Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn

Chương 3.




Nhưng những chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch nông nghiệp của ta. 

Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, một tháng trôi qua, những luống rau cải thìa trong vườn đã mọc xanh tốt. 

Ta vui sướng vô cùng, nhìn những chiếc lá nhỏ nhắn mà xoa xoa tay: “Khí hậu nước Tề thật sự quá tốt, hơn hẳn quê nhà của ta.” 

Tiểu Thúy thấy vậy, nhịn không được lên tiếng: “Nương nương, hiện giờ Ngự Thiện Phòng rất cẩn thận trong việc dâng món ăn. Ngài việc gì còn phải giữ mảnh đất này?” 

“Ta không chăm nơi này thì chăm gì?” 

“Đương nhiên là… chăm bệ hạ rồi!” Nàng tức giận trừng mắt nhìn ta, rồi lại tủi thân nói, “Ngài không biết đâu, tháng này bệ hạ một bước cũng không đặt chân vào Hoa Ninh Cung chúng ta, ngoài kia lời ra tiếng vào nhiều lắm.” 

“Họ cứ nói đi, bệ hạ bận rộn quốc sự mà, ta không có chuyện gì thì đừng đi quấy rầy ngài ấy… A, ngươi có nghe thấy tiếng gà gáy không? Ta đoán nó đẻ trứng rồi! Đi, đi mau, chúng ta đi nhặt trứng nào.” Vừa nói ta vừa kéo Tiểu Thúy chạy về phía chuồng gà, thuận tiện xúi giục nàng thò tay đào ra hai quả trứng gà. 

Việc gì có thể để người khác làm, ta tuyệt đối sẽ không tự mình động tay. 

Con gà mái già ở phía sau vừa đuổi theo vừa mắng. 

Tiểu Thúy đang lẩm bẩm cũng bật cười, vừa đùa với nó vừa mắng: “Làm gì mà mắng dữ vậy, có phải ta lấy trứng của ngươi đâu? Đồ keo kiệt!” 

Gà mái già: “Cục ta… cục tác tác!” 

Ta ôm “tang vật” trong lòng, mặc kệ nó: “Đúng là keo kiệt mà.” 

Phát hiện mình bị ta lừa, Tiểu Thúy chạy đến bên cạnh ta, giận dỗi: “Nương nương!” 

“Thôi được rồi, ta biết ý ngươi là gì.” Ta ra vẻ hiểu chuyện, “Hôm nay ta sẽ tự mình xuống bếp, lát nữa mang đến Ngự Thư Phòng là được chứ gì?” 

Cũng chỉ là tranh sủng thôi mà, chưa thấy heo chạy thì cũng đã ăn thịt heo rồi. Huống chi ta còn thấy heo chạy rồi. 

Phụ hoàng ta có đến mấy chục phi tử, từ khi ta có ký ức đã thấy vô số thủ đoạn tranh sủng, chỉ là ta vốn lười, không thích dùng mà thôi. 

Vốn dĩ Tề Nghiên xem ta như bình hoa bày trong cung, hắn bận chính sự của hắn, ta chăm vườn của ta, đôi bên bình yên vô sự là tốt nhất. 

Nào ngờ bên ngoài đồn đại ầm ĩ, còn lan truyền ta là hồ ly tinh mê hoặc đế vương, sủng ái độc chiếm cả lục cung, thật là nói hươu nói vượn! 

Nghe nói còn có không ít quần thần dâng tấu, thỉnh cầu Tề Nghiên phong phú hậu cung, tuyệt đối không thể bị một yêu nữ từ nước phụ thuộc mê hoặc. Gần đây ta còn nghe nói, nước Tề đang xảy ra không ít biến động, bởi vậy Tề Nghiên bận đến tối tăm mặt mũi, chân không chạm đất, vất vả vô cùng. 

Vậy thì ta, người đang ở trong nhà hắn, ăn cơm của hắn, lại còn trồng trọt trên đất của hắn, lúc này cũng nên thể hiện một chút. 

Thế là ta tự mình xuống bếp làm một chén… canh trứng đủ cả sắc, hương, vị. 

Chủ yếu là rau cải thìa trong vườn vẫn chưa lớn, không thì ta đã làm thêm một món trứng gà xào cải trắng rồi. 

Tiểu Thúy vẻ mặt khó xử: “Nương nương, như vậy có ổn không? Ít nhất ngài cũng phải làm chút điểm tâm gì đó chứ…” 

“Nhưng ta không biết làm.” Ta thản nhiên nói, “Nếu không ngươi chỉ cho ta cách làm điểm tâm từ hai quả trứng gà đi?” 

Tiểu Thúy nhìn không nổi nữa, bèn mang hai đĩa đào hoa tô đặt vào hộp đồ ăn: “Nương nương, đến lúc đó ngài cứ nói đào hoa tô cũng là ngài làm.” 

Ta gật đầu lấy lệ: “Ừ ừ, được.” 

Thế rồi khi Tề Nghiên nhìn thấy những gì ta mang đến, ta thành thật giới thiệu: “Canh trứng là thần thiếp làm, đào hoa tô là của nhà bếp nhỏ làm.” 

Tiểu thái giám đứng bên cạnh che miệng nén cười. Đừng tưởng ta không thấy nha. 

Tề Nghiên không cười, chỉ chống một tay lên đầu, khẽ nhướn mày: “Vì sao lại tự mình làm canh trứng?” 

“À… bởi vì gà mái già vừa vặn đẻ hai quả trứng.” 

Gà mái vốn là do hắn ấy sai người mang tới, vậy nên đẻ trứng cho hắn ăn cũng hợp lý mà, đúng không? 

Nhưng Tề Nghiên không có ý định động đũa. 

Ta nhìn thấy đĩa đào hoa tô tinh xảo, chợt nhanh trí nói: “Bệ hạ nếu không thích canh trứng, cũng có thể ăn chút đào hoa tô, ngài dạo này vất vả quốc sự, nên bồi bổ một chút.” 

Tề Nghiên buông tay, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: “Nói về bồi bổ, điểm tâm sao có thể sánh bằng canh trứng?” 

Hửm? Có cách nói này sao? 

Ta còn đang suy nghĩ xem có hợp lý không thì Tề Nghiên đã ăn xong chén canh trứng. Cuối cùng hắn còn có tâm trạng nhận xét: “Làm cũng không tệ, phong ngươi làm Hoàng hậu đi.” 

“Đa tạ bệ hạ khen… A?” 

Hắn hoàn toàn không để ý đến sự ngạc nhiên của ta, chỉ vào đĩa đào hoa tô: “Trẫm ăn no rồi, phần điểm tâm này ngươi ăn đi.” 

Thế là ta rất thành thật ngồi bên cạnh hắn ăn hết cả đĩa đào hoa tô. 

Nói thật, tay nghề của nhà bếp nhỏ cũng không tồi chút nào. 

Tề Nghiên vẫn lẳng lặng nhìn ta ăn, trông có vẻ rất thích thú, khiến ta khi cầm miếng cuối cùng không khỏi chần chừ: “Bệ hạ muốn thử một miếng không?” 

“Không cần, trẫm không thích ăn đồ ngọt.” 

“Ồ.” 

Nghe vậy ta an tâm ăn hết miếng cuối cùng. Rồi lại nghe hắn hỏi: “Ngọt không?” 

“Ngọt…” Tiếng cuối của ta còn chưa dứt, hắn đột nhiên cúi người tới, bóp cằm ta và ngậm lấy môi ta. 

Sau một lúc cọ xát, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm ta: “Thật sự rất ngọt.” 

Ta hoàn hồn, tâm trạng phức tạp: “Bệ hạ, ngài không chê bẩn sao?” 

Hương vị canh trứng và đào hoa tô lẫn lộn, ít nhất đời này ta không muốn nếm lại… 

Tề Nghiên: “…” 

Góc nhìn của Tề Nghiên: Ân Nhiêu vừa ăn xong đào hoa tô, đôi môi hồng nhuận, mặt như phù dung, trông rất đáng để hôn.

.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận