Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 222.




Mà nhà của Bạch Hổ, ngoài việc rất kín đáo cũng không có người thừa thãi, bởi lẽ hắn thường thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt, có nhiều người thì không tiện.

Chu Tước đến nơi, thấy hắn đang ngủ, liền lặng lẽ vào bếp sắc thuốc.

Toàn bộ quá trình nàng đều nhẹ nhàng, sợ làm phiền giấc ngủ của Bạch Hổ.

Đến khi thuốc đã sắc xong, nàng mới không thể không đánh thức hắn dậy.

"Bạch Hổ? Bạch Hổ?"

Tính cảnh giác đã quay trở lại, khi nghe thấy tiếng Chu Tước, Bạch Hổ liền mở mắt. Nhận ra là Chu Tước, hắn lại thả lỏng.

"Thuốc đã sắc xong." Hắn ngửi thấy mùi thuốc đắng quen thuộc, là mùi hắn đã rất quen thuộc suốt thời gian qua.

"Đúng, uống khi còn nóng đi." Chu Tước định đỡ hắn ngồi dậy, nhưng Bạch Hổ đã tự mình bật dậy nhanh chóng.

Ừm, quả nhiên đã hồi phục không tệ.

"Đa tạ." Bạch Hổ nói lời cảm ơn, sau đó nhận lấy bát thuốc uống một hơi.

Vẫn đắng như thế, nhưng vì là thuốc của Bạch Tử Ngọc, bát thuốc này dường như trở thành thuốc tiên.

Dù đắng, cũng khiến người bệnh vui vẻ chịu đựng.

Ngủ một giấc, lại uống thuốc bổ, Bạch Hổ cảm thấy tinh thần của mình tốt lên rất nhiều.

Hai người ngồi trong phòng chẳng biết nói gì, không khí trở nên vi diệu. Đang lúc Chu Tước nghĩ liệu mình có nên chủ động rời đi, Bạch Hổ bỗng nhiên lên tiếng.

"Chu Tước, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Chu Tước ngạc nhiên, không ngờ "kẻ ngốc" này lại chủ động nói chuyện với mình, trước đây chuyện như thế này là không thể xảy ra.

"Chuyện gì vậy?" Nàng cũng vui vì có lý do để nán lại thêm chút nữa.

"Ta đã hứa sẽ mang tiền thuốc tới cho Bạch đại phu, ngươi nghĩ... ta nên đưa bao nhiêu thì phù hợp?" Bạch Hổ hỏi.

Sau khi nhớ lại, hắn biết mình có tiền tiết kiệm.

Có tiền thì phải giữ lời hứa, mang tiền thuốc cho người ta, dù sao Bạch Tử Ngọc cũng thực sự đã cứu mạng hắn.

Nếu hắn rơi vào tay một đại phu khác, hắn không chắc mình có thể hồi phục tốt như hiện tại.

"Nói như thế nào thì Bạch đại phu đã cứu mạng ngươi." Chu Tước lên tiếng.

Bạch Hổ gật đầu đồng ý.

Trong lòng Chu Tước, ơn cứu mạng không gì có thể sánh bằng, hơn nữa mạng của Bạch Hổ đối với nàng mà nói quý giá vô cùng.

Không phải quý giá đơn thuần, mà chính là vô giá.

"Ta nghĩ, ít nhất ngươi nên đưa một nửa số tiền tiết kiệm của mình, như thế mới thể hiện được lòng thành." Chu Tước đề nghị.

Thu nhập của bốn người họ tuyệt đối không thấp, không chỉ là tiền lương, còn có rất nhiều phần thưởng từ chủ tử.

Nói về sự giàu có, chưa chắc những tiểu phú hào đã bằng được họ.

Quan trọng hơn, như Bạch Hổ thường xuyên làm nhiệm vụ, ăn ở đi lại đều không cầu kỳ, không có nhu cầu chi tiêu.

Vậy thì túi tiền mới càng ngày càng đầy.

Lấy ra một nửa số tiền tiết kiệm của Bạch Hổ, chắc chắn không phải con số nhỏ.

"Một nửa à..." Bạch Hổ lẩm bẩm, nói là không đau lòng chút nào thì giả dối quá.

Dù tiền tiết kiệm của hắn không phải tự dưng mà có, hắn không quan tâm đến tiền bạc, nhưng lấy ra nhiều như thế cũng đau lòng lắm chứ.

Nhưng Chu Tước nói rất đúng, Bạch Tử Ngọc đã cứu mạng hắn, chẳng lẽ hắn còn thấy mạng sống của mình không đáng giá?

Khi trước cảm ơn mãi, giờ đến lúc đưa tiền lại tiếc, thế thì hắn còn là người sao? Còn xứng đáng là đại trượng phu sao?

"Đúng, nên đưa một nửa, Bạch đại phu xứng đáng!" Bạch Hổ nói, lập tức bước xuống giường, đi thẳng đến nơi cất tiền tiết kiệm.

Mở tủ ra, bên trong có một ngăn bí mật.

Cơ quan này làm rất kín đáo, dù Chu Tước có vào lục tung tủ ra, chưa chắc đã nghi ngờ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận