Nhưng sau một tháng trôi qua, Sở Nam Phong lại xuất hiện, điều này có ý nghĩa gì đây?
Hắn hối hận rồi sao?
Không đúng, nếu hối hận và muốn trừng phạt nàng thì sẽ không chỉ đến một mình. Cho dù hắn có giấu người theo sau, ít nhất thì bề ngoài cũng không thể chỉ có một mình như vậy.
Nếu không phải là hối hận, thì sự xuất hiện này có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ thật sự đến để khám bệnh sao? Trong hoàng cung có biết bao thái y, chẳng lẽ không đủ để hắn sai khiến, phải tìm đến nàng chữa bệnh?
Mang theo vài phần phỏng đoán, Mạnh Lâm Thanh chậm rãi xử lý xong những bệnh nhân trước.
Thực ra nàng cố tình làm vậy để có thêm thời gian suy nghĩ, nhưng nhanh chóng nhận ra, nàng hoàn toàn không đoán nổi ý nghĩ của nam nhân này.
Nghĩ nữa cũng vô ích.
Thà trực tiếp hỏi, cứ lấy thái độ “binh đến tướng chặn, nước đến đất đắp” mà ứng phó.
Sau khi bệnh nhân trước rời đi, Sở Nam Phong chủ động ngồi xuống trước mặt Mạnh Lâm Thanh.
“Bạch đại phu, ta muốn chữa bệnh kín của mình.” Sở Nam Phong đi thẳng vào vấn đề, lại nói một cách rất mập mờ.
Bệnh kín… Mạnh Lâm Thanh ngạc nhiên, khóe miệng không ngừng giật giật.
Bệnh kín gì chứ? Người này căn bản là không có bệnh gì cả, nàng đã kiểm tra mấy lần rồi, xác nhận rõ ràng là không có vấn đề gì. Vậy lần này thật sự chỉ là đến để “chơi” với nàng thôi sao?
Cái người gì vậy? Trong lòng Mạnh Lâm Thanh lại bắt đầu chửi rủa.
Bề ngoài, nàng vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa như gió xuân của Bạch đại phu.
“Ngươi không có bệnh, chỉ là có sở thích nam phong thôi, đó là một loại xu hướng, không phải là bệnh.” Mạnh Lâm Thanh giải thích.
Sở Nam Phong đã từng thử nghiệm ở thanh lâu, chuyện này hắn chưa nói với ai, ngoài những thị vệ ẩn nấp khi đó, chắc không ai biết.
Bây giờ, Sở Nam Phong cũng không định giấu giếm nữa.
Một tháng qua, hắn đã xử lý rất nhiều việc, đồng thời cũng suy nghĩ rõ ràng về nhiều điều.
“Bạch đại phu, ta không phải là có sở thích nam phong.” Biểu cảm và giọng điệu của Sở Nam Phong nghiêm túc như đang đọc sách, tiếp tục nói: "Ta chỉ thích Bạch đại phu thôi.”
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Cái gì cơ?
Người này có đang nói tiếng người không, sao nàng nghe không hiểu chút nào, hắn phát điên rồi à?
“Ý... là sao?” Mạnh Lâm Thanh giật giật khóe miệng, trong lòng thậm chí đã âm thầm cầu nguyện, mong rằng Sở Nam Phong có thể bình thường một chút, đừng nói ra những lời kinh người nữa.
Đùa giỡn bằng lời nói cũng không phải là hành vi đứng đắn gì, phải không?
Đừng tưởng mình là hoàng đế thì có thể làm gì cũng được, hãy làm người đi!
Sở Nam Phong tiếp tục nghiêm túc giải thích: "Ta không phải nói bừa đâu, chuyện này ta đã kiểm chứng rồi, bất kể là nam hay nữ, đối với người khác ta đều không có phản ứng.”
Một tiếng sấm rền giáng mạnh xuống đầu Mạnh Lâm Thanh, đầu nàng còn chưa kịp xoay chuyển, Sở Nam Phong đã tiếp tục nói.
“Nhưng đối với Bạch đại phu thì được, mà không chỉ một lần, là hai lần, Bạch đại phu chắc không quên chứ?”
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Hắn điên rồi à? Hắn thật sự điên rồi chứ gì?
Mạnh Lâm Thanh cảm thấy cả người mình không ổn, lúc này ngay cả vẻ ôn hòa bên ngoài cũng khó mà giữ được, nàng trở nên lạnh lùng.
“Chuyện này chẳng buồn cười chút nào. Nếu ngươi không có bệnh, thì hãy rời đi, đừng chiếm thời gian của các bệnh nhân khác.” Mạnh Lâm Thanh nói với giọng công việc.
Đối diện với Sở Nam Phong, nàng vốn dĩ chẳng có thái độ gì tốt đẹp được.
Sở Nam Phong cũng không tức giận, nghe vậy liền đứng lên lùi lại vài bước, quay trở lại vị trí chờ và ngồi xuống, thoải mái như thể đang ở nhà mình.