Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 104: Thế Giới Thứ Sáu - Nam Chính Trăng Hoa, Có Con Trai Ba Tuổi (3).




Bốn người ngồi quanh bàn, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng, bữa tối kết thúc trong bầu không khí trầm lặng ấy.

Sau khi ăn xong, Trầm Ngư gọi phục vụ tới dọn bàn, rồi mang chiếc bánh kem cô đã mua ra.

Cô mở hộp bánh, lấy chiếc bánh kem ra ngoài, rồi lấy hai cây nến hình số 2 và 5 mà tiệm bánh đã chuẩn bị sẵn, c*m v** chính giữa bánh.

Thẩm Hi nhìn Trầm Ngư châm nến bằng bật lửa, khi ánh mắt y dừng lại ở dòng chữ đỏ "Trọn tháng trọn năm, trọn đời trọn kiếp" được viết trang trọng trên bánh, đôi mắt y chợt đỏ hoe.

Y đã làm gì mà xứng đáng có được một người vợ như Trầm Ngư?

Ánh mắt dịu dàng của Trầm Ngư rơi vào người Thẩm Hi, cô thúc giục:

"Suy nghĩ cái gì đấy? Mau thổi nến rồi ước đi."

"Ừm."

Thẩm Hi cố gắng đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cúi người, thổi tắt ngọn nến.

Y nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện:

"Mong vợ tôi, Trương Trầm Ngư, khỏe mạnh mỗi ngày, bình yên hạnh phúc."

Sau khi ước xong, Thẩm Hi mở mắt ra, Trầm Ngư đưa cho y một con d.a.o nhựa.

"Đến lúc cắt bánh rồi đấy."

Đây là lần đầu tiên Trầm Ngư tổ chức sinh nhật cho ai đó kể từ khi bị hệ thống ràng buộc và xuyên đến thế giới này, nên đương nhiên cô rất chú tâm.

Thẩm Hi khẽ mỉm cười, cầm d.a.o nhựa, cắt một miếng bánh đặt vào khay xốp, rồi đưa cho Trầm Ngư.

Cô không từ chối, ông bà Thẩm cũng vậy.

Thẩm Hi tiếp tục chia bánh, trong chốc lát, bàn ăn tràn ngập không khí ấm áp và hòa thuận.

Ngay lúc đó, phía sau Trầm Ngư bỗng vang lên một giọng nữ mang vẻ ngạc nhiên:

"Thư ký Trương?"

Động tác của Trầm Ngư khựng lại, cô quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Cô thấy Chu Ý Hàm đang khoác tay một người đàn ông đứng bên cạnh, mặc một bộ sườn xám bằng lụa bóng ôm sát người, cổ đeo chuỗi ngọc trai tròn đầy, trông quý phái và rạng rỡ. Cô ta đang nhìn Trầm Ngư với vẻ hơi ngạc nhiên.

Ánh mắt của Chu Ý Hàm lướt qua Trầm Ngư rồi dừng lại trên người Thẩm Hi, lúc này đang đứng bên cạnh, tay cầm d.a.o nhựa, cũng đang ngạc nhiên nhìn lại cô ta.

Sau vài giây, ánh mắt Chu Ý Hàm lại rơi xuống chiếc bánh đã được cắt ra đặt trên bàn, nở nụ cười:

"Vị này chắc là chồng cô rồi nhỉ?"

Trầm Ngư mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu:

"Chồng tôi, Thẩm Hi."

"Đây là đồng nghiệp của em, Chu Ý Hàm... còn người này, anh gọi là tổng giám đốc Bạch là được rồi."

Cô hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn đầy mãnh liệt của người đàn ông đứng bên cạnh Chu Ý Hàm, tự nhiên giới thiệu.

Có lẽ vì thấy Trầm Ngư đúng là đã kết hôn, Chu Ý Hàm dường như cũng trở nên thân thiện hơn.

Cô ta mỉm cười nói với Thẩm Hi:

"Chúc mừng sinh nhật, anh Thẩm."

Sau đó quay sang Trầm Ngư, lấy tay che miệng cười khẽ:

"Trùng hợp thật! Tôi và tổng giám đốc Bạch cũng đến đây dự tiệc sinh nhật."

Tuy nhiên, với địa vị của Bạch Thiếu Minh, những người đến mừng sinh nhật hôm nay tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Bọn họ tới nhà hàng Kim Yến không lâu sau khi Trầm Ngư và người nhà đến.

Người tổ chức tiệc sinh nhật vốn đã đặt một địa điểm khác, nhưng vì nhà hàng đó đúng lúc gặp sự cố, nên Bạch Thiếu Minh cùng mọi người mới chuyển sang đây.

Chỉ là, khác với Trầm Ngư và gia đình chỉ có thể ngồi ở đại sảnh, khi Bạch Thiếu Minh tới nơi, ông chủ nhà hàng Kim Yến đích thân ra tiếp đón, còn sắp xếp cho họ phòng riêng vốn đã bị người khác đặt trước.

Cũng chính vì thế, khi Chu Ý Hàm theo Bạch Thiếu Minh xuống lầu hóng gió, vừa bước xuống cầu thang đã tình cờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nổi bật của Trầm Ngư qua khe hở của những tấm rèm che giữa các bàn, cùng với chàng trai trẻ và hai người lớn tuổi đang đứng gần cô.

Chu Ý Hàm khựng lại giây lát, sau đó kéo Bạch Thiếu Minh đến chào hỏi Trầm Ngư.

Một là, cô ta tự biết ban sáng mình đối xử không được lịch sự với Trầm Ngư, nên muốn tìm cơ hội làm dịu tình hình.

Hai là, cô ta có chút tư tâm, muốn để Bạch Thiếu Minh tận mắt chứng kiến cảnh này.

Trầm Ngư gật đầu xem như đồng tình, thái độ lễ phép nhưng xa cách.

"Đúng là trùng hợp thật."

Khi không dính đến Bạch Thiếu Minh, Chu Ý Hàm đúng là một cô gái thông minh và biết điều.

Sau vài câu khách sáo, Chu Ý Hàm khéo léo đề nghị rời đi:

"Tôi phải đưa tổng giám đốc Bạch đi xử lý chút chuyện, chúng tôi đi trước nhé. Mai gặp lại ở công ty."

"Mai gặp." Trầm Ngư gật đầu.

Chu Ý Hàm cười nhẹ, quay người rời đi.

Nhưng mới đi được hai bước... cô ta bỗng không nhúc nhích được nữa.

Chu Ý Hàm sững người, khó hiểu nhìn sang người đàn ông cao lớn bên cạnh.

"Thiếu Minh?"

Bạch Thiếu Minh dời ánh mắt khỏi Thẩm Hi, người mà trong mắt hắn chẳng có gì ngoài gương mặt dễ nhìn, rồi liếc nhìn Chu Ý Hàm, gật đầu mà không nói gì, tiếp tục bước đi.

Chu Ý Hàm thấy thế cũng không nói gì thêm, vội vã bước theo.

Trong sảnh, ông Thẩm vẫn chưa hiểu chuyện vừa rồi, lên tiếng hỏi Trầm Ngư:

"Trầm Ngư, cậu trai trẻ đó là sếp của con à? Nhìn chẳng lớn tuổi hơn con là mấy."

Ông biết nguyên chủ sau khi tốt nghiệp đã vào một công ty nằm trong top 100 toàn cầu, nhưng vốn không quan tâm giới kinh doanh, nên khi nghe Chu Ý Hàm gọi một người chỉ trạc tuổi con trai và con dâu mình là tổng giám đốc, ông không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Trầm Ngư bình tĩnh đáp:

"Vâng, đó là chủ công ty con đang làm."

Bà Thẩm, vốn là phụ nữ nên tinh ý hơn, liếc nhìn Trầm Ngư rồi hỏi:

"Vừa rồi đồng nghiệp con gọi con là thư ký Trương? Không phải trước đây con làm ở bộ phận marketing sao?"

"Con vừa được điều chuyển hôm nay, cũng mới quen cô ấy lúc sáng thôi. Tổng giám đốc công ty con có bốn thư ký lận."

"Cái cô kia cũng là thư ký à?" Bà Thẩm giật mình, lẩm bẩm "Giới trẻ bây giờ thật là... yêu đương trong công ty là không được đâu."

Huống hồ là tổng giám đốc với thư ký yêu nhau, làm sao làm việc cho ra hồn?

Trầm Ngư không đáp lời. Sau vài câu trò chuyện, bà Thẩm cũng tạm gác lại nghi ngờ, vui vẻ ăn bánh sinh nhật của con trai.

Thẩm Hi thì vừa ăn bánh, vừa hơi thất thần.

Y có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của cấp trên Trầm Ngư cứ dán chặt vào y từ lúc xuất hiện, trong đó thậm chí có chút ác ý mà y không sao hiểu nổi.

Thẩm Hi liếc sang Trầm Ngư bên cạnh, mím môi, im lặng không nói gì.

Sau khi ăn xong bánh ở nhà hàng Kim Yến, Thẩm Hi vốn định đưa ba mẹ về nhà nghỉ ngơi qua đêm. Nhưng vì cảm thấy áy náy, ba mẹ y nhất quyết không chịu về, sợ làm phiền cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ.

Vì vậy, theo ý ba mẹ, Trầm Ngư và Thẩm Hi đành đưa họ đến khách sạn gần chung cư để nghỉ tạm.

Lúc đặt phòng, ông Thẩm không chút do dự nói với Thẩm Hi rằng ông đã đặt vé máy bay sáng mai, bảo con trai nhớ chở hai ông bà ra sân bay.

Chuyện này, ông cố tình nói riêng với Thẩm Hi, không để Trầm Ngư biết.

Thẩm Hi do dự, định từ chối, nhưng ông Thẩm như đã đoán trước, lập tức đưa tay che miệng con.

Ánh mắt ông tha thiết nhìn Thẩm Hi:

"Con à, từ khi con mắc bệnh, ba với mẹ vẫn luôn nghĩ là lỗi của con bé. Còn xúi con ly hôn nữa. Bây giờ biết là lỗi ở con, ba không còn mặt mũi nào đối diện với vợ con nữa... Nghe lời ba lần này đi."

Nghe ba nói vậy, nét mặt Thẩm Hi dần dịu xuống. Y lắng nghe tiếng trò chuyện khe khẽ của mẹ và vợ mình trong phòng khách sạn, rồi gật đầu đáp lại ánh mắt trông đợi của ba.

Gương mặt ông Thẩm lúc này mới hơi thả lỏng, nhưng vừa nghĩ đến bệnh tình của con trai, ông lại thấy nặng lòng, không kìm được mà liếc nhìn con một cái.

Ông dè dặt dặn dò:

"Con trai à, con tuyệt đối đừng từ bỏ việc điều trị. Biết đâu sau này gặp được bác sĩ giỏi, có thể chữa khỏi hoàn toàn thì sao."

Ông thở dài lần nữa, tiếp tục nói:

"Nếu thật sự không còn cách nào, mà vợ con lại đồng ý, thì có thể nhận nuôi một đứa trẻ bên ngoài. Dù sao hai đứa cũng làm việc xa nhà mấy năm rồi. Cùng lắm thì cứ ở lại Hải Thành thêm vài năm, không về quê. Nếu có ai hỏi, thì cứ nói đứa bé là con ruột hai đứa."

Như vậy cũng giữ được thể diện cho Thẩm Hi.

Nhưng ông Thẩm biết rõ ý tưởng của mình quá lý tưởng, nên ông nói thêm:

"Nếu vợ con không muốn nhận con nuôi, thì cứ như trước đây ba với con từng bàn, nói với người ngoài là con vô sinh."

Vô sinh nghe vẫn đỡ hơn là bất lực.

Sau khi ổn định tinh thần cho ông bà Thẩm, Trầm Ngư cùng Thẩm Hi lái xe về nhà.

Khi họ về đến nơi, bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực. Cuối tháng, lại thêm trời nhiều mây, suốt đường đi không thấy một tia trăng sáng.

Sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ, tắt đèn nằm xuống giường, căn phòng bỗng chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Thẩm Hi nằm thẳng đơ trên giường, hai tay đặt lên bụng, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà trong màn đêm.

Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay quá nhiều, đến mức y vẫn chưa kịp tiêu hóa hết.

Y suýt nữa thì ly hôn với Trầm Ngư...

Trầm Ngư lại kiên quyết không chịu ly hôn với y...

Ba mẹ biết chuyện bệnh tật của y, lập tức bay đến Hải Thành, còn quỳ xuống xin lỗi Trầm Ngư...

Từng chuyện một đều in đậm trong lòng y.

Thẩm Hi không kìm được, khẽ thở dài.

"Sao thế?" Trầm Ngư nhắm mắt, nghe thấy tiếng thở dài liền dịu giọng hỏi.

Thẩm Hi thành thật trả lời:

"Anh chỉ thấy... mọi chuyện hôm nay giống như mơ vậy."

"Không vui à?" Trầm Ngư hỏi lại.

"Đương nhiên là vui rồi." Thẩm Hi lập tức đáp.

Bí mật y che giấu suốt ba năm, hôm nay gần như được tháo gỡ trong một lần, y cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Trầm Ngư khẽ cong môi:

"Vậy để em hỏi anh một câu, anh có thể trả lời thật không?"

"Câu gì?" Trong bóng tối, Thẩm Hi quay đầu về phía Trầm Ngư.

"Nếu hôm nay em thật sự ký vào đơn ly hôn, thì anh sẽ làm gì?"

Vừa nghe câu hỏi này, đầu óc Thẩm Hi lập tức tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, sắc mặt y chợt trắng bệch.

Y trở người, nằm nghiêng ôm lấy tay Trầm Ngư, nghiêm túc nói:

"Thì anh sẽ hối hận đến chết."

Thẩm Hi cũng không hiểu vì sao mấy hôm trước mình lại quyết tâm ly hôn đến vậy.

Những suy nghĩ khi ấy vẫn còn rõ mồn một trong đầu y, thậm chí y còn nhớ rõ từng lý do mình đưa ra.

Nhưng y thật sự không hiểu vì sao sáng nay mọi chuyện lại đi đến mức đó.

Chỉ cần nghĩ đến việc Trầm Ngư rời xa mình, lồng n.g.ự.c y liền co rút đau đớn.

"Ừm." Trầm Ngư mỉm cười khẽ "Anh yêu em đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi."

Thẩm Hi vừa nói vừa vô thức đưa bàn tay đang nắm lấy tay Trầm Ngư lên, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô.

Chỉ vì một hành động như vậy, cả hai người đều run lên nhẹ nhẹ.

Một lúc sau, Trầm Ngư rút tay mình lại, giọng có chút phức tạp:

"Ngủ đi."

"Ừm."

Thẩm Hi không hiểu Trầm Ngư đang nghĩ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hôm sau.

Sau khi giải quyết xong vài việc gia đình, Trầm Ngư đến công ty với trạng thái vô cùng phấn chấn. Vừa ngồi vào bàn làm việc trong phòng thư ký, cô lập tức bị Chu Ý Hàm trêu chọc:

"Trầm Ngư, hôm nay nhìn sắc mặt hồng hào quá nha~"

Trầm Ngư mỉm cười đáp lại:

"Cảm ơn lời khen của cô."

Chu Ý Hàm lại cười trêu lần nữa:

"Chồng cô cũng đẹp trai ghê. Có vẻ tình cảm hai người rất tốt."

Trầm Ngư trả lời:

"Chúng tôi mới kết hôn được vài năm thôi, nên tình cảm có lẽ sâu hơn mấy đôi khác một chút."

"Cạch" một tiếng vang lên.

Trầm Ngư và Chu Ý Hàm cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Liễu Tường đang luống cuống cúi xuống nhặt tập tài liệu vừa đánh rơi.

Chu Ý Hàm dịu dàng hỏi:

"Chị Liễu Tường, hôm nay chị sao thế? Trông hơi mất tập trung nha?"

Hôm qua, Chu Ý Hàm vừa biết người mà mình tưởng là tình địch đã có chồng, lại còn trải qua một buổi tối lãng mạn cùng Bạch Thiếu Minh, tâm trạng cô ta rất tốt. Vì vậy, đối mặt với Liễu Tường, cô ta tỏ ra thân thiết thật lòng.

Liễu Tường vội vàng đáp:

"Không sao cả!"

Chị ta theo bản năng liếc nhìn Trầm Ngư rồi nói thêm:

"Chắc tối qua tôi ngủ không đủ thôi."

"Ồ." Thấy Liễu Tường né tránh, Chu Ý Hàm cũng không nói thêm gì, chỉ quay lại chỗ ngồi, ngả người dựa vào ghế, bắt đầu chỉnh lại lớp trang điểm trước gương.

Sáng nay Bạch Thiếu Minh có việc bận, không đến công ty, khiến nhóm thư ký cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Họ chỉ cần chuẩn bị sẵn hồ sơ tài liệu mà hắn sẽ dùng buổi chiều là được.

Liễu Tường vừa làm việc vừa nghĩ đến tin nhắn mà chị ta nhận được từ Bạch Thiếu Minh sáng nay.

Nội dung rất rõ ràng, Bạch Thiếu Minh muốn Trương Trầm Ngư làm thư ký riêng cho hắn.

Liễu Tường hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì. Chính vì hiểu, nên chị ta càng cảm thấy khó tin.

Chẳng lẽ tổng giám đốc Bạch không biết Trương Trầm Ngư đã kết hôn sao?

Vậy tại sao lúc này lại đưa ra quyết định đó...

Từ lúc nhận được tin nhắn, lòng chị ta thấp thỏm không yên, cảm giác tội lỗi tràn ngập.

Chị ta hiểu rõ tính Bạch Thiếu Minh, chỉ qua một tin nhắn, chị ta đã biết hắn thật sự quyết tâm chiếm được Trầm Ngư.

Sau cả buổi sáng dằn vặt, cuối cùng Liễu Tường đưa ra một quyết định.

Trước giờ nghỉ trưa, chị quay sang Trầm Ngư, mỉm cười nói:

"Trầm Ngư, bên phía tổng giám đốc Bạch đang thiếu một thư ký riêng. Chị, Ý Hàm và Y Y đều có việc khác, nên nhờ em hỗ trợ tổng giám đốc Bạch vài hôm nhé."

Vừa dứt lời, cả phòng thư ký lập tức yên lặng.

Trầm Ngư ngạc nhiên nhìn Liễu Tường:

"Nhưng chị Liễu Tường, em mới vào chưa biết gì nhiều... Lỡ làm sai khi đi theo tổng giám đốc Bạch thì sao?"

Chu Ý Hàm thấy vậy liền vội nói:

"Chị Liễu Tường, để em đi cũng được. Công việc em đang làm sắp xong rồi..."

Liễu Tường lập tức cắt ngang lời cô:

"Không sao. Có gì không biết thì cứ hỏi tôi."

Chị ta liếc mắt cảnh cáo Chu Ý Hàm:

"Sao? Bây giờ lời tôi không còn giá trị nữa à?"

Ánh mắt lạnh lùng của Liễu Tường khiến vẻ bất mãn của Chu Ý Hàm dần tan biến. Cô ta cắn môi, đối diện với ánh nhìn nghiêm khắc của Liễu Tường, rồi liếc sang Trầm Ngư, người đang lộ rõ vẻ từ chối.

Chu Ý Hàm nghĩ: So với để Tống Y Y bụng đầy dã tâm theo sát tổng giám đốc Bạch, thì để người đã có chồng như Trầm Ngư bên cạnh hắn vẫn tốt hơn.

Cô ta đành ngoan ngoãn đáp:

"Tất nhiên là em sẽ làm theo sự sắp xếp của chị Liễu Tường."

"Vậy quyết định thế nhé. Khi tổng giám đốc Bạch quay lại vào buổi chiều, Trầm Ngư, em sẽ đi theo hỗ trợ. Đây là lịch trình hôm nay của tổng giám đốc Bạch, em chỉ cần nhắc nhở tổng giám đốc đúng giờ là được."

Trầm Ngư miễn cưỡng đáp:

"Vâng, chị Liễu Tường."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận