Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 256.




Bị Sở Nam Phong bế trên tay, Tam Bảo vui vẻ cực kỳ.

Cô nhóc giẫm chân lên đùi hắn, nhảy tưng tưng, trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ, không ngừng nói những điều mà chẳng ai hiểu được.

“Chít chít chít...”

“Nhe!”

Đáng yêu thật...

Sở Nam Phong bế cô nhóc nhỏ, cảm thấy nàng càng ngoan ngoãn hơn.

Quả đúng như hắn tưởng tượng, mềm mại và nhỏ bé, trên người còn có mùi sữa thoang thoảng, rất đáng yêu.

Gương mặt thường ngày lạnh lùng của hắn, lúc này lại không kìm được mà hiện lên nụ cười.

Những ám vệ ẩn mình xung quanh, từng người đều ngây ra.

Người cười tươi như thế này, so với bình thường quả là hiếm thấy, thật sự là chủ tử của bọn họ sao?

Chẳng lẽ Bạch Tử Ngọc đã hạ bùa gì đó lên chủ tử?

“Vui không?” Sở Nam Phong hỏi, bế Tam Bảo, lúc nâng cao lúc hạ thấp để chơi cùng cô nhóc.

“Ha ha...” Tam Bảo vui đến nỗi cười khanh khách, tay nhỏ vẫy vẫy hoàn toàn không có chút sợ hãi, như thể muốn được chơi thêm nữa.

Sở Nam Phong cũng chiều theo, lại tiếp tục nâng lên hạ xuống, chơi cùng nàng.

Mặc dù cô nhóc là con của Bạch Tử Ngọc với nam nhân khác, nhưng vẫn rất đáng yêu, Sở Nam Phong không vì thế mà cảm thấy không hài lòng với cô bé.

Hắn vẫn thích cô nhóc rất nhiều.

Không đúng!

Đầu óc hắn sao lại ngốc nghếch thế này, cứ nghĩ mãi về chuyện cô nhóc là con của Bạch Tử Ngọc và người khác. Nhưng nếu hắn có thể đưa Bạch Tử Ngọc vào cung, sau này chính mình với nàng sinh ra một đứa bé, vậy có phải là... sẽ càng đáng yêu hơn không?

Nghĩ đến đứa con của mình với Bạch Tử Ngọc, đầu óc của Sở Nam Phong gần như không kiểm soát được.

“Chủ tử đang nghĩ gì thế, sao biểu cảm có chút...” Ám vệ không dám nói hết câu, sợ bị coi là bất kính.

“Không hiểu được.” Một ám vệ khác lắc đầu, thành thật nói: “Từ lúc chủ tử vào y quán này, ta đã không thể hiểu nổi nữa.”

Ai mà không như thế chứ?

Sở Nam Phong nhận ra mình đang suy nghĩ quá xa, liền cố dừng lại.

Để trò chuyện với cô nhóc, Sở Nam Phong cần phải biết tên của người ta trước, biết đâu từ tên có thể suy đoán ra được thân phận của người chồng quá cố của Bạch Tử Ngọc.

Dù sao trước đây hắn cũng chẳng tra ra được chút gì.

“Phải rồi, hài tử tên gì vậy?” Sở Nam Phong làm như vô tình hỏi.

Mạnh Lâm Thanh thấy Tam Bảo ở trong lòng Sở Nam Phong, dù vẫn nghịch ngợm nhưng rõ ràng là chơi rất vui, nên cũng yên tâm phần nào.

“Trẻ nhỏ không dễ nuôi, ta chưa đặt tên chính thức, thường ngày chỉ gọi nàng là Tam Bảo.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Sở Nam Phong: “...”

Dù biết rằng nhà bình thường hay gọi con trẻ như thế, nhưng Sở Nam Phong vẫn thấy có chút kỳ lạ.

Một cô nhóc đáng yêu như thế, phải có một cái tên thật dễ thương, hay ho và đầy phúc lành chứ, Tam Bảo là gì chứ, sao lại có thể qua loa với cô bé đáng yêu này như vậy?

Thôi bỏ đi, Sở Nam Phong tự nhủ phải bình tĩnh.

Hắn vẫn chưa có được địa vị, không nên tham vọng quá, kẻo lại khiến Bạch Tử Ngọc chán ghét.

“Tam Bảo? Tam Bảo, chơi có vui không?” Sở Nam Phong hỏi, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô nhóc.

“Khì khì...” Tam Bảo tuy chưa biết nói, nhưng hành động và biểu cảm của cô bé đã nói lên tất cả, rằng nàng đang rất vui.

Sở Nam Phong lúc này buộc tóc kiểu thường dân, vài lọn tóc rũ xuống trước ngực, Tam Bảo liền nắm lấy để chơi.

Ban đầu cô bé giật hơi mạnh khiến Sở Nam Phong thấy đau đầu, nhưng hắn không giận chút nào, thậm chí còn cúi đầu xuống để Tam Bảo thoải mái chơi với tóc của mình.

Dù nói là không lo cẩu nam nhân này sẽ trộm hài tử, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn tranh thủ lúc khám bệnh để ý một chút đến bên này.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận