơn bất cứ thứ gì.

"Cô nói đúng." Trần Hàm Vân thì thầm với chính mình.

Năm ngày sau, khi Trầm Ngư vẫn còn đang nằm trên giường ôm Kiều Thiên Phi, cô nghe thấy âm thanh cơ giới lạnh lùng của hệ thống vang lên:

[Nhiệm vụ thất bại. Mời ký chủ chuẩn bị, thế giới tiếp theo sắp bắt đầu.]

Mây tan, mưa tạnh. Trầm Ngư gối đầu lên n.g.ự.c Kiều Thiên Phi, mắt nhắm lại, hỏi hệ thống trong đầu:

[Nói xem, Trần Hàm Vân đã làm gì?]

Hệ thống im lặng một lát, nhưng bởi vì "sự đe dọa" mà Trầm Ngư từng gieo rắc trong các thế giới trước, nó đành ngoan ngoãn trả lời:

[Trần Hàm Vân sắp xếp một vụ tai nạn xe hơi khi Yến Vân Sơn đang ra ngoài. Sau vụ đó, Yến Vân Sơn rơi vào trạng thái thực vật, còn Trần Hàm Vân thì cứ thế mà cưới hắn.]

Nam chính đã thành người thực vật, nhiệm vụ của Trần Hàm Vân đương nhiên không thể tiếp tục nữa.

[Ít nhất cô ta cũng có chút lý trí.] Trầm Ngư lạnh nhạt bình luận.

Trước đó cô chỉ "tốt bụng" nhắc nhở Trần Hàm Vân một câu vì thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta.

Người có năng lực mạnh hơn Yến Vân Sơn, tại sao lại phải cam chịu ở bên hắn như một kẻ bị ruồng bỏ?

Còn câu nói "bẻ gãy chân" trước đó, tuy Trầm Ngư không thực sự định làm, nhưng từ tận đáy lòng, cô thật sự tin rằng quan điểm đó không sai.

Nếu cô ta đã yêu Yến Vân Sơn đến vậy, mà hắn lại vừa trêu chọc vừa dẫm đạp lên tình cảm của cô ta, thì Trần Hàm Vân việc gì phải nương tay?

Nếu cô ta thích hắn đến thế, sao không dùng chút thủ đoạn để giữ hắn bên cạnh?

Giống như hiện tại, những gì Trần Hàm Vân làm là đúng: Nếu Yến Vân Sơn tỉnh lại chỉ để tiếp tục làm tổn thương người khác, vậy thì để hắn ngủ mãi mãi còn hơn.

Dù sao, ba mẹ của Yến Vân Sơn cũng sẽ chẳng từ chối một cô gái vẫn chịu cưới con trai họ ngay cả khi hắn đã trở thành người thực vật, phải không?

Hệ thống rùng mình trước sự lạnh lùng đến rợn người trong lời nói của Trầm Ngư, vội vàng mở ra thế giới tiếp theo, không dám lên tiếng thêm một lời nào.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận