Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 234.




"Hai người họ cũng giỏi thật." Sở Nam Phong nói với vẻ không rõ ý tứ.

Thanh Long quan sát biểu cảm của Sở Nam Phong, muốn giúp Bạch Hổ và Chu Tước thăm dò ý tứ của chủ tử.

Thực ra Sở Nam Phong không có nhiều suy nghĩ về chuyện này, cảm xúc duy nhất là ghen tỵ.

Đến cả Bạch Hổ và Chu Tước còn có tiến triển, còn hắn với tiểu đại phu...

Ôi, đừng nhắc nữa!

Chẳng có chút tiến triển nào, hơn nữa hoàn toàn không thấy tương lai, so sánh như vậy sao hắn không thấy chạnh lòng?

So sánh người với người chỉ làm tức c.h.ế.t mà thôi.

"Chủ tử, nếu sau này Bạch Hổ và Chu Tước định…"

"Thái hậu giá lâm…"

Ngay khi Thanh Long mở miệng thăm dò, bên ngoài vang lên giọng của Trương Đức Thuận.

Không cần nói nhiều, Thanh Long lập tức lẩn đi.

Ám vệ chỉ có một chủ tử, chính là Sở Nam Phong.

Ngoài hắn ra, người khác không thể ra lệnh cho họ, thậm chí tốt nhất không nên biết về sự tồn tại của họ.

Thanh Long không khỏi cảm thấy tiếc nuối, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để thăm dò cho huynh đệ.

Thái hậu đột nhiên ghé thăm, khiến Sở Nam Phong có chút ngạc nhiên.

Dù sao thì cũng không việc không đăng tam bảo điện, không biết lần này là vì chuyện gì.

"Tham kiến mẫu hậu." Sở Nam Phong đứng dậy đón tiếp, hành lễ với thái hậu.

"Không có người ngoài, hoàng nhi không cần khách sáo như vậy."

Hai mẹ con ngồi xuống, sau vài câu hỏi thăm, thái hậu liền đi thẳng vào vấn đề.

"Chuyện tuyển tú, hoàng nhi đã cân nhắc thế nào rồi? Theo ý của ai gia, hoàng nhi hiện giờ thật sự nên thêm người mới vào hậu cung. Bình thường, ai gia ngay cả người để trò chuyện thưởng hoa cũng không có..."

"Còn nữa, hoàng nhi bên cạnh cũng cần có tri kỷ chăm sóc, ai gia mới yên lòng được!"

Sở Nam Phong: "..."

Chắc chắn là bọn quan viên già nói suốt một hồi, thấy hắn không có động tĩnh gì liền thúc giục đến chỗ thái hậu, nên thái hậu mới đến.

Dù sao thì hắn có thể tùy tiện mắng đám đại thần, nhưng không thể không kính trọng thái hậu.

"Nhi thần luôn ghi nhớ trong lòng, mẫu hậu không cần lo lắng."

Thì cứ tạm thời nói vậy thôi, còn làm sao thì tính sau.

"Nếu mẫu hậu thấy cô đơn, nhi thần nguyện ý cùng trò chuyện thưởng hoa với mẫu hậu."

Nói mấy câu cho xong chuyện, cũng không mất gì.

Sở Nam Phong đã quyết định không tổ chức tuyển tú, ai khuyên cũng vô ích, thái hậu dù có sốt ruột cũng không thể ép buộc hắn.

Biết con không ai bằng nương, thái hậu vừa nghe Sở Nam Phong nói vậy, liền biết ngay nhi tử mình đang giở trò gì.

Dùng kế hoãn binh.

"Hoàng nhi, có phải ngươi thực ra vẫn còn tình cảm với phế hậu?" Thái hậu đột nhiên hỏi.

Sở Nam Phong sững người một lúc, hắn thật không ngờ thái hậu lại nhắc đến phế hậu Mạnh Lâm Thanh.

Dù sao nàng đã mất lâu rồi, nhắc đến nàng thực sự không cần thiết.

"Mẫu hậu, lời này là sao?" Sở Nam Phong không trực tiếp trả lời, mà vòng tránh câu hỏi của thái hậu.

"Ai gia nghĩ, ngươi cứ chần chừ không chịu tuyển tú có lẽ vì còn tình cảm với phế hậu, chỉ là trước đây ngươi không nhận ra tình cảm của mình. Đến khi nàng qua đời rồi, ngươi mới hiểu lòng mình."

"Nếu không, ngươi cũng không cần phải để một phế hậu được chôn trong hoàng lăng đúng không?"

Hoàng lăng, là nơi cuối cùng của người hoàng thất.

Bao gồm cả Sở Nam Phong, sau này hắn cũng sẽ chôn trong hoàng lăng, có khi còn gần bên Mạnh Lâm Thanh.

Vì vậy thái hậu mới hiểu lầm.

Sở Nam Phong nghe thái hậu nói vậy cảm thấy vô cùng khó hiểu, chôn trong hoàng lăng là có thể chứng minh hắn có tình cảm với Mạnh Lâm Thanh sao?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận