Chính là bởi vì di nguyện của vong thê, vì giúp đỡ càng nhiều bá tánh, Bạch Tử Ngọc mới có thể định giá như vậy!
Trong lòng Sở Nam Phong vừa là thưởng thức, vừa là ghen tuông.
Sao có thể không khó chịu?
“Thưởng! Trọng thưởng!” Sở Nam Phong nói.
Quan viên lại nói một số kiến nghị của Bạch Tử Ngọc, ví dụ như cách phân phối vắc xin, vận chuyển cần chú ý những vấn đề gì, đều là những nội dung rất có ích cho Sở Nam Phong.
Ngày hôm sau, Trương Đức Thuận tiện mang theo ban thưởng đến Bình An y quán.
“Bình An y quán Bạch Tử Ngọc tiếp chỉ!”
Mạnh Lâm Thanh lại muốn quỳ, Trương Đức Thuận lại ngăn cản.
Vừa nhìn thấy nhiều người đến y quán như vậy, bá tánh xung quanh liền bắt đầu vây xem, muốn nghe ngóng chuyện lạ.
Thánh chỉ hôm nay đối với Bạch Tử Ngọc một phen khen ngợi, ca ngợi đến mức hoa cả mắt. Cuối cùng trọng điểm đến, do công lao nghiên cứu chế tạo vắc xin, thưởng cho hắn ba vạn lượng bạc!
“Ba vạn lượng bạc?”
“Không nhầm chứ, trước đó không lâu mới thưởng một vạn lượng, Bạch đại phu hiện tại túi tiền đầy ắp rồi!”
“Ngươi còn chưa biết loại vắc xin này giá bao nhiêu một lọ đâu, ba vạn lượng thì đã sao, Bạch đại phu xứng đáng, tuyệt đối xứng đáng!”
Thông thường nghe được loại ban thưởng này, những người không liên quan đều sẽ đỏ mắt ghen tị.
Nhưng trong số bá tánh vây xem lại không có một ai nói Bạch Tử Ngọc không xứng đáng, bởi vì bọn họ đều rất rõ là Bạch Tử Ngọc đã định giá một văn tiền một mũi vắc xin, mà những loại vắc xin này là để dùng cho bọn họ.
“Đúng vậy, Bạch đại phu đáng giá!”
Một mảnh tiếng hô hào, đều là bá tánh tự phát hô lên.
“Bạch đại phu đáng giá!”
Trương Đức Thuận rất hiểu chuyện, lần này không mang theo thứ phiền phức là vàng bạc thật, trực tiếp chuẩn bị ngân phiếu cười tủm tỉm giao cho Bạch Tử Ngọc.
“Chúc mừng Bạch đại phu.” Trương Đức Thuận nói, thái độ càng thêm cung kính.
“Làm phiền Trương công công.” Mạnh Lâm Thanh thẳng thắn nhận lấy ngân phiếu.
Không tệ, xem như Sở Nam Phong còn chút tự biết mình, ba vạn lượng vẫn có thể lấy ra được.
Nhất thời biến thành siêu cấp phú bà, Mạnh Lâm Thanh vô cùng hài lòng và vui vẻ.
Tử Ngọc nhìn thấy thiếu gia nhà mình nhét ngân phiếu vào trong ngực, miệng há đến mức không ngậm lại được, ba vạn lượng bạc a!
Chỉ có Nhất Nhất, không hề cảm thấy bất ngờ.
Từ lúc đầu định giá một văn tiền một mũi, nàng đã dự liệu được tình trạng hiện tại.
Mạnh Lâm Thanh không thể làm việc mua bán lỗ vốn.
“Đại trí tuệ của thiếu gia nhà chúng ta, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?” Nhất Nhất huých huých vai Tử Ngọc, nhỏ giọng nói: "Nhanh hoàn hồn đi.”
Rõ ràng nhìn Nhất Nhất mới là người nhỏ tuổi hơn, nhưng trong cuộc sống hằng ngày nàng luôn là một “tỷ tỷ” khi đối mặt với Tử Ngọc và Tuỳ Phong.
Duy chỉ có lúc đối diện với những người bệnh kia, mới giả bộ một chút hình tượng tiểu cô nương.
“Hoá ra là vậy…” Tử Ngọc lẩm bẩm.
Nàng không ngốc, chỉ là phản ứng đương nhiên không bằng hệ thống thành tinh, nhưng lúc này cũng đã hiểu ra.
Cho vắc-xin định giá cao quả thực có thể kiếm tiền nhưng danh tiếng sẽ không hay ho, không chừng Hoàng thượng bên kia ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng khó chịu muốn chết.
Nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác.
Mạnh Lâm Thanh “cho không” vắc-xin, có được lòng Hoàng thượng lại có được lòng bá tánh, cuối cùng còn có thể được ban thưởng, túi tiền cũng kiếm đầy.
Cái này được tính là một mũi tên trúng mấy đích?
Muốn nói đến cao minh, vậy còn phải là thiếu gia nhà mình a!
Kiếm tiền cũng phải kiếm cho thật đẹp đẽ, ai cũng không thể bắt bẻ được.
“Thiếu gia, không ngờ người lại là thiếu gia như vậy.” Tử Ngọc bội phục nói.