"Về nghỉ ngơi, mỗi tháng có thể nghỉ bốn ngày, việc này Tử Ngọc sẽ sắp xếp cho các ngươi."
Mạnh Lâm Thanh làm việc rất coi trọng hiệu quả, nên những lời vô nghĩa đều lược bỏ hết.
Nàng tuyệt đối sẽ không bóc lột những đại phu dưới trướng mình, nên những điều kiện đưa ra đều là đãi ngộ rất tốt. Nàng cũng không sợ có người làm việc chểnh mảng, dù sao nếu ai làm không tốt, nàng có thể đuổi việc bất cứ lúc nào.
Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An nghe xong, quả nhiên không có gì bất mãn.
Quả nhiên là Bình An y quán, đãi ngộ đưa ra còn tốt hơn nhiều so với những y quán khác. Hai người bọn họ vốn là người kinh thành, bao ăn là được rồi, bao ở không thành vấn đề.
"Vâng, Bạch đại phu, vậy chúng ta khi nào có thể đến khám bệnh?" Nhiếp Minh Đạt hỏi.
"Ngày mai có thể bắt đầu rồi." Mạnh Lâm Thanh đáp.
"Bạch đại phu cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ khám bệnh thật tốt cho người bệnh, tuyệt đối sẽ không làm hỏng danh tiếng của y quán chúng ta." Chu Thừa An đảm bảo.
Mạnh Lâm Thanh gật đầu.
Hai người được giữ lại này đều là do Mạnh Lâm Thanh lựa chọn kỹ càng, nàng đương nhiên rất hài lòng về họ.
Nếu không thà không chọn được người phù hợp, Mạnh Lâm Thanh cũng sẽ không miễn cưỡng giữ người lại dùng, như vậy chẳng khác nào tự chuốc phiền phức vào thân.
Đặc biệt là Chu Thừa An này, trong phần thi viết hắn đứng đầu, đến phần sát hạch thực hành vận may cũng không tệ, bốc thăm được một người bệnh bị thương ngoài da mà hắn tự thuật là sở trường của mình.
Mạnh Lâm Thanh quan sát toàn bộ quá trình xử lý của hắn, thấy hắn làm rất tốt, là một người đáng để giữ lại.
Còn Nhiếp Minh Đạt, tuy thành tích phần thi viết của hắn chỉ ở mức trung bình khá, phần thực hành cũng không bốc thăm trúng người bệnh bị đau đầu cảm mạo mà hắn giỏi nhất nhưng sự tỉ mỉ mà hắn thể hiện trong lúc hỏi bệnh khiến Mạnh Lâm Thanh rất hài lòng.
Đại phu đâu phải một sớm một chiều mà thành, đó là cả một quá trình học tập lâu dài, thậm chí là phải học tập suốt đời.
Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đều là những người mà Mạnh Lâm Thanh rất coi trọng, nàng tin rằng có một ngày, cả hai đều có thể gánh vác trọng trách.
“Chúc mừng Nhiếp đại phu và Chu đại phu!" Tử Ngọc bưng cho mỗi người một cốc nước, niềm nở nói: "Ta là Tử Ngọc, sau này mọi người cùng làm việc, có việc gì cứ việc tìm ta.”
“Hay là để ta dẫn hai vị đi làm quen một chút?”
Đối mặt với người mới, Tử Ngọc tỏ ra đặc biệt nhiệt tình, hai vị đại phu này khiến nàng có cảm giác tự hào khi là “người cũ”.
“Đa tạ Tử Ngọc cô nương." Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đồng thanh đáp.
“Ấy, hai vị không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta là Tử Ngọc là được rồi. À kia là Tuỳ Phong, hắn ta là người kiệm lời không thích nói chuyện, nhưng hễ mở miệng là khiến người ta ghét. Còn kia là Nhất Nhất, nàng ấy rất lợi hại, hai vị có việc gì cũng có thể tìm nàng ấy…”
“Phía sau này là nơi chúng ta sinh hoạt, đến giờ cơm có thể sẽ qua đây. Bên này là tủ thuốc, bên này là phòng thiếu gia khám bệnh cho người bệnh, bên này có một nhà kho, bên trong để…”
Dưới sự nhiệt tình của Tử Ngọc, Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An rất nhanh đã hòa nhập với mọi người.
Do Bình An y quán đã thực hiện mô hình đặt lịch hẹn khám, danh tiếng của Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An không bằng Bạch Tử Ngọc, hay nói đúng hơn là hai người họ căn bản không có danh tiếng.
Cho nên ban đầu số lượng người đăng ký khám bệnh rất ít ỏi.