“Đáng lẽ giờ này phải ngủ trưa, nhưng con bé quá hiếu động, không chịu ngủ chút nào.” Trương bà tử giải thích.
“Đại Bảo và Nhị Bảo đã ngủ rồi, ta nghĩ con bé không ngủ thì không thể để làm ồn hai ca ca, nên dắt con bé ra ngoài sân đi dạo, đi mệt thì chắc sẽ muốn ngủ.”
“Kết quả là vừa ra ngoài, nó đã nhất quyết đòi tìm ngươi, ta lại sợ nó khóc to lên.”
Trương bà tử quá hiểu tính nết của cô nhóc, nếu không đáp ứng yêu cầu của nàng, thế nào cũng sẽ gào lên.
Khóc mà như trời long đất lở, không thua gì người lớn.
Mạnh Lâm Thanh cũng hiểu tính của nữ nhi mình, dù sao mấy hôm nay cô bé cũng đã ra phía trước y quán chơi rồi, nên không có gì đáng lo.
Chỉ là hôm nay Sở Nam Phong cũng ở đây...
Cũng không sao.
Dù gì Sở Nam Phong cũng biết nàng là nữ nhân, chắc chắn cũng biết chuyện ba đứa nhỏ, biết đâu để hắn nhìn thấy cảnh “mẫu tử hòa thuận” thế này, hắn lại cảm thấy ngứa mắt mà sớm rời đi?
Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ rất tốt, quyết định thử một lần, đúng lúc nữ nhi cũng rất thích bám lấy nàng.
“Trương bà tử, ngươi cứ vào trong đi, trông Đại Bảo và Nhị Bảo.” Mạnh Lâm Thanh nói, lo lắng bọn nhỏ ngủ không ngoan, lỡ rơi từ trên giường xuống thì không được: "Nàng để ta trông, còn có Tùy Phong và Tử Ngọc ở đây có thể giúp.”
“Được rồi, ta đi ngay.” Trương bà tử vội đi trông Đại Bảo và Nhị Bảo.
“Con ngoan, không được làm phiền cha khám bệnh.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò, cũng không quan tâm đến việc cô bé có hiểu hay không.
Bế Tam Bảo ngồi lên đùi, Mạnh Lâm Thanh tiếp tục bắt mạch, viết đơn thuốc cho bệnh nhân.
Trong lúc nàng viết, Tam Bảo bị kẹp giữa cha và bàn, tầm nhìn bị che khuất, không nhìn được xung quanh nên đưa tay nhỏ ra “phá phách”.
Cô bé lúc thì sờ giấy, lúc thì sờ cây bút, thích thú vô cùng.
“Không được.” Mạnh Lâm Thanh cầm bút tránh ra xa, không để Tam Bảo chạm vào.
“Í í!” Tam Bảo bĩu môi, quyết tâm giành lấy, nhưng tay lại quá ngắn.
Vì Tam Bảo trông quá đáng yêu, nên bệnh nhân nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng, nói chuyện với cô bé một cách nhẹ nhàng, Tam Bảo cũng cười khúc khích nhìn người ta.
Việc này không gây ảnh hưởng gì nhiều đến bệnh nhân, nhưng đối với Mạnh Lâm Thanh thì không ít.
Cô nhóc quá nghịch ngợm.
Viết xong đơn thuốc, Mạnh Lâm Thanh đưa cho bệnh nhân: "Qua bên kia lấy thuốc là được.”
Lúc này tầm nhìn của Tam Bảo mới trở nên rộng rãi, không còn bị kẹp giữa cha và bàn nữa, cô bé vẫn tò mò nhìn xung quanh, đôi mắt sáng rực.
Giống như đang đi tuần tra vậy, nhìn một chút bên này, lại nhìn một chút bên kia.
Nhưng không có gì có thể thu hút cô bé lâu dài, lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Cho đến khi Tam Bảo nhìn thấy Sở Nam Phong.
“Khì khì.” Tam Bảo chủ động cười với Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong cảm thấy bất ngờ, lập tức cảm mến Tam Bảo nhiều hơn, cảm thấy cô nhóc này càng nhìn càng dễ thương.
Nếu cô bé không phải là con của Bạch Tử Ngọc và người chồng đã mất, có lẽ Sở Nam Phong sẽ càng thích hơn.
Tuy nhiên có một người cha đã c.h.ế.t cũng không phải vấn đề lớn, dù sao cô nhóc vẫn còn nhỏ, nếu sau này theo hắn lớn lên, thì cũng không khác gì là con ruột của hắn.
Sở Nam Phong đã nghĩ xa đến vậy.
May mắn là Mạnh Lâm Thanh không biết trong đầu Sở Nam Phong đang nghĩ gì, nếu không nhất định nàng sẽ lập tức giấu Tam Bảo đi.
“Khì khì!” Tam Bảo lại cười với Sở Nam Phong.
Cô bé là tiểu nhan khống, chỉ thích những người có gương mặt đẹp, người bình thường cô bé chỉ nhìn một lần rồi quay đi ngay, đừng nói đến việc chủ động cười với người ta.