"Chu Tước, hôm nay ngươi thật đẹp." Bạch Hổ ngây ngô nói, mắt vẫn chăm chú nhìn nàng.
Chu Tước: "..."
Chuyện gì vậy!
Đang chuẩn bị chủ động rời đi, bây giờ trong đầu nàng như bị đánh mạnh một cái.
"Ong" một tiếng, ngoài câu nói vừa rồi của Bạch Hổ, nàng chẳng nghe thấy gì nữa, câu nói đó cứ lặp đi lặp lại.
"Hôm nay ngươi thật đẹp…"
"Thật đẹp…"
"Đẹp…"
Câu này mà cũng từ miệng Bạch Hổ nói ra sao?
Hắn lại khen ta đẹp?
Chu Tước nghĩ, chẳng lẽ đây là di chứng của ca phẫu thuật mà Bạch Tử Ngọc nói sao, nên Bạch Hổ mới trở nên không bình thường như vậy?
"Ngươi..." Tai của Chu Tước đã đỏ bừng, không biết nên nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Bạch Hổ ngây ngốc hỏi.
"Ta... ta chỉ muốn xem, xem mặt trời mọc từ hướng nào." Chu Tước nhỏ giọng giải thích.
Không trách nàng được, nếu câu nói này từ miệng Huyền Vũ nói ra, nàng sẽ chẳng thèm liếc mắt đến y một cái.
Dù cho Thanh Long có nói, thì cũng còn hợp lý hơn bây giờ.
Nhưng đằng này, lại là từ miệng kẻ ngốc này nói ra, sao hắn đột nhiên thông minh lên biết khen nàng đẹp...
"Cảm ơn." Chu Tước nói với ba phần thẹn thùng.
Chính nàng cũng thấy kỳ cục, vì đây là trải nghiệm hoàn toàn mới với nàng.
"Cảm ơn ta chuyện gì?" Bạch Hổ hỏi lại, lại trở về trạng thái ngây ngốc.
Chu Tước: "..."
Đúng là kẻ không hiểu gì!
Chu Tước thực sự không biết nói gì nữa, cũng không thể ngồi lại thêm, chỉ nói rằng mình có việc rồi chạy đi mất.
Nhìn bóng nàng vội vàng rời đi, Bạch Hổ từ đầu đến cuối cũng không nhận ra tai nàng đã đỏ bừng, vẫn thấy lạ tại sao nàng lại chạy nhanh vậy.
"Lúc đó thật sự không bị thương sao?" Bạch Hổ lẩm bẩm, sao có vẻ kỳ quặc.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Hổ mang ngân phiếu đến Bình An Y Quán.
"Tiểu Bạch đến rồi!"
Y quán còn chưa mở cửa, hắn đi vào từ phía hậu viện, Trương bà tử mở cửa cho hắn.
"Chúng ta đang ăn sáng, ngươi cũng vào ăn một bát nhé?"
Trương bà tử vẫn nhiệt tình như thế, tính ra hắn mới rời đi được một ngày.
Sau khi nhớ lại ký ức, Bạch Hổ quay trở lại tính cách lạnh nhạt trước đây.
Nhưng thời gian qua cũng đã thay đổi phần nào, đối diện với những người quen thuộc, hắn không thể lạnh lùng như với người xa lạ.
"Không cần đâu, Trương bà tử, ta trước khi đến đã ăn rồi, ta đến tìm Bạch đại phu." Bạch Hổ nói.
Nếu Thanh Long và Huyền Vũ mà thấy Bạch Hổ có thể nói dài dòng như vậy, lại không phải về nhiệm vụ hay chuyện quan trọng mà chỉ là vì chuyện ăn sáng, hai người hẳn là sẽ kinh ngạc đến rơi mắt.
"Vậy ngươi đi đi, thiếu gia ở bên trong." Trương bà tử cười nói.
Mạnh Lâm Thanh thấy Bạch Hổ đến cũng không bất ngờ, nàng cũng không nói gì, chờ đối phương lên tiếng trước.
"Bạch đại phu, ta đến để gửi tiền thuốc." Bạch Hổ nói, đưa túi tiền ra.
Mạnh Lâm Thanh không khách sáo, trực tiếp mở túi ra trước mặt hắn, lấy ngân phiếu ra đếm.
Một tờ, hai tờ, ba... Hả, tận năm ngàn lượng bạc!
Mạnh Lâm Thanh dù sao cũng có chút kinh ngạc, nàng biết Tiểu Bạch chắc chắn sẽ đến gửi tiền thuốc, hơn nữa sẽ không phải là ít.
Nhưng năm ngàn lượng bạc, nàng thật không ngờ đến con số này.
"Xem ra ngươi khá là giàu đấy." Mạnh Lâm Thanh cười nói, cất ngân phiếu đi.
Sao phải khách sáo chứ, tính ra nàng đã cung cấp cho Bạch Hổ sự chữa trị và các loại dược liệu không thể dùng bạc để đo lường.
Vậy nên nàng nhận mà không chút áy náy.
Bạch Hổ nghe vậy cũng không nói gì, phản ứng của Bạch Tử Ngọc, quả thực rất phù hợp với những gì hắn nghĩ về nàng.