Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 227.




Tùy Phong dĩ nhiên không phản đối, nói rằng lát nữa sẽ đi.

"Sau này bất cứ món đồ chơi nào, đều phải chuẩn bị ba cái. Ba đứa mỗi đứa một cái, nếu không chúng sẽ lại đánh nhau vì đồ chơi." Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ nói.

Trương bà tử một mình trông ba đứa trẻ đã cực khổ, nếu còn phải lo chuyện này, thì đúng là không hết việc mà lo.

"Được, nhưng nếu là búp bê vải, cũng chuẩn bị ba cái sao?" Tùy Phong hỏi, nghĩ rằng chắc Đại Bảo và Nhị Bảo sẽ không thích búp bê vải.

"Đúng, cái gì cũng phải ba cái." Mạnh Lâm Thanh đáp.

Chuyện này chẳng nói trước được, ai dám chắc con trai thì không thích búp bê, tốt hơn cứ mua đủ khỏi phải lo nghĩ thêm.

"Được." Tùy Phong đồng ý.

Sau bữa trưa, Tùy Phong liền ra ngoài mua lục lạc.

Để đảm bảo tuyệt đối công bằng, hai cái lục lạc mới mua giống hệt cái trước đó, sợ mấy đứa nhỏ lại đánh nhau.

"Nào, lục lạc tới rồi." Tùy Phong chia hai cái lục lạc mới cho Nhị Bảo và Tam Bảo.

Bây giờ mỗi đứa nhỏ đều có một cái lục lạc, tất cả đều giống nhau.

"Được rồi nhé, bây giờ ai cũng có rồi, chơi cái của mình không được cướp của người khác." Mạnh Lâm Thanh dạy dỗ.

"Nếu còn đánh nhau vì đồ chơi, ta sẽ tịch thu hết, không cho ai chơi nữa." Nàng cũng chẳng biết lời đe dọa này có tác dụng hay không.

Ba đứa nhỏ ôm lục lạc của mình, cười khúc khích, không đứa nào để ý đến lời Mạnh Lâm Thanh.

Nhị Bảo có lục lạc mới, vui vẻ xoay qua xoay lại nghe tiếng lục lạc, tạm thời hòa giải với Đại Bảo.

Cuối cùng thì cũng yên bình.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy việc nuôi dạy con thật không dễ dàng, bây giờ việc kiếm tiền không còn áp lực, nhưng chăm sóc bọn trẻ thật sự quá khó.

Cũng may nàng chỉ sinh ba đứa, nếu thêm vài đứa nữa, chắc nàng sẽ phát điên.

May mà Bạch Y Nhu đã suy tính kỹ lưỡng, gửi Trương bà tử đến giúp nàng, Trương bà tử đã giúp nàng rất nhiều!

Đại Bảo và Nhị Bảo chăm chú chơi lục lạc của mình, còn Tam Bảo ban đầu khá hứng thú, xoay đi xoay lại một hồi phát hiện ngoài tiếng kêu ra thì chẳng có gì thú vị.

"Ư..." Tam Bảo chán chường ném lục lạc sang một bên, còn đạp thêm một cái cho xa.

Chẳng thú vị chút nào, nàng chẳng thích chơi cái này, thật không hiểu hai ca ca có gì đáng tranh giành.

Từ khi vấn đề dịch bệnh được giải quyết, nhiệm vụ ở Tấn Bắc thành công, Bạch Hổ giờ đây cũng hồi phục sức khỏe.

Sở Nam Phong thật sự không còn gì phải lo nghĩ, thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Ngoài những tấu chương thi thoảng làm hắn phiền lòng, còn lại mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ.

Hôm nay, Sở Nam Phong xử lý công vụ xong sớm, trong tẩm cung nhàn rỗi cũng chẳng có gì làm, liền nổi hứng cải trang xuất cung.

Đám ám vệ âm thầm phàn nàn trong lòng, nào là nhàn rỗi không có việc, chắc chủ tử lại không nhịn được mà đi tìm Bạch Tử Ngọc chứ gì?

Quả nhiên, vừa ra khỏi cung chưa bao lâu, Sở Nam Phong lững thững "tình cờ" đi ngang qua Bình An Y Quán.

Đã đi ngang qua rồi, không vào xem thì thật không hợp lý chút nào?

"Vậy thì vào bắt mạch." Sở Nam Phong tự nói với mình.

Ám vệ: "..."

Quả là tiện đường thật đấy, không biết còn tưởng đúng là tình cờ, mà từ khi nào bắt mạch lại thành việc để làm vui nhỉ?

Sở Nam Phong muốn làm gì, dĩ nhiên không ai dám phản đối.

Bình An Y Quán từng rất nổi tiếng trong kinh thành, thậm chí trở thành một trào lưu, ai cũng phải đến Bạch Tử Ngọc khám một lần.

Nếu chưa từng đến gặp Bạch đại phu, điều đó không phải chứng tỏ ngươi khỏe mạnh, mà là ngươi lạc hậu rồi!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận