Mỏng như cánh ve, đeo lên cảm giác đặc biệt thoải mái tự tại.
Thậm chí phần lớn thời gian, ngay cả bản thân cũng không cảm giác được mình đang đeo mặt nạ.
Nói đến “khuyết điểm” duy nhất đó chính là quá mỏng, cho nên lúc tháo ra, phải cẩn thận sờ tìm ranh giới giữa nó và da thịt thật.
Quá mỏng, hơi khó sờ.
Bạch Hổ rốt cuộc cũng sờ thấy, đầu ngón tay kẹp lấy, trực tiếp lột toàn bộ mặt nạ ra.
Mấy người giám thị trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Vậy mà lại là mặt nạ da người!
Không trách được giám thị ba ngày, bọn họ không thu hoạch được gì, thì ra khuôn mặt kia căn bản chỉ là một lớp ngụy trang.
Tiếp đó Tiểu Bạch xoay người bước vào thùng gỗ, sau khi nằm xuống liền đặt cổ lên mép thùng, khuôn mặt cũng bởi vì động tác này mà ngửa lên nhìn về phía nóc nhà.
Mấy người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ nhìn thấy gì thế này?!
Trong chớp mắt Tiểu Bạch đột nhiên mở mắt, nhìn về phía một chỗ nào đó trên nóc nhà, hung hăng nhìn chằm chằm vào đó.
Hắn trực tiếp đứng dậy, thuận tay cầm lấy ngoại sam, mặc vào với tốc độ nhanh nhất, sau đó xông ra khỏi phòng bay lên nóc nhà.
Tiểu Bạch: “…”
Chẳng lẽ vừa rồi hắn hoa mắt sao?
Hắn cảm thấy có người đang nhìn mình.
Thế nhưng trên mái nhà trống trơn, làm gì có bóng người nào.
Thêm vào đó, trong phòng hơi nước bốc lên nghi ngút khiến tầm nhìn của hắn lúc đó không được rõ ràng, không thể nào khẳng định chắc chắn được. Hơn nữa lúc chuyên tâm tháo mặt nạ, hắn lại vì quá tập trung mà lơ đi hoàn cảnh xung quanh.
Nghĩ đến mặt nạ, Tiểu Bạch trong nháy mắt ý thức được bản thân lúc này đã tháo mặt nạ xuống, lập tức bay trở lại mặt đất.
Tùy Phong tắm rửa xong, đi ra xử lý thùng nước tắm, vừa hay nhìn thấy Tiểu Bạch bay xuống.
“Ngươi… đây là tình huống gì vậy?”
Chỉ mặc một lớp áo mỏng, còn ướt sũng dính sát vào người, đêm hôm khuya khoắt thế này không ổn lắm đâu.
“Trong nhà dù sao cũng có nữ nhân, ngươi chú ý một chút.”
Tùy Phong nhắc nhở hắn, bởi vì quá mức chú ý vào thân thể Tiểu Bạch dẫn đến hắn xem nhẹ mặt của đối phương, hoàn toàn không nhận ra lúc này Tiểu Bạch đã tháo mặt nạ xuống.
Tiểu Bạch vội vàng trở về phòng.
Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là hắn nhìn nhầm?
Trên mái nhà trống không chẳng có một ai, căn bản không có bóng người nào cả.
Hắn đối với tốc độ của bản thân rất tự tin.
Hoặc là hắn quá nhạy cảm, động cỏ sợ rắn, hoặc là kỹ thuật theo dõi của đối phương quá tốt, hoặc là võ công của đối phương cao hơn hắn khiến hắn không phát giác ra.
Bất luận là loại nào, hiện tại hắn chỉ có thể từ bỏ, bởi vì hắn đã bỏ lỡ cơ hội phản truy tung.
Cùng lúc đó, một bên khác.
Ba người vừa rồi còn đang giám sát, lúc này đang túm lấy nhau đồng loạt che miệng mình lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lưng dán chặt vào tường, trong ngày đông giá rét này, vậy mà lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ba người trao đổi ánh mắt, ăn ý cùng nhau chạy về.
“Tìm được rồi!”
“Tên đó là ai?” Thanh Long hỏi, tim hắn đập vô cớ trở nên bất thường.
Trên mặt ba người đều là biểu cảm như vừa trải qua kiếp nạn, tựa như một màn vừa rồi đã tạo thành cho bọn họ một sự khiếp sợ cực lớn.
“Tên tiểu công đó, là Bạch Hổ!”
“Thật sự là hắn?” Thanh Long chấn động, nhịp tim hoàn toàn hỗn loạn.
“Đúng vậy, hắn ta vẫn luôn đeo mặt nạ, thảo nào trước đây chúng ta cảm thấy bóng dáng hắn ta quen thuộc như vậy, hóa ra là Bạch Hổ, hóa ra là hắn ta…”
Thanh Long không chần chừ nữa, lập tức động thân đi vào hoàng cung, đồng thời kịp thời thông báo cho Chu Tước và Huyền Vũ.