Theo phản hồi từ Trương bà tử và 138, ban đầu ba đứa nhỏ đều từ chối.
Nhưng sau đó có lẽ vì nhận ra rằng, không ăn hay khóc cũng không gặp được mẹ, không đợi được b.ú trực tiếp, đói quá nên chúng đành "lùi một bước" chấp nhận sữa bột.
Vì vậy lần này cai sữa coi như là lần thử thứ hai, Mạnh Lâm Thanh nghĩ chắc sẽ không quá khó khăn.
Đại Bảo và Nhị Bảo thực sự là như vậy, Trương bà tử pha sữa bột xong đưa bình cho chúng, hai đứa nhỏ liền ôm bình tự uống rất ngoan ngoãn.
Nhưng đến lượt Tam Bảo lại là một vấn đề lớn.
"Thiếu gia, Tam Bảo vẫn không chịu uống." Trương bà tử mặt mày u sầu.
Không còn cách nào, tiểu bảo này tinh lắm.
Đưa bình sữa cho, uống một ngụm thấy không ngon liền ném qua một bên không thèm nhìn, tự mình vui vẻ chơi thứ khác.
Đến khi đói rồi lại bắt đầu khóc òa lên.
Trương bà tử lại đưa bình sữa, nó lại uống một ngụm rồi không chịu uống nữa, sau đó tiếp tục khóc.
Nàng vừa khóc, Mạnh Lâm Thanh liền mềm lòng, lại cho nó b.ú trực tiếp.
Lặp đi lặp lại như vậy, tiểu bảo này lười đến mức thậm chí không thèm cầm lấy bình sữa, liếc một cái rồi bỏ qua không để ý.
"Không thể tiếp tục như vậy được." Mạnh Lâm Thanh cau mày.
Ba đứa nhỏ, nếu Tam Bảo cứ không uống sữa bột lại cho b.ú riêng, Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy tất nhiên sẽ không đồng ý, lúc đó việc cai sữa coi như thất bại hoàn toàn.
Nàng quyết định hôm nay phải kiên quyết, dù Tam Bảo có khóc thế nào cũng không cho bú, ép Tam Bảo phải chấp nhận sữa bột.
Tuy nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách.
"Thiếu gia, có được không? Tam Bảo khóc lâu lắm rồi." Trương bà tử lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Nói gì thì nói, Tam Bảo có "bản lĩnh" khóc lắm. Lúc này nàng đang gào khóc đến đỏ hoe cả mắt tỏ vẻ đáng thương, làm sao không khiến Trương bà tử đau lòng được chứ.
Trong lòng Mạnh Lâm Thanh cũng thấy không nỡ, nhưng đã quyết thì không thể đổi ý.
Nếu không thì sau này đừng nghĩ đến việc cai sữa.
"Vẫn không chịu uống à?" Mạnh Lâm Thanh không xuất hiện trước mặt Tam Bảo, để tiểu bảo không giả vờ đáng thương khiến nàng d.a.o động.
"Vâng!" Trương bà tử rất lo lắng.
Chẳng lẽ Tam Bảo thật sự không thể nào chấp nhận được sữa bột?
Mạnh Lâm Thanh cho rằng điều đó không thể, dù gì nàng cũng không thể b.ú mãi, đặc biệt là còn phải nuôi ba đứa trẻ, xem ra phải nghĩ cách khác.
Hay là thử loại sữa bột khác?
[Trong không gian còn loại sữa bột nào khác không?]
138 vốn dĩ đang đứng ngoài xem, nhận được tin nhắn từ chủ nhân, lúc này mới lấy lại tinh thần.
[Có, nhưng… phải tốn điểm tích lũy để mua nhé.]
Cái gì?
Mạnh Lâm Thanh khó tin, trừng mắt nhìn 138.
138 bất đắc dĩ nhún vai, điều này sao có thể trách nàng được? Dù nàng là hệ thống nhưng tất cả các quy tắc đều được thiết lập từ đầu, đâu phải nàng mới nghĩ ra để làm khó chủ nhân đâu.
[Sữa bột miễn phí chỉ có loại này, ở mức trung bình, cũng không phải quá tệ nhỉ? Nếu muốn uống loại sữa bột tốt hơn, thì phải dùng điểm tích lũy.]
Mạnh Lâm Thanh thật sự không muốn dùng điểm này, dù sao bây giờ cũng chưa có cách kiếm điểm, chỉ có ăn mòn điểm sẵn có sao mà nàng không lo được chứ?
Nhưng có một số điểm, nàng không thể tiết kiệm.
[Có thể thử trước không?]
Dù có phải tiêu điểm nhưng cũng phải tiêu đúng chỗ.
Tam Bảo kén chọn, ai biết được nàng bé nhỏ này khó chiều đến mức nào, nếu trực tiếp mua sữa bột mà vẫn không uống thì không giải quyết được vấn đề, chẳng phải là lãng phí sao?