Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 269.




Ngay sau đó, càng nghĩ bà càng thấy suy đoán đó có khả năng là thật, sắc mặt bà liền thay đổi.

“Nương nương, người làm sao vậy?” Thu Thiền lo lắng hỏi, thấy sắc mặt của Thái hậu trở nên khó coi, nàng hỏi tiếp: "Có cần mời thái y không?”

Thái y có thể chữa bệnh trong cơ thể, nhưng đây là tâm bệnh, làm sao mà chữa được đây?

"Thu Thiền, ngươi nói xem... liệu có phải Hoàng thượng không thực sự thích phế hậu?" Thái hậu hỏi.

Thu Thiền không biết phải trả lời thế nào.

"Có khi nào, thực ra, hắn thích nam nhân không?"

"Nương nương!" Thu Thiền giật mình, quỳ sụp xuống.

Dù là người đã ở bên Thái hậu nhiều năm được coi như tâm phúc.

Nghe bí mật hoàng gia như vậy, Thu Thiền vẫn lo lắng cho mạng sống của mình.

Sở Nam Phong thích nam nhân hay nữ nhân, điều này chẳng liên quan gì đến những người hầu hạ trong cung. Họ chỉ mong được yên ổn mà sống đến ngày được rời cung.

"Nô tì không dám phỏng đoán bừa bãi!" Thu Thiền vội vàng dập đầu.

"Thôi được rồi, đứng lên đi." Thái hậu nói.

Bà biết rằng câu nói vừa rồi của mình nhất định đã khiến Thu Thiền sợ hãi, ngay cả chính bà cũng bị ý nghĩ đó làm cho kinh ngạc.

Nhưng suy nghĩ kỹ về toàn bộ sự việc, khả năng này không phải là không có.

Từ khi phế hậu vào cung, thái độ của Hoàng thượng với nàng ta đã vô cùng lạnh nhạt, nói rằng hắn vẫn còn tình cảm sâu đậm với phế hậu, chính Thái hậu cũng nghi ngờ điều đó.

Có lẽ khi đó bà đã rối loạn tâm trí nên mới có những suy nghĩ sai lầm như vậy.

Nếu thực sự Hoàng thượng thích nam nhân, thì toàn bộ sự việc lại trở nên hợp lý hơn nhiều.

"Không cần tìm nữa." Thái hậu như đã đưa ra quyết định.

"Dạ?" Thu Thiền vừa đứng lên có chút ngạc nhiên, chưa hiểu ý của câu "không cần tìm nữa" nghĩa là gì.

"Không cần tìm những cô nương giống phế hậu nữa, những người đã tìm được cũng trả lại đi." Thái hậu nói.

"Vâng, nương nương, nô tì đã hiểu." Thu Thiền đáp.

Thái hậu thầm nghĩ, bà cần phải làm cho sở thích của nhi tử thay đổi, bà phải sửa lại sở thích của hắn.

Dù thế nào thì Sở Nam Phong cũng là Hoàng thượng, còn có ngai vàng cần người kế thừa.

Dù thế nào, vấn đề người kế thừa cũng phải được giải quyết.

Bà cũng phải có cháu chứ? Ít nhất phải có một đứa cháu trai. Dù Sở Nam Phong thích nam nhân hay nữ nhân, hắn cũng phải có cho bà một đứa cháu trai.

Cho dù Sở Nam Phong có dồn hết tâm trí vào nam nhân, cũng chẳng sao cả, nhưng điều kiện là phải có một người kế vị trước đã.

Nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, Thái hậu rất hiểu Sở Nam Phong, biết rõ những thủ đoạn của hắn.

Nếu bà quyết định làm điều gì đó với vị tiểu đại phu kia, e rằng sẽ làm tổn thương tình mẫu tử, kết quả khi đó sẽ là mất nhiều hơn được, nên bà tuyệt đối không làm như vậy.

Để giải quyết vấn đề người kế vị, bà cần phải ra tay từ chính Sở Nam Phong. Bà tin rằng nhi tử mình vẫn có thể phân biệt được điều gì quan trọng hơn.

Vì vậy, Thái hậu sẽ không làm loạn, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hôm đó, nghĩ rằng đã đến lúc, Thái hậu lại tới điện của Sở Nam Phong.

"Hoàng thượng có ở trong không?" Gặp Trương Đức Thuận, Thái hậu hỏi.

Trương Đức Thuận hiểu ngay, có vẻ Thái hậu đã hiểu rõ mọi việc, lần này tới chắc chắn là muốn nói chuyện rõ ràng với Hoàng thượng.

"Thưa nương nương, Hoàng thượng có trong điện." Trương Đức Thuận dẫn Thái hậu vào trong.

Gặp được Sở Nam Phong, tất cả những người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài.

Sở Nam Phong lập tức hiểu rằng Thái hậu không thể nhịn thêm nữa.

"Thưa mẫu hậu, có phải người có điều gì muốn nói với nhi thần không?" Sở Nam Phong thăm dò, đồng thời nghĩ trong lòng cách đối phó với bà.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận