Giờ Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đã dần dần đi vào quỹ đạo, nàng hà tất gì phải mỗi ngày đều bận rộn như con quay, tự nhiên cũng phải cho mình nghỉ ngơi một chút, dành thời gian cho các hài tử.
“Được rồi, thiếu gia ngài đã nói vậy thì thôi.”
Cùng lúc đó, Bình An y quán bên này đã đưa mấy đợt vắc-xin uống cho quan phủ.
Sở Nam Phong chọn lựa quan viên thích hợp để xử lý việc vắc-xin, mà người được chọn chính là Tả Lĩnh Đô.
Những vắc-xin uống này được phân phát đến từng hộ gia đình, bách tính kinh thành tự nhiên là những người đầu tiên được hưởng.
Người bệnh khi đến khám bệnh, đều nhắc đến chuyện này.
“Mọi người đã uống vắc-xin rồi sao?” Mạnh Lâm Thanh hỏi, nàng thật sự không quá để ý đến chuyện này.
“Đúng rồi, hôm qua mới được đưa đến tận nhà, ta và cha mẹ đều đã uống rồi!”
“Đúng vậy, sau khi uống vắc-xin đó, chúng ta đều yên tâm hơn nhiều!”
Dù sao thì những vùng khác vẫn còn người bệnh dịch bệnh, mọi người vẫn sợ bị lây nhiễm, chỉ có uống vắc-xin rồi mới có thể an tâm phần nào.
“Bạch đại phu, những vắc-xin này chúng ta một văn tiền cũng không mất, người đưa đến nói là do hoàng gia chi trả, chúng ta đều được miễn phí!”
Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, không ngờ Sở Nam Phong lại sắp xếp như vậy.
Nói ra thì, tuy là bán cho hoàng gia với giá một văn tiền, nhưng trên thực tế hoàng gia muốn bán cho bách tính với giá bao nhiêu thì Mạnh Lâm Thanh không có tư cách hỏi đến.
Ít nhất cũng phải thu hồi lại vốn một văn tiền kia chứ, dù sao nhiều bách tính như vậy, cộng thêm nhân lực cùng các loại chi phí khác, thu thêm vài văn tiền cũng là chuyện tình lý.
Kết quả Sở Nam Phong lại không lấy tiền, điểm này khiến Mạnh Lâm Thanh phải nhìn hắn với con mắt khác xưa.
“Đúng vậy, hoàng thượng thật sự có lòng với bách tính chúng ta!”
Câu này, Mạnh Lâm Thanh tán thành.
Tuy nàng chán ghét Sở Nam Phong nhưng đó chỉ là đối với mối quan hệ giữa hắn và nàng, còn về việc làm một vị đế vương, Mạnh Lâm Thanh đối với hắn đánh giá cũng không tệ.
Ít nhất việc vắc-xin này, Sở Nam Phong làm rất tốt.
Bấy nhiêu bách tính cần một lượng lớn vắc-xin, hơn nữa còn có trẻ sơ sinh ra đời mỗi ngày, nhu cầu vắc-xin về sau sẽ giảm xuống nhưng vẫn luôn có nhu cầu.
Đã ban đầu là miễn phí, chắc hẳn sau này Sở Nam Phong cũng sẽ không thu tiền.
Thêm nữa giao thông thế giới này rất kém phát triển, chi phí vận chuyển vô hình chung tăng cao, cho dù nàng chỉ lấy một văn tiền, chi phí thực tế cũng sẽ không thấp.
Hơn nữa Sở Nam Phong còn ban thưởng cho nàng nhiều ngân lượng như vậy, chẳng lẽ đều là quốc khố chi trả?
Tuy Mạnh Lâm Thanh không rõ tình hình quốc khố, nhưng dựa theo kinh nghiệm xuyên qua các thế giới của nàng, nàng không cho rằng quốc khố hiện tại giàu có gì.
Không chừng Sở Nam Phong đã tự mình bù vào không ít tiền.
Đương nhiên những chuyện này đều không phải việc của Mạnh Lâm Thanh nàng, nàng không cần phải lo chuyện bao đồng.
Là hoàng đế, vốn dĩ trên vai đã gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
Bên kia, khi Thanh Long lại bị Huyền Vũ đến đòi tiền lần nữa, thật sự không nhịn được.
“Lần trước mới đưa ngươi một vạn lượng bạc, lại tiêu hết rồi sao?” Thanh Long gầm lên, hắn thật sự không bình tĩnh nổi.
Huyền Vũ tỏ vẻ hắn mới không gánh cái tiếng xấu này.
“Ngươi kích động với ta làm gì?” Huyền Vũ tỏ vẻ vô tội, chỉ vào quyển sổ sách đưa tới nói: "Này, cũng không phải không có sổ sách, ngươi tự mình xem đi, cứ như thể một vạn lượng bạc kia vào túi ta vậy.”
Trời đất chứng giám, hắn lấy đều là tiền sạch sẽ, là hắn nên được.