Nhìn từ ngoài vào, trông như Tam Bảo đang làm nũng với Sở Nam Phong.
Rõ ràng là một biểu hiện đầy tin tưởng.
“Suỵt—” Sở Nam Phong đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho hai đứa nhỏ yên lặng.
Đừng làm Tam Bảo bé ngoan tỉnh giấc.
Vốn đã không đáng yêu bằng Tam Bảo, nếu còn làm Tam Bảo tỉnh dậy, hắn lại càng không thích hai thằng bé này.
“Nhỏ tiếng thôi, muội muội còn đang ngủ.” Sở Nam Phong nói.
Đại Bảo và Nhị Bảo nào có hiểu, chúng chỉ hiểu mỗi từ "muội muội".
“Muội!” Vậy nên, Đại Bảo lại loạng choạng đi về phía Sở Nam Phong.
Nhị Bảo cũng theo sau.
Cả hai khi tiếp cận được Sở Nam Phong, không ai bảo ai, mỗi đứa bám lấy một bên chân của Sở Nam Phong mà bắt đầu trèo lên.
Sở Nam Phong: “……”
Ý gì đây, bọn chúng coi hắn là cái cây à?
Đứng còn không vững mà lại đòi trèo cây, quả nhiên là con trai nghịch ngợm hơn con gái.
Hoàn toàn quên béng mất chuyện Tam Bảo lúc nãy cũng nhảy nhót tưng bừng.
“Các ngươi thật là…” Sở Nam Phong lắc đầu bất lực.
Đại Bảo và Nhị Bảo chẳng màng gì, thấy muội muội nằm trong lòng nam nhân này, vậy nên chúng cũng phải trèo lên.
Không biết là so bì với ai, hai đứa nhỏ cố gắng, nhưng dù có cố cũng là vô ích, cố hết sức mà vẫn chẳng trèo lên được chân của Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong cúi xuống, nhìn vào hai khuôn mặt nhỏ.
Sao lại thế này, hai đứa nhỏ này sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Sở Nam Phong nhìn hai khuôn mặt nhỏ bé giống nhau như đúc, có lẽ vì chúng còn nhỏ lại là anh em, nên nhìn giống nhau. Nhưng loại cảm giác quen thuộc này lại khiến hắn không thể nắm bắt được.
Nhìn chúng xong lại nhìn sang Tam Bảo, Sở Nam Phong đi đến một kết luận.
Xem ra con gái vẫn giống mẹ hơn, còn hai thằng nhóc này có lẽ là giống người cha đã mất của chúng!
Sở Nam Phong không để tâm lắm, nếu không nghĩ ra được cảm giác quen thuộc này từ đâu ra, thì cũng không cần để ý.
Có lẽ đây chính là cái mà Bạch Tử Ngọc từng nói với hắn, chứng mù mặt, đúng rồi!
Đại Bảo và Nhị Bảo tự chạy tới chỗ Sở Nam Phong, Trương bà tử vẫn còn sợ hắn không dám đến gần, chỉ dám đứng cạnh Tùy Phong và Tử Ngọc mà quan sát.
Cảnh tượng ba đứa nhỏ vây quanh Sở Nam Phong khiến bọn họ đều cảm thấy lo lắng không yên.
“Ngươi có thấy gì không?” Tử Ngọc đi đến chỗ tủ thuốc, lặng lẽ thúc vào khuỷu tay của Tùy Phong, khẽ hất cằm về phía đó ra hiệu cho hắn nhìn.
“Không thấy có gì lạ à?”
Gương mặt vốn chẳng có biểu cảm của Tùy Phong, nhưng khi nhìn sang, không khỏi nhíu mày.
Giống, thật sự rất giống.
Nếu nói rằng Tam Bảo giống Mạnh Lâm Thanh nhiều hơn, thì Đại Bảo và Nhị Bảo lại giống Sở Nam Phong hơn. Nhất là các đường nét trên gương mặt, thoáng đâu đó mang chút gì của Sở Nam Phong.
“Đúng là phụ tử.” Tùy Phong nói nhỏ.
“Suỵt!” Tử Ngọc giật mình, khó chịu lườm Tùy Phong: "Ngươi đừng có nói bừa, có vài chuyện chỉ cần hiểu trong lòng là được rồi, tuyệt đối không được nói ra.”
Ai mà biết hoàng đế đang có âm mưu gì, vô cớ chạy tới y quán để chăm sóc mấy đứa nhỏ sao?
Bọn họ đâu phải kẻ ngốc, cứ cảm thấy Sở Nam Phong đang giấu diếm một bí mật không thể nói ra, nếu không thì một vị hoàng đế đường đường lại không đi đâu, chạy tới y quán chơi?
“Ngươi nói xem, lỡ mà… nếu hắn nhận ra thì sao?” Tử Ngọc lo lắng hỏi.
Chủ yếu là vì quá giống, Đại Bảo và Nhị Bảo trông quá giống Sở Nam Phong.
Dù hiện tại Sở Nam Phong chưa nhận ra điều này, nhưng một khi có ai đó nhắc đến khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, rồi nghiêm túc suy đoán và tìm cách kiểm chứng...