Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 29: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (8).




Tần Thuý Anh trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ như sét đánh, nhưng lúc này bà ta chỉ có thể nằm rạp trên đất, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào người kia.

Không còn ai để ý đến bà ta nữa. Bởi vì đúng lúc ấy, thuốc độc bắt đầu phát tác đồng loạt, phần lớn người trong sân đều ôm n.g.ự.c ngã xuống đất, thở không ra hơi.

Những người có thể trạng tốt hơn thì cũng đang cố gắng hít thở, khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu.

Còn những người ăn tiệc lượt hai, nếu thể chất yếu, lúc này cũng đã bắt đầu có dấu hiệu trúng độc.

Một số người khác nghe tiếng động chạy ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hốt hoảng ném phăng bát đũa trong tay.

Chỉ trong chốc lát, khắp sân nhà họ Liễu đầy rẫy âm thanh r.ên rỉ của người bị trúng độc, xen lẫn tiếng ho sặc sụa và tiếng ngã xuống đất.

Những người còn tỉnh táo cũng không dám mảy may nghĩ rằng mình may mắn thoát khỏi. Có người lập tức bỏ chạy ra khỏi làng, hy vọng có thể tới được trạm y tế trước khi độc phát tác. Có người thì cố gắng cõng người thân đang ngất đi, gắng sức đưa họ đến viện.

Đợi đến khi những người còn chút khả năng hành động đã rời khỏi, Trầm Ngư lúc này mới mở cửa phòng tân hôn, ung dung bước ra.

Một số người vẫn chưa mất ý thức, nghe tiếng động quay lại nhìn, thấy Trầm Ngư mặc đồ thể thao, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn từ trước, trong lòng lập tức bừng tỉnh.

Có người nghiến răng hỏi:

"Là cô hạ độc? Bằng cách nào?"

Rõ ràng bọn họ vẫn luôn để mắt đến cô, làm sao cô có cơ hội tiếp cận đồ ăn hôm nay chứ?

Trầm Ngư cong đôi lông mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Cô nói:

"Phải cảm ơn Thông Thông ngoan của nhà mấy người đó."

Nói rồi cô vỗ tay. Lúc này, Liễu Thông - người vẫn luôn trốn ngoài bờ rào vì sợ - mới rón rén đứng dậy, bước vào sân.

"Thần tiên tỷ tỷ, ba em sao vậy?"

Liễu Thông nghịch mấy ngón tay, nhìn đám người đang vật vã trong sân. Dù có ngốc đến đâu, gã cũng biết ba mẹ mình, cùng các chú bác quen thuộc trong làng, lúc này đều đang rất khó chịu.

Trầm Ngư mỉm cười:

"Họ đang chơi với Thông Thông đấy."

"Thật hả?"

Liễu Thông chớp mắt, lòng cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

Người thôn Liễu Gia thì ngỡ ngàng nhìn Liễu Thông với khuôn mặt ngây ngô vô hại.

Thuốc độc là do... Liễu Thông bỏ?

Trịnh Tú Hoa và chồng là Liễu Đại Sinh vẫn chưa ngất, nhìn thấy cảnh tượng này mà tim như bị ai xé nát.

Con trai họ... lại bị người ta dụ dỗ để làm ra chuyện này?

"Thông Thông! Bắt lấy nó! Bắt con đ* đó lại!"

Trịnh Tú Hoa mặt mày vặn vẹo, hét về phía con trai.

Nhưng Liễu Thông chỉ liếc bà ta một cái, bình thản nói:

"Thông Thông phải nghe lời thần tiên tỷ tỷ."

"Mẹ..."

Trịnh Tú Hoa bị câu đó chọc đến tức nghẹn, trợn trắng mắt rồi ngã lăn ra ngất xỉu.

"Ngoan lắm."

Trầm Ngư nheo mắt, xoa đầu Liễu Thông như khen ngợi.

Cô đưa mắt nhìn khắp sân nhà họ Liễu, chẳng mấy chốc đã tìm thấy thân hình to lớn của Liễu Đại Sơn. Ông ta ăn khỏe hơn người thường, nên giờ đã lăn quay ra đất từ lâu.

Trầm Ngư bước qua những người đang nằm ngổn ngang dưới đất, đi đến bên Liễu Đại Sơn, rồi thò tay vào thắt lưng ông ta lục lọi, cuối cùng lôi ra được chùm chìa khóa.

Lúc này, hầu hết người thôn Liễu Gia trong sân đều đã ngã quỵ vì trúng độc, chỉ còn vài người đang r.ên rỉ quằn quại trong đau đớn.

Trầm Ngư tiếp tục quan sát, và nhanh chóng tìm ra ba kẻ trong nguyên tác đã ra giá mua ba người Trương Văn Tĩnh.

Ba gã đàn ông kia vì là khách lại là người mua, nên được nhà họ Liễu sắp xếp ngồi ở mâm tiệc đầu tiên. Lúc này, ý thức của bọn họ đã bắt đầu mơ hồ.

Thế nhưng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp ấy bước đến trước mặt, ba người vẫn không khỏi trừng lớn mắt, trong ánh nhìn lóe lên vẻ kinh ngạc xen lẫn si mê.

Trong lòng họ không kìm được nghĩ: Nếu cô dâu mà họ sắp mua về là cô gái này thì tốt biết bao.

"Tôi có đẹp không?" Trầm Ngư nhìn ba người đàn ông, hỏi.

"Đẹp," Kẻ còn tỉnh táo nhất trong ba tên đó gật đầu trả lời.

"Tiếc thật, về sau các người sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu," giọng Trầm Ngư ngọt ngào vang lên.

Sau đó, cô đứng thẳng dậy, bảo Liễu Thông đi vào bếp nhà họ Liễu lấy ra một con d.a.o phay dùng để chặt xương.

"Thông Thông, c** q**n ông ta ra."

Liễu Thông gật đầu nghe lời, bước đến c** q**n người đàn ông đang nằm dưới đất.

"Cầm lấy." Trầm Ngư nói tiếp, dùng mũi d.a.o chỉ vào thứ ghê tởm nằm g*** h** ch*n tr*n tr** của gã đàn ông.

Sau đó cô lại lục lọi trên người Liễu Đại Thành đang nằm bất tỉnh gần đó, tìm ra chiếc bật lửa xăng ông ta thường dùng khi hút thuốc. Với động tác hơi vụng về, Trầm Ngư châm lửa rồi dùng ngọn lửa đó cẩn thận hơ d.a.o phay qua ngọn lửa đỏ rực.

Nhìn từng động tác của Trầm Ngư, ánh mắt gã đàn ông dần dần tràn đầy sợ hãi.

"Cô... cô định làm gì vậy?" Ông ta kinh hãi hỏi.

Nhưng cô gái từng đẹp tựa tiên nữ trong mắt ông ta lại vung d.a.o xuống một cách đầy tàn nhẫn.

Sau một lực cản rất nhỏ, Trầm Ngư và Liễu Thông cùng cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, rồi Liễu Thông cầm thứ đang nhỏ m.á.u lỏm bỏm trong tay, ngơ ngác nhìn Trầm Ngư.

Gã đàn ông nằm dưới đất sau một tiếng gào thét chói tai liền lập tức ngất lịm.

Khóe môi Trầm Ngư khẽ cong, vừa bảo Liễu Thông ném thứ đó vào bếp củi, vừa đưa tay ấn vài cái vào bụng dưới của gã đàn ông, cầm m.á.u cho ông ta.

Trầm Ngư không định để ông ta c.h.ế.t ngay lúc này. Một mặt là bởi thế giới này có pháp luật, nếu cô g.i.ế.c người thì sớm muộn cũng sẽ mang lại rắc rối cho mình. Mặt khác, so với cái chết, cô càng muốn đám cầm thú này sống trong nỗi đau không dứt suốt quãng đời còn lại.

Những tên này không phải vì muốn có con trai nên mới trăm phương ngàn kế đi mua các cô gài vô tội sao? Vậy giờ cô cắt đi công cụ gây tội của bọn họ, để xem sau này bọn họ sẽ làm thế nào.

Sau khi Liễu Thông ném xong, Trầm Ngư lại làm y hệt với hai tên còn lại và cả mấy gã trong làng từng mua vợ mà vẫn còn ở đây, cắt sạch những thứ bẩn thỉu kia.

Làm xong tất cả, cô cẩn thận lau hết dấu vân tay của mình trên con d.a.o rồi nhét nó vào tay Liễu Thông.

Dù Trầm Ngư không nghĩ bọn này sẽ ngu ngốc đến mức đi báo cảnh sát sau khi tỉnh lại, nhưng cô vẫn cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến mình trong chuyện này.

"Thần tiên tỷ tỷ." Liễu Thông nhìn Trầm Ngư, muốn lại gần thân thiết với cô.

Trầm Ngư cười nhẹ, "Lại đây, chị nói em nghe cái này."

Liễu Thông chẳng chút cảnh giác, đưa tai tới gần, và ngay khoảnh khắc ấy, gã bị Trầm Ngư đánh ngất.

Vì tâm trạng quá kích động, phong tỏa của Trầm Ngư với hệ thống trong thần hồn suy yếu trong chốc lát.

Nó kinh hoàng lên tiếng:

[Ngươi... ngươi thật sự đã đầu độc họ? Ngươi sao có thể làm vậy, cả thôn Liễu Gia có gần hai trăm người. Ngươi thật sự quá tàn nhẫn rồi!]

[Ngươi còn cắt luôn... cái đó của đàn ông... Ngươi điên rồi sao?!]

[Ta chẳng phải sớm đã điên rồi à?] Trầm Ngư mỉa mai đáp. [Ngươi đã chọn đưa ta vào thế giới này, thì nên chuẩn bị tinh thần đón nhận những điều này. Hơn nữa, lần này ta còn để lại nam chính cho ngươi đấy, không nên thấy vui mừng sao?]

Nói rồi, cô không chờ hệ thống nói thêm mấy lời khiến mình mất hứng, lần nữa dùng thần thức chặn nó lại.

Lúc này trong sân hầu như chẳng còn ai tỉnh táo nữa. Trầm Ngư tiện tay tìm một sợi dây, trói Liễu Thông vào gốc cây trong sân rồi không do dự xoay người rời đi, hướng thẳng tới căn nhà cuối thôn, nơi giam giữ ba người Trương Văn Tĩnh.

Cô không định làm gì thêm với Liễu Thông - kẻ ngốc hôm nay đã giúp cô không ít việc. Dĩ nhiên, chẳng phải vì thương hại. Chỉ là tuy Trầm Ngư ghét cay ghét đắng kiểu người như vậy, nhưng hiện tại gã vẫn chưa làm ra chuyện g.i.ế.c người như trong cốt truyện gốc, nên cô cũng chẳng buồn lãng phí sức lực.

Huống chi, chuyện hôm nay thành công phần lớn là nhờ có Liễu Thông giúp cô đầu độc, mấy kẻ kia mới bị cô dễ dàng hạ gục và xử lý sạch sẽ như vậy.

Đợi đến khi cô rời đi và những người kia tỉnh lại, Trầm Ngư đoán Liễu Thông cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cho dù ba mẹ gã còn muốn che chở cho gã, thì người dân thôn Liễu Gia cũng sẽ không khoan dung với gã như trước nữa.

Con người chỉ thực sự thấu hiểu nỗi đau khi chuyện xảy ra với chính mình.

Trầm Ngư rất mong đợi xem những tên buôn người điên cuồng kia sẽ làm gì khi phát hiện ra sự thật.

Vừa nghĩ, cô vừa tăng tốc bước chân.

Tuy thông thường, sau khi trúng thuốc, người ta sẽ mất năng lực phản kháng trong thời gian khá dài, nhưng dù sao loại thuốc lần này cô dùng cũng đã hết hạn từ lâu, cô không thể chắc chắn khi nào bọn họ sẽ hồi phục. Huống hồ, Liễu Nam bị cô trói trong phòng chắc chẳng bao lâu nữa cũng sẽ tỉnh.

Vì vậy, tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Vì hôm nay gần như tất cả mọi người đều kéo nhau tới nhà Liễu Đại Thành dự tiệc, nên suốt quãng đường, Trầm Ngư không hề gặp phải ai cản trở.

Cô đi tới căn nhà kia, rút chùm chìa khóa ra, rất nhanh đã tìm được chiếc khớp với ổ khóa.

Vừa mở cửa, cô đã thấy ba cô gái đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt mong ngóng nhìn ra ngoài.

"Trầm Ngư..." Trương Văn Tĩnh che miệng, tuy trước đó họ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ Trầm Ngư thật sự dám đến cứu họ hôm nay.

Cô lo lắng hỏi: "Bọn buôn người đâu rồi?"

Trầm Ngư vừa mở khóa cánh cửa bên trong, vừa trấn an ba người họ.

"Bọn họ trúng thuốc rồi, giờ chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng để an toàn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây."

Ổ khóa rơi xuống đất, ba cô gái lập tức dìu nhau bước ra khỏi căn phòng.

Bốn cô gái hôm nay mới thực sự đoàn tụ lần đầu kể từ khi bị bắt đến đây.

Trương Văn Tĩnh dáo dác nhìn quanh, căng thẳng nói: "Trầm Ngư, chúng ta mau đi thôi!"

Giờ cô cũng chẳng còn tâm trí nào để sợ hãi hay khóc lóc nữa, trong lòng chỉ nghĩ làm sao rời khỏi nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt.

Trầm Ngư gật đầu, cùng ba người chạy về hướng con đường dẫn ra khỏi làng. Nhưng đi được vài bước, cô chợt dừng lại, quay đầu trở về, lấy ra chiếc bật lửa trước đó lấy từ chỗ Liễu Đại Sơn, châm lửa đốt đống củi bên cạnh căn nhà kia.

Vì đang là mùa hè, mọi thứ đều khô hanh, lửa vừa bén đã lập tức bùng lên dữ dội. Không lâu sau, cả căn nhà chìm trong ánh lửa đỏ rực.

Ngọn lửa hắt bóng bốn cô gái trên con đường trốn chạy, khiến cảnh tượng ấy trở nên rực rỡ và thiêng liêng như được ánh sáng soi đường.

Muốn rời khỏi thôn Liễu Gia, bọn họ chỉ có một con đường duy nhất là xuống núi. Vượt qua con suối nhỏ quanh làng, Trầm Ngư dẫn họ đi trên một lối mòn gập ghềnh - chính là con đường mà trong nguyên tác, người mợ Hai tội nghiệp từng dùng để thoát thân trước khi bị Liễu Thông tố giác.

Trầm Ngư nhìn con đường gồ ghề này, trong lòng không khỏi cảm thán. Địa hình thôn Liễu Gia thực sự rất đặc biệt, bảo sao trước bọn họ, chưa từng có cô gái nào trốn thoát ra ngoài được.

Chỉ tính riêng việc từ đây đi ra khỏi núi, kể cả với đàn ông khỏe mạnh, cũng mất ít nhất ba tiếng đồng hồ, chứ đừng nói tới những cô gái bị bắt cóc, người nào người nấy đều gầy yếu.

Bốn người cảnh giác men theo đường nhỏ mà đi. Chưa được bao xa, một đám người nằm la liệt giữa đường khiến Vương Thuỵ giật mình hoảng sợ, vô thức nắm chặt lấy tay Trầm Ngư.

"Trầm Ngư... bọn họ..." Vương Thuỵ run rẩy nhìn Trầm Ngư.

Trầm Ngư mỉm cười: "Không sao, đừng sợ. Bọn họ không đủ sức đuổi theo chúng ta đâu."

Những người kia chính là đám dân trong thôn Liễu Gia trước đó chạy đi, định đến trạm xá dưới núi. Nhưng chỉ vừa rời làng được một đoạn, bọn họ đã chịu không nổi tác dụng của thuốc mà ngã vật xuống đất.

Dù lúc này bọn họ có trông thấy các cô gái chạy thoát, trong lòng muốn ngăn lại, nhưng đau đớn dày vò khiến thân thể không cách nào hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Ngư và mấy cô gái thản nhiên giẫm lên tay chân bọn họ mà đi qua.

Thấy đám người kia thật sự không thể đứng dậy đuổi theo, nỗi sợ hãi trong lòng Vương Thuỵ cũng dần dần vơi bớt.

Vì chỉ có một đường duy nhất để xuống núi, nên các cô không lo bị lạc giữa rừng sâu. Không dừng lại phút nào, cả nhóm cứ thế đi suốt bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng trước mắt cũng trở nên rộng rãi sáng sủa hơn.

Cây cối và những dãy núi trùng điệp đã biến mất, thay vào đó là những cánh đồng màu mỡ trải dài.

Lâm Tiêu lo lắng nhìn con đường rẽ ngang dọc phía trước: "Trầm Ngư, bây giờ chúng ta làm sao? Phải đi hướng nào đây? Mà nơi này là đâu vậy?"

Lúc trước, họ đều bị đánh thuốc mê rồi bị đưa tới đây, nên thực sự không biết mấy ngày qua mình đang ở đâu.

Trầm Ngư vốn biết rõ cốt truyện, nên đương nhiên biết lúc này phải đi về phía Bắc. Nhưng cô vẫn giả vờ nhìn lên trời quan sát một hồi rồi mới nói với ba người còn lại:

"Mình nghe giọng nói của người trong thôn giống giọng miền Nam. Vậy thì chúng ta cứ đi về phía Bắc thử xem có tìm được đường lớn không."

Trương Văn Tĩnh và hai người kia lập tức gật đầu đồng ý.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận