Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 106: Thế Giới Thứ Sáu - Nam Chính Trăng Hoa, Có Con Trai Ba Tuổi (5).




Khi biết Trầm Ngư sẽ đi cùng Bạch Thiếu Minh tới buổi tiệc tối với tư cách bạn đồng hành, Chu Ý Hàm tỏ rõ thái độ lạnh nhạt, buông ra những lời mỉa mai như: "Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong," hay "Cứ tưởng là người đứng đắn, ai ngờ cũng chịu khó đợi cơ hội thế này."

Tuy nhiên, Trầm Ngư hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Chu Ý Hàm, cô ta muốn nói gì thì cứ để cô ta nói.

Dù sao thì ba người còn lại trong văn phòng thư ký cũng chẳng ai thật sự để ý tới lời của Chu Ý Hàm.

Chu Ý Hàm lẩm bẩm mỉa mai một lúc, nhưng thấy đối tượng mình nhằm vào chẳng thèm để ý, cô ta giống như đánh vào bịch bông, tức tối mà chẳng xả được giận.

Chu Ý Hàm bực bội bĩu môi, rồi đột nhiên đứng phắt dậy, định vào văn phòng Bạch Thiếu Minh để làm nũng, tranh thủ xin đổi phần công việc của mình với phần việc của Trương Trầm Ngư.

Thế nhưng vừa mới bước ra khỏi khu làm việc của mình, Liễu Tường nãy giờ vẫn im lặng, bỗng dưng lên tiếng, giọng đầy khó chịu:

"Thế nào? Giờ cô còn không coi tôi ra gì nữa à? Không hài lòng với phần việc tôi giao cho cô sao?"

Giọng điệu của Liễu Tường gay gắt đến mức Chu Ý Hàm, người đang định đi về phía văn phòng của Bạch Thiếu Minh, bất giác khựng lại.

Cô ta lúng túng nhìn Liễu Tường, lí nhí nói:

"Chị Liễu Tường, em chỉ là..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Liễu Tường đã nổi giận:

"Cái gì mà 'chỉ là'? Chu Ý Hàm, nếu cô đã ngồi vào vị trí thư ký này thì phải làm cho đàng hoàng. Tôi bảo làm gì thì làm cái đó. Không muốn làm thì cút đi, quay về chỗ cũ của cô! Chỗ này nhỏ, không chứa nổi người như cô đâu!"

Sau đó chị ta còn nói thêm, giọng đầy cay đắng:

"Đừng tưởng cô có quan hệ với Tổng Giám đốc Bạch thì có thể lên mặt với tôi. Tôi theo Tổng giám đốc từ những ngày khởi nghiệp hai bàn tay trắng, tôi vẫn còn chút tiếng nói đấy!"

Tuy những lời đó là nhắm vào Chu Ý Hàm, nhưng Trầm Ngư đang đứng bên theo dõi, cũng cảm nhận được chút bất mãn của Liễu Tường dành cho Bạch Thiếu Minh.

Văn phòng thư ký rơi vào một khoảng lặng khó xử.

Chu Ý Hàm há miệng mấy lần nhưng rồi cũng đành cúi đầu nhận sai:

"Chị Liễu Tường, em sai rồi, chị đừng giận nữa. Em không có ý bất kính đâu."

Liễu Tường nhắm mắt hít sâu để bình tĩnh lại, rồi liếc nhìn Chu Ý Hàm, sau đó quay sang Trầm Ngư, người đứng bên cạnh với vẻ mặt ngạc nhiên, và nói lạnh nhạt:

"Đã biết rồi thì quay lại làm việc của mình đi."

Chu Ý Hàm vội vàng gật đầu rồi trở lại chỗ ngồi.

Trầm Ngư cũng thu lại ánh nhìn và tiếp tục công việc của mình.

Liễu Tường nhìn bóng lưng Trầm Ngư, không khỏi thở dài trong lòng.

Nếu Trầm Ngư là kiểu con gái dễ bị Bạch Thiếu Minh quyến rũ, có lẽ Liễu Tường đã chẳng cảm thấy tội lỗi khi cố tạo cơ hội cho họ.

Nhưng Trầm Ngư đã làm việc ở văn phòng thư ký được gần bốn tháng, làm thư ký riêng cho Bạch Thiếu Minh hơn ba tháng, vậy mà mối quan hệ của cô với chồng vẫn mặn nồng như thuở ban đầu, hoàn toàn không có dấu hiệu lay chuyển.

Điều này khiến Liễu Tường cảm thấy day dứt.

Trong thâm tâm, chị ta bắt đầu có chút oán trách Bạch Thiếu Minh.

Ngoài kia có biết bao cô gái còn độc thân, tại sao hắn cứ phải nhắm vào Trương Trầm Ngư, một người đã có chồng?

Trầm Ngư sớm đã nhận ra ánh mắt sau lưng mình, thậm chí cả biến chuyển tâm lý gần đây của Liễu Tường, cô cũng nhìn thấu cả.

Vậy nên cô rất vui khi được đóng vai một "đoá hoa trong trắng, ngây thơ" trước mặt Liễu Tường.

Buổi trưa, Bạch Thiếu Minh dẫn toàn bộ lãnh đạo cấp trung trở lên của Minh Tâm Quốc Tế tới một khách sạn năm sao ở Hải Thành để dự tiệc.

Hắn nâng ly chúc mừng mọi người, cảm ơn các lãnh đạo đã đóng góp cho công ty suốt thời gian qua, đồng thời trao thưởng tiền mặt cho một số nhân viên có thành tích xuất sắc trong năm. Sau đó, hắn rời bục phát biểu, để lại sân khấu cho người khác.

Bạch Thiếu Minh cùng vài quản lý kỳ cựu của công ty ngồi ở bàn chính, chúc rượu lẫn nhau, trò chuyện thân mật.

Trầm Ngư và Liễu Tường cùng những người khác ngồi ở bàn bên cạnh, từ tốn thưởng thức các món ăn tinh tế do đầu bếp năm sao chuẩn bị.

Chu Ý Hàm, sau khi bị mắng hồi sáng, giờ đã biết kiềm chế hơn. Cô ta ngồi bên cạnh Liễu Tường, cười dịu dàng, thỉnh thoảng gắp món ăn mình thích.

Rõ ràng cô ta đang cố lấy lòng Liễu Tường, còn Liễu Tường thì cũng không tiếp tục tỏ thái độ lạnh nhạt. Hai người mỉm cười qua lại, không còn chút căng thẳng nào từ lúc sáng.

Do buổi tối có việc, Bạch Thiếu Minh mỉm cười cáo lui giữa bữa, thông báo với các cổ đông của Minh Tâm Quốc Tế.

Sau khi rời bàn, hắn đi thẳng tới bàn của Trầm Ngư.

Hắn nhìn xuống cô, nói: "Đi thôi."

Trầm Ngư đã dùng xong bữa, thấy Bạch Thiếu Minh gọi thì liền đứng dậy, mang theo tài liệu liên quan đến cuộc gặp mặt khách hàng buổi tối, bước theo sau hắn.

Tuy nhiên, cô luôn giữ một khoảng cách đủ để nghe rõ lời hắn nói, nhưng không quá gần gũi.

"Tổng giám đốc Bạch." Liễu Tường chào hắn.

Bạch Thiếu Minh khẽ gật đầu đáp lại, rồi quay sang những người xung quanh, mỉm cười:

"Mọi người cứ thoải mái dùng bữa nhé. Hôm nay là ngày vui, đừng tiết kiệm tiền cho công ty làm gì."

Những nhân viên không biết chuyện giữa hắn và các thư ký liền cười rộ lên:

"Tổng Giám đốc Bạch, chỉ cần ngài đừng trách bọn tôi tiêu quá tay là được."

"Sao tôi lại trách chứ?" Hắn cười lắc đầu.

Sau đó liếc nhìn Trầm Ngư một cái, thấy cô đã đi theo, hắn liền rời khách sạn.

Ngoài sảnh, tài xế của Bạch Thiếu Minh đã đợi sẵn.

Thấy hắn bước ra, tài xế lập tức xuống xe, mở cửa ghế sau cho hắn.

Bạch Thiếu Minh ngồi xuống ghế sau sang trọng, rồi quay sang ra hiệu cho Trầm Ngư cũng lên xe.

Trầm Ngư gật đầu, nở một nụ cười nhẹ, sau đó...

Sau đó cô đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ phía trước và ngồi vào đó.

Tài xế nhanh chóng đóng cửa bên Bạch Thiếu Minh lại, trở về ghế lái, nổ máy và rời bãi đỗ một cách êm ái.

Chiếc xe sang đắt tiền màu đen với thiết kế tinh xảo từ từ rời khỏi khách sạn.

Vì đã được chỉ định từ trước, nên tài xế nhanh chóng lái xe theo hướng đến điểm hẹn của Bạch Thiếu Minh.

Trầm Ngư ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, lặng lẽ nhìn phong cảnh thành phố vụt qua cửa sổ.

Trong khi đó, Bạch Thiếu Minh ngồi một mình ở ghế sau, tỏ vẻ không vui.

Khoảng cách mà Trầm Ngư cố tình giữ với hắn lúc nãy khiến lòng tự trọng mong manh của hắn bị tổn thương.

Tuy nhiên, tâm trạng u ám của Bạch Thiếu Minh không kéo dài lâu. Nghĩ đến kế hoạch sắp tới đang tiến triển thuận lợi, hắn liền ném cảm xúc tiêu cực ấy ra sau đầu.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở bãi đậu xe của một câu lạc bộ giải trí nổi tiếng trong thành phố.

Tài xế vẫn ở lại xe chờ. Bạch Thiếu Minh và Trầm Ngư cùng bước xuống, đi vào cửa VIP của câu lạc bộ Dạ Yến và thẳng lên tầng cao nhất.

Nội thất bên trong xa hoa đến choáng ngợp, tường sơn vàng nhạt, trang trí bằng tranh chữ quý giá treo đều khắp hành lang.

Hành lang được trải thảm nhung đỏ dày dặn, mỗi bước đi đều êm ái như giẫm lên mây.

Những nữ tiếp viên cao ráo, ăn mặc thanh lịch trong bộ váy ngắn tôn lên đôi chân dài thon thả, bước đi trên đôi giày cao gót dẫn đường cho Trầm Ngư và Bạch Thiếu Minh.

Tư thế đi của họ rõ ràng đã được đào tạo bài bản, toát lên nét uyển chuyển dịu dàng đặc trưng của phái nữ.

Một trong các tiếp viên dẫn họ đến phòng VIP tầng cao nhất mang tên Bích Vân Gian.

"Quý khách, xin mời vào."

Cô tiếp viên dừng bước trước cửa Bích Vân Gian, cung kính giơ tay mời hai người bước vào.

Bạch Thiếu Minh hơi gật đầu lấy lệ với cô tiếp viên rồi không chút do dự đẩy cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo trước mặt và bước vào bên trong.

"Ôi, Tổng giám đốc Bạch đến rồi à. Chào mừng, chào mừng."

Vừa khi Bạch Thiếu Minh mở cửa, trước khi Trầm Ngư kịp thấy rõ ai đang đợi bên trong, một giọng nam có phần nịnh bợ đã vang lên từ trong phòng.

Bạch Thiếu Minh chỉ cười nhẹ đáp lại: "Tổng giám đốc Lý."

Đằng sau, Trầm Ngư quay lại nhìn cô tiếp viên đang tò mò đánh giá Bạch Thiếu Minh, dường như đang cố đoán xem hắn là ai. Cô lễ phép gật đầu, nhận lại từ đối phương một nụ cười ngại ngùng, rồi bước vào phòng, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa giống như một tác phẩm nghệ thuật phía sau lưng mình.

Bích Vân Gian khá rộng rãi, không giống một phòng tiệc, mà đúng hơn là một phòng tiếp khách cao cấp đầy đủ tiện nghi.

Vừa vào đến nơi, Trầm Ngư đã thấy một bàn tròn sang trọng đặt ở giữa phòng, có tám chiếc ghế xếp xung quanh, hiện tại vẫn còn trống.

Bên trong hơn, có một bộ sofa trông rất đắt tiền.

Người đàn ông vừa lên tiếng chào Bạch Thiếu Minh lúc nãy đang đứng dậy từ sofa, cười nịnh nọt bắt tay hắn.

Ông ta mặc một bộ vest mà Trầm Ngư không nhận ra thương hiệu, nhưng có thể thấy chất vải rất cao cấp.

Tất nhiên, dù vải có đắt tiền thế nào cũng không thể che giấu được bụng bia hơi nhô ra của người đàn ông này, cũng như thói quen cúi đầu theo bản năng khi đứng trước mặt Bạch Thiếu Minh.

"Tổng giám đốc Bạch tự mình đến đây, thật là rồng đến nhà tôm."

Bạch Thiếu Minh liếc nhìn Trầm Ngư, người vẫn đang đứng yên phía sau mình, rồi điềm đạm nói:

"Dự án hợp tác mà Tổng giám đốc Thẩm đề cập có tiềm năng không nhỏ, tôi rất quan tâm nên nhất định phải đích thân đến xem."

Người đàn ông họ Thẩm kia hơi sững lại. Thật ra, dự án mà ông ta từng nhắc tới chỉ là chuyện nhỏ. Ông không ngờ Tổng giám đốc của Minh Tâm Quốc Tế lại coi trọng đến mức đích thân ra mặt.

Nhưng là người từng trải, ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mời Bạch Thiếu Minh và Trầm Ngư ngồi vào bàn cạnh bộ sofa.

"Giới thiệu với Tổng giám đốc Bạch, đây là Tổng giám đốc Vương của Truyền Thông Thanh Thiên, còn đây là Tổng giám đốc Lý của công ty Khoa Học Kỹ Thuật Phúc Mỹ."

Sau khi giới thiệu hai người trung niên khác có mặt trong phòng, Thẩm Thiên đưa tay nhấn vào nút đỏ nhỏ dưới mặt bàn xoay ngay trước ghế mình.

Chưa đầy mười giây sau, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Một nhân viên phục vụ mặc áo ghi-lê xanh bước vào.

"Thưa quý khách, tôi có thể giúp gì không ạ?"

Thẩm Thiên hơi ngẩng cằm, tỏ rõ khí thế chủ nhân.

"Có thể bắt đầu dọn món lên rồi."

Người phục vụ gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Trong lúc chờ đồ ăn, Thẩm Thiên liếc sang nhìn Bạch Thiếu Minh, rồi lại nhìn Trầm Ngư, người đang ngồi cách xa Bạch Thiếu Minh cả một khoảng, cẩn trọng hỏi:

"Tổng giám đốc Bạch thấy phương án tôi trình bày thế nào?"

Bạch Thiếu Minh mỉm cười gật đầu:

"Phương án của Tổng giám đốc Thẩm rất có triển vọng. Tôi cũng đặt nhiều kỳ vọng vào tiềm năng lâu dài của dự án này."

Nói xong, hắn quay sang liếc nhìn Trầm Ngư, người vẫn cố tình giữ khoảng cách với mình, và hạ giọng:

"Về chi tiết cụ thể của hợp tác, thư ký của tôi đã chuẩn bị sẵn tài liệu. Mời cô ấy trình bày với ngài."

"Tổng giám đốc Bạch nói đúng lắm."

Thẩm Thiên, vốn mặt dày, lại không ngại nịnh thêm một câu. Hai vị tổng giám đốc đi cùng ông ta cũng nhanh chóng hùa theo.

Cuối cùng, ánh mắt Thẩm Thiên dừng lại ở Trầm Ngư.

Trầm Ngư vờ như không nhận ra cái cớ bàn công việc của Bạch Thiếu Minh hời hợt đến mức nào.

Cô lấy từ cặp ra bộ tài liệu và hợp đồng hợp tác đã chuẩn bị trước đó, đưa cho Thẩm Thiên, rồi bắt đầu giải thích nội dung một cách rõ ràng, chuyên nghiệp.

Lúc đầu, Thẩm Thiên còn phân tâm vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô thư ký đi cùng Bạch Thiếu Minh, nhưng khi nghe cô trình bày xong, ông ta liền sửng sốt quay sang nhìn Bạch Thiếu Minh:

"Tổng giám đốc Bạch... đây là?"

Nội dung và lợi ích mà Minh Tâm Quốc Tế đưa ra vượt xa những gì Thẩm Thiên từng dự đoán.

Bạch Thiếu Minh khẽ liếc ông ta một cái, giọng mang ý sâu xa:

"Tôi thực sự rất kỳ vọng vào lần hợp tác này."

Thực tế, hắn vốn đang lo lắng không biết làm sao để dụ được Trầm Ngư, người luôn tan làm là về thẳng nhà, ra ngoài gặp riêng. Đúng lúc đó, dự án của Thẩm Thiên cho hắn cơ hội để bày ra cuộc gặp này.

Tâm trạng tốt, Bạch Thiếu Minh liền tăng thêm hai phần lợi ích cho phía Thẩm Thiên trong hợp đồng.

Thẩm Thiên không hiểu vì sao Tổng giám đốc Bạch lại hào phóng như vậy, nhưng tất nhiên ông ta không phải loại người từ chối lợi ích béo bở.

Vậy nên sau khi Trầm Ngư giải thích xong toàn bộ kế hoạch, ông ta lập tức gật đầu, nói sẽ cho nhân viên ở công ty tăng ca xử lý ngay sau khi quay về.

Tuy rất hài lòng, nhưng Thẩm Thiên vẫn không ký hợp đồng tại chỗ. Dù bản thân không có nghi ngờ gì, ông ta vẫn cần để bộ phận pháp chế xem xét kỹ một lượt trước khi đặt bút ký.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bước vào, bắt đầu dọn món ăn.

Thẩm Thiên liền cất tài liệu đi, cười nói với Bạch Thiếu Minh:

"Tổng giám đốc Bạch, chúng ta dùng bữa trước rồi tiếp tục trò chuyện."

Bạch Thiếu Minh gật đầu.

Chẳng mấy chốc, bàn ăn đã đầy ắp các món được bày biện đẹp mắt. Ở trung tâm bàn xoay là một con tôm hùm khổng lồ nặng ít nhất sáu cân.

Thẩm Thiên chỉ vào con tôm hùm đắt đỏ ấy, nói:

"Tôm hùm này sáng nay vận chuyển bằng máy bay thẳng từ Úc về. Đầu bếp bảo lúc mang vào còn đang nhảy tanh tách, tươi roi rói."

Với vai trò là người đứng đầu Minh Tâm Quốc Tế, Bạch Thiếu Minh vốn đã quen với những món xa xỉ. Nhưng thái độ thành khẩn của Thẩm Thiên khiến hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Vì vậy, hắn khẽ mỉm cười, gật đầu thân thiện.

Sau khi Bạch Thiếu Minh gắp miếng đầu tiên, mọi người mới bắt đầu ăn.

Thẩm Thiên gọi khá nhiều món hải sản, món nào cũng ngon, nhưng lại hơi phiền vì phải bóc vỏ.

Bạch Thiếu Minh bóc vài con tôm thì mất kiên nhẫn. Trước đây mỗi lần ăn món kiểu này, những cô gái đi cùng luôn chủ động bóc tôm cho hắn.

Nhưng hôm nay ngồi cạnh lại là Trầm Ngư, người đang giả vờ không biết gì về ý đồ của hắn, chỉ đến để phối hợp cho công việc.

Nhưng nếu cô phải bóc tôm cho Bạch Thiếu Minh hoặc gắp đồ ăn cho hắn...

Thật nực cười! Đời này cô chưa từng hầu hạ ai cả.

Trầm Ngư giả vờ không nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Bạch Thiếu Minh, ngồi tao nhã một mình và từ tốn dùng bữa.

Tuy nhiên, việc Trầm Ngư không quan tâm đến Bạch Thiếu Minh không có nghĩa là người khác cũng thế, đặc biệt là Thẩm Thiên, người vẫn luôn chú ý sát sao đến biểu cảm của Bạch Thiếu Minh.

Ngay khi Bạch Thiếu Minh hơi cau mày, Thẩm Thiên lập tức nhận ra sự không hài lòng thoáng qua trên khuôn mặt vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng này.

Thẩm Thiên là người lọc lõi, lập tức hiểu ra sự khó chịu của Bạch Thiếu Minh bắt nguồn từ đâu. Lẩm bẩm vài câu về việc cô thư ký đi cùng Bạch Thiếu Minh không biết quan sát sắc mặt người khác, ông ta liền lấy cớ đi vệ sinh và rời khỏi phòng Bích Vân.

Năm phút sau, Thẩm Thiên quay trở lại. Chỉ ít phút sau đó, cửa phòng lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

Bốn cô gái trẻ, dáng người cao ráo thon thả, mặc sườn xám màu lam nhạt, trông không ai quá hai mươi lăm tuổi, bước vào.

"Chào các vị khách quý." Giọng nói ngọt ngào của họ vang lên, như rót mật vào tai mọi người trong phòng.

"Ông Thẩm, đây là chuyện gì vậy?" Vương tổng ngồi cạnh Thẩm Thiên nhíu mày nhìn các cô gái vừa bước vào với vẻ ngạc nhiên pha chút lo lắng.

Ông nhìn Thẩm Thiên đầy nghi hoặc.

Bình thường khi ba người họ tụ tập riêng tư thì gọi vài cô gái đến cũng không sao, nhưng lần này họ đang bàn chuyện làm ăn với Bạch Thiếu Minh. Thẩm Thiên không sợ hành động tùy tiện này khiến Bạch Thiếu Minh chán ghét sao?

Thẩm Thiên bắt gặp ánh mắt của Vương tổng, mỉm cười tự tin rồi quay sang Bạch Thiếu Minh, giải thích:

"Tôm hùm ăn hơi phiền, nên tôi gọi vài cô gái đến bóc giúp."

Dưới ánh mắt căng thẳng của Vương tổng và Lý tổng, Bạch Thiếu Minh chỉ khẽ gật đầu:

"Ông Thẩm chu đáo thật."

Tuy thái độ của Bạch Thiếu Minh không quá nhiệt tình, nhưng ai cũng thấy rõ hắn không hề phản cảm với hành động của Thẩm Thiên.

Nghe vậy, Thẩm Thiên gần như nở nụ cười rạng rỡ. Ông ta lập tức ra hiệu cho mấy cô gái đang đứng đợi ở cửa phòng.

Cô gái trẻ trung xinh đẹp nhất trong bốn người nhanh chóng kéo một chiếc ghế, ngồi xuống vị trí trống giữa Bạch Thiếu Minh và Trầm Ngư.

Cô liếc nhìn Bạch Thiếu Minh đầy ngưỡng mộ. Sự bối rối ban đầu khi lần đầu làm việc trong môi trường như thế này dần tan biến. Cô đeo găng tay dùng một lần vào, nhanh nhẹn bóc một miếng thịt tôm hùm rồi đưa thẳng đến miệng Bạch Thiếu Minh.

Cô gái nhẹ giọng nói:

"Ngài dùng tôm đi ạ."

Ba cô gái còn lại cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh Thẩm Thiên và hai vị giám đốc trung niên khác, dùng đôi tay mềm mại giúp họ ăn uống.

Ánh mắt của Trầm Ngư lướt qua khắp bàn tiệc, rồi lại hờ hững cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình, chẳng mảy may bận tâm.

Bạch Thiếu Minh tỏ ra bình thản, hưởng thụ sự phục vụ từ cô gái xinh đẹp, dường như không hề nhận ra ánh mắt vừa rồi của Trầm Ngư.

Thẩm Thiên lúc này mới như sực nhớ ra Trầm Ngư, nhìn cô với vẻ áy náy:

"Xin lỗi cô Trương, ở đây không có phục vụ nam, nên cô phải tự bóc tôm vậy."

Dù sao đây cũng là hộp đêm, việc có những cô gái như thế là điều dễ hiểu.

Thông thường, những cô gái này chỉ phụ trách tiếp khách trong bữa ăn. Nhưng nếu khách có yêu cầu thêm sau bữa tiệc, chỉ cần giá tiền phù hợp, họ cũng không từ chối.

Dĩ nhiên, Thẩm Thiên sẽ không dại gì nói mấy chuyện đó trước mặt Trầm Ngư.

Trầm Ngư ngẩng đầu, nhìn ông với vẻ mặt ngây thơ khó hiểu:

"Ông Thẩm nghĩ nhiều rồi. Tôi có tay có chân, tự bóc tôm được, không cần người khác phục vụ."

Lời nói vừa dứt, nụ cười của Thẩm Thiên cứng đờ.

Trong lòng ông ta bỗng thấy khó chịu, vì câu nói kia như ám chỉ mấy người đàn ông trưởng thành như họ là những kẻ vô dụng phải nhờ phụ nữ hầu hạ.

Tuy nhiên, Thẩm Thiên liếc thấy Bạch Thiếu Minh không hề phản ứng với lời của Trầm Ngư, đành nuốt giận, cố nặn ra một nụ cười:

"Cô Trương thật biết nói đùa."

Rồi ông ta cúi đầu ăn nghiêm túc, như thể không dám chọc vào Trầm Ngư thêm nữa.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận