Gặp những tình huống như thế này, chẳng hạn như lần trước cài đặt chống nhìn trộm cho phòng phẫu thuật, 138 luôn đồng ý ngay lập tức. Nhưng lần này lại có chút khác biệt, vì sự kiện liên quan đến bức họa có thể ảnh hưởng đến số phận của Mạnh Lâm Thanh về sau.
Vì vậy khi 138 ra tay, điều này mang ý nghĩa quyết định.
Vậy tất nhiên không thể miễn phí.
[Điều tra được, nhưng cần dùng điểm tích lũy nhé.]
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Nàng đoán ngay là không đơn giản như vậy, cũng nghĩ rằng 138 có thể sẽ yêu cầu điểm tích lũy, nhưng dù sao cần tiêu thì vẫn phải tiêu.
[Bao nhiêu?]
[Một điểm.]
Mạnh Lâm Thanh cười dở khóc dở, sao không nói sớm? Còn nhắc nhở nàng phải tiêu điểm tích lũy làm nàng cứ tưởng là sẽ tốn nhiều lắm, cuối cùng chỉ có một điểm...
Lần trước mua quyền sử dụng vắc-xin không giới hạn, nàng đã tiêu tốn đến mười nghìn điểm, so với một điểm này thật chẳng đáng là gì.
[Được, trừ điểm, mau dùng quyền hạn để điều tra, trong vòng năm phút ta muốn biết tất cả thông tin về bức họa.]
Lần này đến lượt 138 cạn lời, sao còn yêu cầu phải trong vòng năm phút.
Nhưng với quyền hạn, thực ra không cần đến năm phút, dù sao 138 cũng là hệ thống toàn năng.
Có những chuyện, chỉ cần một suy nghĩ, nàng đã có thể biết được.
Để tiện trao đổi, Mạnh Lâm Thanh tìm cớ tạm rời y quán đi vào hậu viện, hai người cùng vào không gian để thảo luận chuyện này.
"Những người kia là người của thái hậu."
Trong lòng Mạnh Lâm Thanh chấn động, không ngờ lại thật sự có liên quan đến người trong cung.
"Thái hậu phát hiện ta giả c.h.ế.t rồi sao?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.
"Không, thái hậu dùng bức họa của ngươi để tìm người, thực ra không phải để tìm ngươi mà là để tìm những cô nương có dung mạo giống ngươi."
Trong đầu Mạnh Lâm Thanh đầy dấu chấm hỏi, nàng không thể hiểu được việc thái hậu làm có ý nghĩa gì.
"Vậy bà ấy không nghi ngờ cái c.h.ế.t của ta sao?"
Mạnh Lâm Thanh chỉ quan tâm đến việc này, xoay qua xoay lại hỏi đi hỏi lại.
Nếu không phải chủ nhân dùng điểm tích lũy, 138 đã không muốn nói rồi, rốt cuộc có nắm bắt được trọng điểm không!
"Đúng, không nghi ngờ, yên tâm chưa? Nhưng ngươi có biết tại sao bà ấy lại tìm những cô nương giống ngươi không?"
"Vậy thì mau nói đi." Mạnh Lâm Thanh hối thúc.
"..." 138 im lặng.
"Từ khi hoàng đế quyết định chôn phế hậu vào hoàng lăng, tất cả mọi người đều không lý giải được quyết định này, sau đó…"
"Nói chung, trớ trêu thay thái hậu hiện tại cho rằng hoàng đế vẫn nhớ thương phế hậu nên không muốn tuyển tú, vì thế bà ấy muốn tìm những cô nương giống phế hậu đưa vào cung."
Như thể một tia sét đánh ngang đầu Mạnh Lâm Thanh, làm nàng ngơ ngẩn cả người.
Thái hậu lại cho rằng tên cẩu nam nhân đó nhớ nhung nàng, vì thế muốn tìm những cô nương giống nàng đưa vào cung sao?
Câu này, bất kể chủ ngữ, vị ngữ, hay bổ ngữ, mỗi từ đều làm Mạnh Lâm Thanh cạn lời.
Rốt cuộc tại sao?
Nghĩ nát óc, Mạnh Lâm Thanh cũng không hiểu nổi, chỉ vì một việc chôn cất ở hoàng lăng thôi sao?
"Hoang đường, bà ta không phải điên rồi chứ?" Mạnh Lâm Thanh lẩm bẩm.
May mắn là mọi chuyện chưa đến mức tồi tệ, ít nhất không ai nghi ngờ cái c.h.ế.t của nàng.
Tổng kết lại, một điểm này vẫn rất đáng giá.
Ít nhất Mạnh Lâm Thanh không cần lo lắng vì sự kiện bức họa, biết được ý đồ của thái hậu rồi nàng không phải sợ hãi nữa.
Muốn tìm người thì cứ tìm, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Nhưng vào đêm khuya tĩnh lặng, Mạnh Lâm Thanh vẫn không thể nào hiểu nổi.
Có lẽ vì những chuyện này không mấy vui vẻ, nên đêm đó trước khi đi ngủ, trong đầu Mạnh Lâm Thanh lại bất chợt hiện lên nhiều hình ảnh trước đây.