Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 32: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (11).




Sau khi đưa con gái an toàn về nhà, Tần Hải Lan liền liên hệ với các giám đốc truyền thông, yêu cầu họ cử vài phóng viên đến.

Sau đó, bà lại trao đổi với ba mẹ của ba cô gái còn lại. Bà tường thuật lại câu chuyện, các phóng viên viết lại sự việc và đăng tải bài viết lên một số trang tin tư nhân nổi tiếng tại Hoa Quốc vào sáng thứ Bảy, tạo ra một cơn chấn động.

[Đây không phải câu chuyện - mà là hành trình về nhà của bốn cô gái. Bị bắt cóc, họ đã thoát khỏi hố lửa như thế nào?]

[Ban đầu chỉ là chuyến đi chơi bình thường, nhưng một lần ra tay giúp người đã đẩy bốn cô gái vào vòng nguy hiểm...]

Bài viết kể lại chuyện của Trầm Ngư và ba cô bạn được đăng tải trên các trang tin tức lớn của Hoa Quốc trong ngày hôm đó.

Với Tiểu Đỗ, hôm ấy vốn là ngày cuối tuần hiếm hoi cô được nghỉ ngơi sau những ngày làm việc bận rộn.

Sáng thứ Bảy, cô như mọi khi ngủ nướng đến tận mười một giờ trưa mới chịu dậy khỏi giường.

Sau khi rửa mặt và ăn sáng qua loa xong, cô lấy máy tính định chơi vài trò game chưa từng thử.

Nhưng vừa mới đăng nhập tài khoản game, định rủ vài người bạn cùng chơi thì phát hiện nhóm chat game mà cô tham gia đang có rất nhiều tin nhắn liên tục.

Tiểu Đỗ thấy lạ, bình thường nhóm này ai nấy đều im lặng, trừ khi có người rủ đánh trận thì mới có động tĩnh. Sao hôm nay mọi người lại sôi nổi thế này?

Tò mó, cô chưa vội chơi game mà kéo xem lại lịch sử tin nhắn nhóm.

[Trời ạ, chuyện này thật kinh khủng quá. Sao lại có nơi như vậy tồn tại? Cả một làng cùng làm nghề buôn người, thử hỏi những cô gái rơi vào tay bọn họ tuyệt vọng đến mức nào?]

[Đúng vậy! Đề nghị Nhà Nước kiểm tra kỹ toàn bộ các làng quanh khu vực đó. Chuyện như thế chắc chắn không phải lần đầu. Không biết có bao nhiêu người đã bị hại rồi.]

[Đồng ý. Trước đây không lâu cũng có hai cô gái ra ngoài làm việc rồi mất tích. Mình nhớ nơi họ mất tích cũng gần khu vực ngôi làng này lắm, không chừng cũng do đám đó gây ra.]

Cái gì thế này?

Tiểu Đỗ đọc những dòng tin nhắn trong nhóm mà sững người. Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?

Cô vừa nghĩ vậy vừa thẳng tay gõ tin nhắn hỏi.

Thấy câu hỏi của cô, một người bạn trong nhóm lập tức nhiệt tình gửi vào một đường link.

Tiểu Đỗ nhấn vào link đó, hiện ra chính là bài báo do một trong những công ty truyền thông mà Tần Hải Lan đã liên hệ đăng tải.

Sau khi đọc xong toàn bộ bài viết từ đầu đến cuối, Tiểu Đỗ - người vốn có tính cách hiền lành - cũng không nhịn được mà thốt lên:

"Vãi, đúng là một lũ rác rưởi!"

Không kìm được, cô cũng hào hứng tham gia nói chuyện trong nhóm, cùng mọi người bàn luận xem sau khi cảnh sát bắt được đám người đó thì nên xử lý như thế nào.

Mà phản ứng như của Tiểu Đỗ, hôm nay còn xảy ra ở rất nhiều người khác.

Thậm chí, có không ít người phẫn nộ đã vào thẳng trang web chính thức của cảnh sát Hoa Quốc để ký tên đề nghị, yêu cầu cơ quan chức năng xử lý nghiêm những kẻ phạm tội.

Tuy nhiên, cũng có một bộ phận người đưa ra ý kiến trái chiều.

Ví dụ, có người để lại bình luận dưới một trang web như sau:

[Bọn buôn người đương nhiên đáng bị pháp luật trừng phạt, nhưng các nạn nhân có thật sự vô tội hoàn toàn không? Để thoát thân, họ đã bỏ thuốc trừ sâu khiến cả một ngôi làng bị đầu độc. Chuyện này chẳng phải còn đáng sợ hơn sao? Đó là hơn trăm mạng người đấy.]

[Đúng vậy. Hơn nữa, nếu mấy cô gái đó không tự tiện chạy đến nơi hẻo lánh kia, mà ngoan ngoãn ở nhà, thì sao bọn buôn người có cơ hội bắt họ được? Nói cho cùng, chẳng phải mọi chuyện bắt đầu từ lỗi lầm của chính họ sao?]

[Chính xác. Chúng ta không nên chỉ nhìn bề nổi, mà cần đào sâu ý nghĩa bên trong. Tại sao dân làng kia lại làm chuyện như vậy? Nếu Nhà Nước có thể tạo việc làm cho họ, liệu họ có còn phải mạo hiểm đi làm chuyện buôn bán người không? Hơn nữa, nguyên nhân sâu xa chính là vì hiện nay con gái toàn kén chọn, thực dụng, chỉ biết nhìn vào tiền. Những người nghèo không thể lấy vợ, không thể sinh con, nên họ mới liều lĩnh như thế. Chúng ta nên suy nghĩ về điều này, chứ không phải chỉ biết chỉ trích họ.]

[Đúng đấy. Trước mình cũng từng có bạn gái, nhưng lúc dẫn về ra mắt, mẹ mình chỉ bảo sau khi cưới thì cô ấy phải ở quê chăm ba mẹ mình. Thế là cô ta trở mặt đòi chia tay luôn. Mình không hiểu nổi. Làm dâu chăm sóc ba mẹ chồng không phải chuyện đương nhiên sao? Mấy cô gái thời nay đúng là đáng đời!]

[Mọi người nói đúng. Còn nữa, bốn cô gái đó bị đưa vào làng mấy ngày rồi, ai biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì... Thế mà giờ họ còn mang chuyện này ra công khai rầm rộ. Mình không biết các bạn có thấy phản cảm không, chứ mình thì thấy buồn nôn lắm rồi. Mấy người sau này lấy được họ thì đúng là xui xẻo tận đời. Bố mẹ họ nghĩ gì vậy chứ, sao có thể đem chuyện như thế ra công khai?]

Tất nhiên, những người đầu óc méo mó thế này rốt cuộc cũng chỉ là thiểu số. Lời lẽ của họ nhanh chóng bị những người khác phản bác dữ dội.

[Ồ, hay quá nhỉ. Vậy mình vì tiền mà bắt cóc bạn, bạn cũng đừng phản kháng nhé? Phản kháng làm gì? Bạn phản kháng làm mình bị thương là bạn cũng có tội đấy. Ngoan ngoãn để mình tống tiền có được không?]

[Chuẩn luôn. Tốt nhất là lúc bị g.i.ế.c còn phải tự rửa cổ sạch sẽ đưa lên nữa, vì mình "bất đắc dĩ" nên mới g.i.ế.c bạn mà!]

[Haha, nghe buồn cười quá. Trước kia vì muốn sinh con trai mà mấy người như mấy ông đã g.i.ế.c bao nhiêu bé gái rồi. Có bao nhiêu linh hồn oan khuất bị chôn dưới giếng, dưới sông, trong rừng, ở những vùng đất tăm tối hẻo lánh. Giờ không lấy nổi vợ nữa thì đổ lỗi lên đầu con gái người khác à? Nói gì đó về nối dõi truyền đời? Nhà các bạn có ngai vàng để thừa kế à? À không, Hoàng Đế người ta còn bị lật đổ bao lâu rồi. Mấy người là cái thá gì mà mở miệng nói chuyện đạo lý như vậy, chắc não chưa phát triển đầy đủ nhỉ?]

[Còn cái ông ngốc bên trên, bạn nghĩ mình là cái gì? Nhà nghèo đã đành, còn dám dẫn bạn gái về nhà rồi tự quyết chuyện sau này bắt người ta phải chăm ba mẹ bạn. Con gái nhà người ta nợ gì mà phải hầu hạ ông bà bạn? Tự bươn chải đi, ba mẹ bạn thì tự bạn lo. Trông chờ gì ở người khác? Cũng may mà người ta chia tay bạn sớm.]

[Khẩn thiết đề nghị cảnh sát điều tra đám đầu óc có vấn đề này, biết đâu nơi ở của chúng cũng đang xảy ra chuyện tương tự, nên mới gấp rút nhảy ra tẩy trắng cho bọn buôn người.]

Sự việc bắt đầu bùng nổ trên mạng, lan rộng ra cả đời thực. Cuối cùng, ngay cả các cơ quan truyền thông chính thống của Hoa Quốc cũng vào cuộc đưa tin.

Vô số người dân, dù là trên mạng hay trực tiếp đến các cơ quan công quyền địa phương, đều đồng loạt yêu cầu cảnh sát xử lý nghiêm minh vụ việc.

Và cũng từ vụ việc của Trầm Ngư cùng ba cô gái kia, ngày càng có nhiều gia đình có con gái hoặc con trai mất tích cũng bắt đầu lần lượt lên tiếng.

Lúc này, Trầm Ngư đang yên ổn ngồi trong nhà mình, cuộn người trong chiếc ghế mềm mại, mắt dán vào màn hình máy tính trước mặt.

Tần Hải Lan hôm nay không đến công ty. Bà bưng một đĩa trái cây đã được cắt gọn mang vào phòng Trầm Ngư, vừa hay bắt gặp nội dung hiển thị trên màn hình máy tính của cô.

Những bình luận cho rằng mấy người như Trầm Ngư nếu gặp chuyện như vậy thì nên giấu kín, đừng rao khắp nơi hiện rõ ngay trước mắt Tần Hải Lan.

Tay bà cầm đĩa trái cây run nhẹ, nhưng rồi bà nhanh chóng bình tĩnh lại, đặt đĩa xuống bàn trước mặt Trầm Ngư, sau đó vỗ nhẹ vai con gái.

"Trầm Ngư à, đừng xem mấy thứ đó nữa. Sau này, dù con chọn sống cuộc đời thế nào, mẹ cũng sẽ nuôi con."

Tần Hải Lan không hề nghĩ việc con gái kể lại chuyện này có gì sai trái. Chưa nói đến việc Trầm Ngư lần này khá may mắn, không bị tổn hại gì thực sự.

Cho dù thật sự đã xảy ra những chuyện mà lũ người kia ác ý đồn đại, bà cũng tuyệt đối không bao giờ bắt con gái mình phải chịu nhục.

Lỗi là ở bọn buôn người, không phải ở con gái bà. Những kẻ đáng phải thấy xấu hổ là lũ người núp sau bàn phím bịa chuyện lung tung, chứ tuyệt đối không phải là con gái bà.

Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn Tần Hải Lan, đôi mắt cong cong, nhẹ nhàng gật đầu.

Khi chuyện này ngày càng lan rộng trên mạng và được báo chí đưa tin, người dân ngoài đời thực cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Cảnh sát thành phố nơi có thôn Liễu Gia cũng bắt đầu hành động. Cục Cảnh Sát thành phố cử người xuống trực tiếp tiếp quản toàn bộ vụ việc ở huyện nhỏ này.

Sau đó, những lãnh đạo này dẫn đầu đội cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến thẳng vào vùng núi sâu nơi thôn Liễu Gia toạ lạc.

Lúc này, trong sân nhà Liễu Đại Thành, dân làng - những người bị Trầm Ngư cho uống thuốc trừ sâu - đang mặt đỏ tía tai cãi vã ầm ĩ.

Liễu Nam đứng sau lưng Liễu Đại Thành, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy gã đàn ông mặt mày khó coi đối diện.

Phía sau họ là ba người đàn ông đang r.ên rỉ nằm trên cáng tạm.

"Tôi không quan tâm ai làm chuyện này, nhưng anh em tôi bị thương ngay tại làng này, mà lại thương tích như thế này. Cả đời sau của họ coi như xong rồi! Không có con trai nối dõi, sau này c.h.ế.t đi còn chẳng có ai đập bình tiễn đưa. Làng này phải chịu trách nhiệm, không thì chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu! Người của thôn Tiểu Hà chúng tôi cũng không dễ bắt nạt!"

Một gã đàn ông to con, mặt mày dữ tợn chỉ thẳng vào mặt Liễu Đại Thành mà nói.

Nói xong, hắn lại liếc nhìn Liễu Thông - đang bị người đi cùng khống chế quỳ dưới đất - bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Còn cái thằng này, mấy người phải giao nó cho tôi xử lý. Anh em tôi đã nói rõ, chính nó giúp con khốn kia làm chuyện đó."

Người đang giữ Liễu Thông liền đá mạnh một cú vào lưng, khiến gã hét lên đau đớn.

Mọi người xung quanh chỉ thờ ơ nhìn cảnh tượng này, ngay cả những người trước đây từng đối xử tốt với Liễu Thông cũng không có phản ứng gì.

Thậm chí có người còn không nhịn được mỉa mai: "Hại người ta thành thái giám, Liễu Thông đúng là nên giao cho bọn họ xử lý."

"Hừ, dù mấy người không xử lý nó, tôi cũng không bỏ qua cho nó đâu. Con trai tôi bị nó hại, đến giờ vẫn còn nằm bất tỉnh dưới trạm y tế dưới chân núi. Tôi chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó ngay lập tức."

Sau khi được bác sĩ cứu tỉnh lại, dân thôn Liễu Gia từ mấy người chứng kiến Liễu Thông đi cùng Trầm Ngư đã biết được chính gã đã giúp cô bỏ thuốc vào thức ăn.

Bất kể trước đây họ có thiện cảm với Liễu Thông thế nào, nhưng sau chuyện này, ai nấy đều hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t gã để trả thù.

Nhưng mà nhà Liễu Đại Sơn có thế lực lớn trong làng, hơn nữa lại có quan hệ họ hàng với nhiều người, thêm cả chuyện đầu óc Liễu Thông không bình thường, là một đứa ngốc, nên mọi người chỉ đành nhẫn nhịn mà không làm gì được.

Giờ thấy có người ngoài sẵn sàng thay họ ra tay, tất nhiên họ vô cùng vui mừng, càng không có lý do gì để ngăn cản.

Nhưng Trịnh Tú Hoa - mẹ của Liễu Thông - đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù chính con trai bà ta vừa mới giúp người khác đầu độc chính mẹ mình.

Trịnh Tú Hoa lập tức lao lên đẩy mạnh người đàn ông đang khống chế con mình, sau đó ôm chặt lấy Liễu Thông đang run rẩy vì sợ hãi.

Bà ngẩng đầu hét lên với Liễu Đại Thành: "Anh Cả, Thông Thông là cháu ruột của anh mà, anh không thể làm chuyện mất hết lương tâm như vậy! Hơn nữa, đầu óc nó không minh mẫn, bị con khốn kia lừa gạt nên mới làm sai. Muốn trả thù thì hãy tìm con khốn ấy, đừng động đến con trai tôi!"

Cả đời bà chỉ có một đứa con trai, bà còn trông chờ nó lấy vợ sinh con, làm bà nội nữa chứ, làm sao bà có thể để chuyện xấu xảy ra với con mình?

Ánh mắt hoảng loạn của Trịnh Tú Hoa lại rơi lên người Liễu Nam, bà ta lập tức nắm lấy tay hắn như vớ được cứu tinh, nói: "Còn Nam Nam nữa! Nếu không phải Nam Nam cứng đầu để con khốn đó tự do đi lại, thì làm sao nó có cơ hội dụ dỗ con trai tôi? Nếu phải truy cứu thì anh cũng phải tính với Nam Nam nhà anh trước đã!"

Lời của Trịnh Tú Hoa vừa dứt, hiện trường bỗng chốc im bặt.

Có người trong lòng không khỏi gật đầu đồng tình.

Đúng vậy, nếu không phải Liễu Nam cứ khăng khăng muốn cưới con bé kia, nếu như theo kế hoạch ban đầu gả cô cho Liễu Thông làm vợ...

Thì làm gì có cơ hội cho cô trốn thoát, làm gì có cơ hội xúi giục Liễu Thông đầu độc?

Chỉ vì cha của Liễu Nam là Liễu Đại Thành - người làm nghề buôn người thành công nhất làng, ai cũng phải trông chờ vào ông để kiếm miếng cơm. Thêm nữa, Liễu Nam lại là sinh viên đại học, nên bọn họ mới luôn nhẫn nhịn không dám nói ra.

Nhưng giờ đã là người trong nhà tự lên tiếng, thì không liên quan gì đến họ nữa rồi.

Có người lẫn trong đám đông khẽ nói: "Nói đúng lắm, chúng tôi chỉ đến ăn cỗ, thuốc độc đâu phải chúng tôi bỏ, có phải bồi thường thì cũng là việc của nhà này, không liên quan gì đến bọn tôi cả. Chúng tôi không đòi bồi thường đã là tốt lắm rồi."

Sắc mặt Liễu Đại Thành tối sầm lại khi nghe những lời đó. Ông lập tức quay lại quát lớn vào đám người đang xì xào sau lưng: "Tất cả im hết cho tôi!"

Sau đó ông quay đầu lại, cố gắng trấn tĩnh, chuẩn bị nói điều gì đó với đám người đang gây rối...

Mấy tiếng quát "Không được cử động!" và "Tất cả nằm xuống!" bỗng vang lên từ ngoài sân nhà họ Liễu, ngay sau đó là một đội cảnh sát mang khiên chống bạo động ào ào xông vào.

Liễu Đại Thành nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng hốt, theo phản xạ liền lùi vào trong nhà phía sau mình để trốn.

Chỉ tiếc là việc ông cử động khiến bản thân lộ rõ trước mắt cảnh sát.

Ngay lập tức có hai cảnh sát lao ra khỏi đám đông, túm lấy vai Liễu Đại Thành và khống chế ông.

"Không được cử động, nằm xuống hết, cảnh sát đây!"

Nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng vào lưng Liễu Đại Thành khiến ông không dám nhúc nhích.

Liễu Nam - đang đứng gần đó, bấy giờ còn đang thẫn thờ - khi nhìn thấy cảnh này thì đồng tử lập tức co rút lại. Hắn vội bước lên một bước, nói với hai viên cảnh sát đang giữ Liễu Đại Thành: "Đồng chí cảnh sát, có nhầm lẫn gì không ạ?"

Viên cảnh sát trẻ nghe vậy liếc hắn một cái, hừ lạnh: "Nhầm lẫn hay không, rồi sẽ rõ thôi."

Liễu Nam còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này lại có thêm nhiều cảnh sát tiến vào từ ngoài sân, khiến hắn hiểu rõ nên ngậm miệng thì hơn.

Ở phía bên kia, mấy gã đàn ông ban đầu đến gây chuyện với nhà họ Liễu cũng vì bản năng sợ cảnh sát mà lập tức mất hết dũng khí ở lại.

Người cầm đầu trong số họ vội nói với viên cảnh sát đang bước đến định khống chế họ: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không phải người thôn Liễu Gia. Chúng tôi là dân làng khác tới đây đòi họ bồi thường, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi cả, xin đừng bắt chúng tôi."

"Có liên quan hay không thì đưa về điều tra sẽ rõ. Yên tâm, chúng tôi không bao giờ bắt oan người tốt, nhưng cũng không bỏ sót bất kỳ kẻ xấu nào."

Viên cảnh sát đối diện người cầm đầu nhóm thôn Tiểu Hà trả lời dứt khoát.

Sau đó, toàn bộ người dân trong thôn Liễu Gia từ già đến trẻ cùng nhóm người đến gây chuyện hôm nay đều bị cảnh sát thành phố đưa lên xe và áp giải về tạm giam tại đồn công an khu vực.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận