Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn

Chương 10.




Tề Nghiên ở Thính Vũ Hiên túc trực ba ngày, sau khi Lương Tri Ý tỉnh lại, hắn phong nàng ta làm Quý phi. Đệ đệ nàng, Lương Chí Mẫn, được phong làm tướng quân, và sẽ dẫn binh đánh Ân Quốc ngay khi vào thu. 

Ta vẫn sống một cuộc đời an yên ở Hoa Ninh Cung, mỗi ngày lấy việc trêu đùa Giẻ Rách làm niềm vui. 

Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. 

Ngoài kia đã bắt đầu dấy lên tin đồn, nói rằng vụ ám sát Tề Nghiên có liên quan đến ta. Thậm chí có đại thần đã dâng tấu, yêu cầu phải điều tra ta thật kỹ. 

Đúng lúc đó, một con chim bồ câu đưa thư bị Giẻ Rách bắt được. Ta cầm lấy bức mật thư ở chân nó, đi đến Ngự Thư Phòng tìm Tề Nghiên. 

Tính ra, ta và hắn cũng đã bảy tám ngày không gặp. Không khí cũng không còn hòa hợp như trước. 

Tề Nghiên gầy đi, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn, nhưng khi thấy người đến là ta, nét mặt hắn vẫn dịu đi vài phần: “Mật thư của Ân Quốc, Hoàng hậu cứ thế mà mang đến sao?” 

Trong thư, phụ hoàng ta đưa ra một kế sách ngu xuẩn, sai ta nội ứng ngoại hợp ám sát Tề Nghiên, để tránh Ân Quốc bị thôn tính. 

Đến cả một kẻ vô dụng như ta cũng thấy vô lý. Chưa nói đến việc nữ nhi ngài có làm được hay không, kể cả Tề Nghiên có bị giết, chẳng lẽ Đại Tề sẽ không đánh lại Ân Quốc sao? 

Nhưng bức thư này cũng có một điểm tốt, đó là chứng minh vụ ám sát trước không phải do Ân Quốc làm, bởi cùng một kế sách thì không thể thực hiện hai lần. 

Ta thành thật nói mình không có gan làm việc đó, mọi chuyện đều tùy bệ hạ định đoạt. 

Tề Nghiên không nói gì, chỉ v**t v* tờ giấy. Lát sau, hắn mới lên tiếng: “Ân Nhiêu, nàng có hy vọng trẫm chết không?” 

Ta ngây ngốc lắc đầu. 

Hắn cười: “Nhưng nếu trẫm diệt Ân Quốc của nàng, giết toàn bộ người nhà nàng, nàng có hy vọng trẫm chết không?” 

Ta sững sờ một lúc lâu, thành thật đáp: “Thần thiếp không biết.” 

“Từ khi thần thiếp vào cung đến nay, bệ hạ vẫn luôn đối xử với thần thiếp rất tốt. Hơn nữa, thần thiếp cũng nghe loáng thoáng về những việc bệ hạ làm ở tiền triều. Với thần thiếp, bệ hạ là một minh quân, nên sống lâu muôn đời.” 

Hắn nghe xong như không nghe, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt ta, nâng cằm ta lên. Ánh mắt hắn đen tối khó lường: “Vậy còn tư tâm của nàng? Có hy vọng ta chết không?” 

Giọng nói hắn nhẹ nhàng, lại làm ta bất giác nhớ đến hắn của ban đêm. Thân mặc long bào xộc xệch, yết hầu phát ra những tiếng th* d*c nén lại, giữa môi ngẫu nhiên tràn ra tên ta. 

“Ân Nhiêu…” 

Hai chữ ngắn ngủi được hắn nói ra đầy sự triền miên. 

Ta như bị mê hoặc bởi đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của hắn, không kìm được mà đáp: “Không hy vọng.” 

Vừa dứt lời, hắn lập tức hôn lên môi ta, đến khi ta không thở nổi mới lưu luyến rời đi, cười đầy thỏa mãn: “Vậy trẫm sẽ sống thật tốt.” 

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại như ưng thuận một lời thề quan trọng. 

Ta cảm thấy buồn bực, chuyện này không khỏi quá dễ dỗ rồi. Ta sờ lên đôi môi hơi sưng, hỏi ra câu hỏi đã ấp ủ từ lâu: “Vậy bệ hạ đối với Thục quý phi?” 

Có chút đường đột, nhưng không hiểu sao ta cứ muốn hỏi. 

Hắn đã ngồi xuống, ôm ta vào lòng, hờ hững nói: “Chỉ là diễn kịch thôi.” 

“Nhưng nàng ấy đã chắn đao cho ngài mà.” 

Hắn đã bắt đầu xoa bóp sau gáy ta: “Thì sao? Nếu cứ chắn đao là trẫm phải yêu người đó, vậy thì trong cung này đã có không dưới mười thị vệ từng chắn đao cho trẫm, chẳng lẽ trẫm đều phải yêu họ sao?” 

Cũng đúng. 

Sau đó, Tề Nghiên không nói thêm chuyện quốc sự, chỉ lười biếng tựa vào người ta. Có lẽ đã lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi, thật sự mệt mỏi. 

Đại khái hắn đang giăng một bàn cờ lớn, và giờ đây ta xem như đã cùng phe với hắn. Ít nhất là về mặt sinh tử. Ta không mong giúp được gì, chỉ mong không gây thêm phiền phức là được. 

Thế là ta cứ để hắn ôm suốt cả buổi chiều. Trước khi ta rời đi, hắn gọi ta lại, hỏi tên thân mật hồi nhỏ của ta. 

“Yểu Yểu,” ta hiếm khi đỏ mặt, “Lấy từ câu thơ: ‘Bạc phơ rừng trúc chùa, yểu yểu tiếng chuông vãn’.” 

“Yểu Yểu,” hắn rõ ràng hai chữ đó, tràn đầy ý cười, “Rất hay, rất hợp với nàng.” 

Ta giận dỗi trừng mắt hắn ngài, rồi chạy đi như trốn. 

Mấy ngày sau đó, Tề Nghiên vẫn đến thăm Lương Tri Ý mỗi ngày, tỏ ra lạnh nhạt với ta. Chỉ là đêm đến, hắn lại bắt đầu trèo cửa sổ, rồi lại cắn ta một trận. 

Hai chữ “Yểu Yểu” được hắn đọc lên đầy tình tứ. Ngài còn thường xuyên yêu cầu ta gọi tên tự của hắn: “Mặc Chi.” 

Hắn cười nói ta giống như một tờ giấy trắng, còn hắn lấy thân để viết, mặc sức vẩy mực, viết lên những điều tận tâm. 

Về điều này, ta chỉ có một câu muốn nói: “Bệ hạ, có hơi… sến súa.” 

Hắn cắn vào sau gáy ta một ngụm: “Nàng gọi ta là gì?” 

Ta: “…” 

“Mặc Chi, hơi sến súa.” 

Hắn không giận, hôn lên mặt ta, ha ha cười. 

Hơn nửa tháng hoang đường như vậy, Lương Tri Ý đã khỏe hơn nhiều. Thế là Tề Nghiên hạ lệnh cho Lương Chí Mẫn dẫn binh đi trước đến Ân Quốc. 

Khi ý chỉ được ban xuống, lòng ta không khỏi bất an. Cứ như một khi khai chiến, giữa ta và Tề Nghiên sẽ vĩnh viễn có một rào cản. 

Dù sao thì, ta vốn là công chúa của Ân Quốc. 

Lúc này, Lương Tri Ý mới ốm dậy đã tìm đến ta, đưa cho ta một tờ giấy: “Gió thu nổi, trống trận vang.” 

Ta không hiểu ý này, nhưng vẫn gặp nàng. 

Nàng thân hình yếu đuối như liễu rủ, nhưng nét mặt lại toát lên vẻ kiên nghị: “Nương nương, thần thiếp có một câu thơ không hiểu, muốn thỉnh giáo người.” 

Ta: “?” 

Nàng tiếp lời: “’Giang Nam Giang Bắc cố hương, ba mươi năm mộng một hồi.’ Nương nương có hiểu ý trong đó không?” 

Ta: “Không biết…” 

Từ khi sinh ra, ta chưa từng được thầy dạy dỗ, cầm kỳ thi họa đều dốt đặc cán mai. Nhờ bà ma ma mà ta còn biết chữ. 

Lương Tri Ý hiển nhiên không ngờ đến tình huống này, kinh ngạc lại xen lẫn giận dữ: “Nương nương, đây là câu thơ bày tỏ nỗi đau mất nước!” 

Ta gật đầu: “Ồ! Thì ra là thế.” 

Lương Tri Ý ngẩn người, nhìn chằm chằm ta. 

Ta lại hỏi: “Nhưng không phải ngươi đã biết ý nghĩa rồi sao?” 

Nàng ta có chút xấu hổ, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Nương nương, bệ hạ đã quyết định xuất binh đánh Ân Quốc. Theo phỏng đoán, không quá ba tháng, Ân Quốc sẽ… Nương nương, nỗi hận mất nước, làm sao có thể quên được!” 

Ta bị cảm xúc kịch liệt của nàng ta làm cho giật mình lùi lại: “À… Nhưng giờ chưa mất nước mà? Lời này muốn nói thì cũng nên đợi ba tháng nữa rồi hãy nói chứ?” 

Lương Tri Ý: “…” 

Cuối cùng Lương Tri Ý cũng đi, mang theo ánh mắt “hận sắt không thành thép” quen thuộc. 

Khi nàng ta đi rồi, Tiểu Thúy cẩn thận hỏi ta: “Nương nương, bệ hạ thật sự muốn…” 

Ta sờ vào Giẻ Rách trong lòng, chỉ thở dài: “Tiểu Thúy, đáng tiếc nương nương của ngươi, thật sự chỉ là một kẻ vô dụng.” 

Mang tiếng có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng ta lại không thể làm được vị anh hùng cứu nguy.

.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận