“Được, ngươi sắp xếp là được.” Mạnh Lâm Thanh nói.
“Thiếu gia, người cùng phu nhân đi chùa cầu phúc dâng hương, vậy chúng ta có cần đi theo không? Còn cả Đại Bảo bọn nhỏ nữa, chúng ta có đi hết không?”
Tử Ngọc bây giờ chính là quản gia, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do nàng sắp xếp.
Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một chút, nếu y quán có thể mở cửa như thường cũng không cần phải đóng cửa, vậy trong nhà vẫn phải để người lại mới được.
Còn đám nhỏ…Đưa bọn chúng đi dạo một chút cũng được, khí của chùa chiền chắc hẳn Bạch Y Nhu cũng muốn ở cùng các cháu.
Cuối cùng, Mạnh Lâm Thanh quyết định để Tuỳ Phong, Tử Ngọc, Trương bà tử đều ở lại nhà.
Nàng và Nhất Nhất Nhất Bát mang theo đám nhỏ đi chùa cầu phúc.
Biết được kết quả này, Tử Ngọc còn có chút buồn bực.
“Sao vậy, lại ghen rồi?” Tuỳ Phong bình thường không nói chuyện, nhưng hễ mở miệng là phải khiến người khác tức chết.
“Ngươi có biết nói chuyện không vậy!” Tử Ngọc đẩy hắn một cái, trút giận trong lòng, nhưng lại không nhịn được mà oán trách hắn: "Tuỳ Phong, ngươi nói xem có phải thiếu gia thích Nhất Nhất hơn không?”
Nàng sớm đã nhìn ra, từ sau khi Nhất Nhất đến, thiếu gia và Nhất Nhất… Giống như có rất nhiều bí mật nhỏ vậy.
Tử Ngọc không nói rõ được cảm giác đó, giống như rất nhiều thứ nàng và Tuỳ Phong đều cảm thấy bất ngờ nhưng Nhất Nhất lại không, giống như là rất hiểu thiếu gia vậy.
Mà thiếu gia cũng vậy, tuy rằng phần lớn việc vặt trong nhà đều giao cho nàng làm chủ nhưng có một số việc quan trọng hơn, lại trực tiếp ném cho Nhất Nhất.
Ví dụ như trước đây để Nhất Nhất phụ trách việc khảo hạch buổi sáng của các vị đại phu, cùng với lần này đi chùa cầu phúc, ngoài đám nhóc ra cũng chỉ dẫn theo mỗi Nhất Nhất.
“Bây giờ ngươi mới nhận ra sự thật à?” Tuỳ Phong nói.
Tử Ngọc: “…”
Phải làm sao bây giờ, càng buồn bực hơn.
Thấy Tử Ngọc hình như rất đau lòng, Tuỳ Phong lại cảm thấy không đành lòng.
“Có phải ngươi quá nhạy cảm rồi không? Kỳ thực ta lại cảm thấy, thiếu gia đối xử với ai cũng như nhau, bao gồm cả Nhất Nhất.”
Tuỳ Phong cũng khó nói rõ, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác như vậy.
Mạnh Lâm Thanh đối với bọn họ đều yêu thương như nhau, nhưng trong sự yêu thương đó lại mang theo một loại xa cách. Tuy rằng không rõ ràng nhưng hắn có thể cảm nhận được, cho dù là đối với Nhất Nhất cũng không ngoại lệ.
“Thật sao?” Tử Ngọc rõ ràng không tin.
“Khó nói, dù sao muội cũng đừng quá để tâm, làm tốt việc thiếu gia giao cho là được rồi.” Tuỳ Phong nói.
Làm người quan trọng nhất là điều chỉnh đúng tâm thái và vị trí của mình.
Tử Ngọc nghĩ ngợi một hồi, nàng và Nhất Nhất cũng chẳng khác gì nhau, đều là người hầu hạ bên cạnh thiếu gia có gì mà phải ghen tuông chứ, chắc là nàng bị ma xui quỷ khiến rồi.
Bởi vì đã dán thông báo từ trước, rất nhiều người bệnh đều biết Bạch Tử Ngọc mấy ngày nay không có ở y quá, cho nên đều treo số của Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An.
Hai người bọn họ đây là lần đầu tiên thể hội được cảm giác bận rộn, bận đến nỗi rất vui vẻ.
Một tháng trôi qua, đến ngày mười ba.
Bạch Y Nhu cho xe ngựa đến đón Mạnh Lâm Thanh nhưng Mạnh Lâm Thanh bề ngoài là nam tử, ngầm là con riêng của đại ca Bạch Y Nhu, cho nên dù thế nào hai người cũng không thích hợp ở quá gần.
Cho nên, hai người cũng không cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa.
Bạch Y Nhu cùng nha hoàn bên cạnh ngồi ở phía trước, cách một khoảng không xa cũng không gần là xe ngựa của Mạnh Lâm Thanh đi theo.
Kỳ thực mang theo 138 rất đơn giản, nàng có thể giúp chăm sóc đám nhỏ.