Dù Tam Bảo không hiểu lời của Sở Nam Phong, nhưng biết hắn đang tương tác với mình, vui đến mức nhảy tưng tưng.
Sở Nam Phong đỡ lấy cánh tay của nàng, theo nhịp của nàng mà đưa qua lại, làm cho cô nhóc càng thêm vui vẻ.
Hai người chơi đùa rất vui, nhất là Tam Bảo tiểu nhan khống này. Vì Sở Nam Phong có gương mặt đẹp, nên không tiếc gì những nụ cười dành cho hắn.
Đôi mắt tròn xoe mang theo ý cười, dễ dàng làm tan chảy trái tim Sở Nam Phong.
"Sao ngươi lại ngoan như vậy, ngoan lắm!" Sở Nam Phong bình thường là người lạnh lùng, độc miệng, nhưng trước mặt Tam Bảo lại trở nên mềm yếu hẳn.
Hắn bế Tam Bảo cao hơn, để nàng gần mình hơn.
Ngay lúc này, không hề có dấu hiệu báo trước, Tam Bảo đột nhiên ôm lấy cổ Sở Nam Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào chụt một cái hôn lên má hắn.
Khiến cho Sở Nam Phong ngơ ngác tại chỗ.
Đôi môi nhỏ của cô nhóc mềm mềm, còn có chút nước miếng, nhưng Sở Nam Phong không hề thấy ghê, trong khoảnh khắc này hắn gần như coi Tam Bảo là nữ nhi của mình.
Ngoan quá đi!
Hắn nhất định phải có một nữ nhi đáng yêu như thế này!
Đúng rồi, tốt nhất là do Bạch Tử Ngọc sinh cho hắn!
“Tam Bảo cũng thích ta, phải không?” Sở Nam Phong nói với giọng hơi tự đắc, hôn lại cô nhóc một cái.
Dù sao cô bé cũng không phải là nữ nhi của mình, nên khi Sở Nam Phong hôn lại cũng có chút chột dạ, lén liếc nhìn về phía Bạch Tử Ngọc, chỉ sợ bị nàng mắng vì dụ dỗ hài tử.
May mà Bạch Tử Ngọc dường như không chú ý đến cảnh này, nàng đang bắt mạch cho bệnh nhân…
Nào có ai ngờ, Mạnh Lâm Thanh đã thấy từ đầu cảnh Tam Bảo chủ động hôn Sở Nam Phong, ngay cả lúc hắn hôn lại nàng cũng nhìn thấy.
Chỉ vì quá bất ngờ nên nàng mới giả vờ như đang chăm chú bắt mạch.
Có phải hơi quá đáng rồi không?
Mạnh Lâm Thanh rất giận.
Chính xác hơn, là vì ghen nên mới đặc biệt giận dữ.
Còn có lý nào nữa chứ, Tam Bảo tuy rất thích tương tác với người lớn nhưng chủ động hôn nàng thì ít vô cùng, chỉ thỉnh thoảng mới hôn, kết quả là Sở Nam Phong chỉ bế một lúc mà đã được hôn?
Càng nghĩ, Mạnh Lâm Thanh càng thấy tức, đột nhiên có cảm giác mất mát như thể nữ nhi mình bị người khác cướp đi.
Chơi đùa một hồi lâu, Tam Bảo bắt đầu thấy mệt.
Nhưng nàng không khóc hay làm loạn, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Sở Nam Phong, tuy không còn nghịch tóc hay mũi nữa nhưng cứ dán vào n.g.ự.c hắn mà nghỉ ngơi, từ từ lại ngủ thiếp đi!
Điều này khiến Mạnh Lâm Thanh khó tin hơn bao giờ hết.
Nếu như việc Tam Bảo hôn Sở Nam Phong khiến nàng ghen tuông, thì việc cô bé ngủ trong lòng hắn, chính là khiến nàng kinh ngạc đến tột độ.
Bởi vì chỉ khi cảm thấy đủ an toàn, trẻ con mới có thể ngủ ngon trong lòng một người, đó là một sự thật không có gì phải bàn cãi.
Chẳng lẽ thật sự là do mối liên hệ huyết thống giữa cha con?
Lúc này, Mạnh Lâm Thanh không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.
Sự yêu mến của Sở Nam Phong đối với Tam Bảo, sự tin tưởng của Tam Bảo đối với Sở Nam Phong, dù trước đó giữa họ hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Đây chính là sức mạnh của huyết thống sao?
Khiến cho Mạnh Lâm Thanh cảm thấy có chút đáng sợ.
Tam Bảo đã ngủ không tiện di chuyển, mà Mạnh Lâm Thanh cũng phải khám bệnh cho bệnh nhân không thể tự tay làm gì được, nên thôi cứ để Sở Nam Phong bế Tam Bảo.
Nhân cơ hội này, Sở Nam Phong mặt dày, danh chính ngôn thuận ở lại y quán cả buổi chiều, trong lòng thầm vui mừng.
Mạnh Lâm Thanh thấy hắn chăm sóc Tam Bảo cũng tốt, nên cứ để mặc.