Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 262.




“Tam Bảo ngoan lắm.” Sở Nam Phong rất hài lòng.

Trương bà tử không khỏi kinh ngạc, trước đây bà không thấy được sự tương tác giữa Tam Bảo và Sở Nam Phong, còn với Nhất Nhất, nàng chẳng quan tâm mấy chuyện này, Tam Bảo phản ứng ra sao nàng cũng có thể chấp nhận, với lại nàng đã xem đủ rồi.

Tam Bảo còn hôn Sở Nam Phong nữa, có gì mà phải kinh ngạc?

Hai người anh đều muốn chơi với muội muội, dù ngồi trong lòng Trương bà tử và Nhất Nhất nhưng thân mình thì lại hướng về phía muội muội, chính giữa là Sở Nam Phong.

Tuy nhiên, Tam Bảo hoàn toàn không thèm để ý tới chúng, phớt lờ tiếng gọi của chúng, chăm chú dùng ngón tay nhỏ lần theo họa tiết trên áo của Sở Nam Phong.

Nàng chỉ muốn chơi với soái ca thôi, còn hai ca ca thật ồn ào quá!

Tam Bảo ngoan ngoãn ngồi trong lòng Sở Nam Phong, lúc thì sờ cái này lúc thì sờ cái kia, lúc thích thú còn chỉ vào một họa tiết nào đó rồi ríu rít nói một tràng với Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong không hiểu được, nhưng điều đó không cản trở hắn tự nhiên đối đáp với Tam Bảo, dù sao thì hắn muốn trả lời thế nào cũng được, chẳng ai nói hắn sai.

Nhìn qua thì có vẻ như hai người đang tương tác khá tốt.

Điều này khiến Đại Bảo và Nhị Bảo nóng lòng muốn chết!

Người này rốt cuộc là ai mà lại cướp mất muội muội của chúng?

“Muội!”

Sở Nam Phong cúi xuống nhìn Tam Bảo đang chăm chú sờ vào các họa tiết trên n.g.ự.c áo mình, từ góc độ này, hắn nhận ra cô bé tuy còn nhỏ nhưng lông mi lại rất dài và rậm, như hai chiếc quạt nhỏ, xòe xòe, giống hệt nương của nàng.

Phải nói thật, dù Tam Bảo và Bạch Tử Ngọc không phải là giống y hệt nhau, nhưng ngũ quan của họ lại rất tương đồng.

Sở Nam Phong tuy chỉ từng nhìn lén dung mạo thật của Bạch Tử Ngọc từ trên mái nhà, nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu trong tâm trí hắn.

Trong suốt tháng qua, hắn thường nhớ đến khuôn mặt ấy.

Không thể phủ nhận rằng, Tam Bảo và vị tiểu đại phu kia rất giống nhau.

Chính vì giống Bạch Tử Ngọc, nên Sở Nam Phong cảm thấy Tam Bảo càng đáng yêu hơn, càng khiến hắn thích hơn.

Nhưng mà... Sở Nam Phong đầy tự đắc liếc nhìn hai tiểu tử đang bị lơ đẹp, một cách vô cùng trẻ con mà cười thầm.

Hắn đâu có ngốc, đương nhiên biết là vì hắn "đẹp trai", nên Tam Bảo mới bám hắn không rời, đến mức không thèm để ý đến hai ca ca.

Khó mà không cảm thấy tự hào được!

Còn về hai tiểu tử ngốc này, Sở Nam Phong lắc đầu, cũng giống như cảm nhận ban đầu, nhìn gần hắn vẫn không thấy chúng giống Bạch Tử Ngọc chút nào.

Quả nhiên là giống cha của chúng.

Sự khác biệt thường xuất hiện trong sự so sánh, nhìn gần mà so sánh, hai tiểu tử này quả thật không dễ thương bằng Tam Bảo. Điều này không thể trách hắn khó tính với một người đã khuất, dù sao thì vẻ ngoài đẹp hay không cũng là chuyện khách quan.

Từ việc hai đứa nhỏ không giống Bạch Tử Ngọc, có thể thấy cha của chúng cũng chẳng đẹp trai gì cho cam!

Cũng không biết Bạch Tử Ngọc nghĩ gì, chẳng lẽ lúc chọn phu quân nàng không hề cân nhắc đến dung mạo của đối phương sao?

Dù rằng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là không đúng, nhưng ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, chọn một người tình dễ nhìn cũng là phù hợp với tâm lý chung của mọi người.

Thật đáng thương cho hai đứa nhỏ này, nếu Sở Nam Phong hắn là thân cha của chúng, chắc chắn chúng sẽ đẹp và dễ thương hơn bây giờ nhiều.

Thật là đáng tiếc...

Sở Nam Phong trong lòng thầm cảm thấy tiếc nuối thay cho hai đứa nhỏ này.

Cũng có thể là hắn đang tiếc nuối cho chính mình, sao hắn lại không thể gặp Bạch Tử Ngọc sớm hơn, một người tài giỏi như thế.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận