Nhưng mà chuyện này nàng có thể quyết định sao?
Với tính cách của Sở Nam Phong, biết mình bị lừa nhất định sẽ ra tay độc ác, nàng c.h.ế.t thì thôi, liên lụy đến người nhà thì thật sự không ổn.
Thôi kệ, ít nhất nàng cũng phải giãy giụa một chút, nhỡ đâu Sở Nam Phong thay đổi tính tình thì sao?
“Mạnh Lâm Thanh, ta đang hỏi nàng.” Sở Nam Phong nhíu mày bất mãn, nữ nhân này sao bị hắn vạch trần thân phận rồi, mà lúc nói chuyện còn có thể lơ đãng?
Không đúng.
Ánh mắt Sở Nam Phong lại thay đổi, cảm thấy Mạnh Lâm Thanh không phải đang lơ đãng mà là đang nghĩ cách bịa chuyện lừa gạt hắn mới đúng, lần này không thể để nàng lừa gạt nữa.
“Hả?” Mạnh Lâm Thanh lúc này mới hoàn hồn, hỏi: “Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?”
Sở Nam Phong: “...”
Được, thật sự là lơ đãng đến mức thẳng thắn như vậy, không giả vờ nữa.
“Mạnh Lâm Thanh, rốt cuộc nàng làm cách nào giả c.h.ế.t rời khỏi hoàng cung?”
“Còn mang theo cả hài tử của ta.” Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói, chuyện này hắn càng nghĩ càng thấy tức giận, khẳng định Mạnh Lâm Thanh không có lương tâm muốn dọa nàng một chút: "Mạnh Lâm Thanh, nàng có biết, đây là trọng tội phải c.h.é.m đầu hay không?!”
Mạnh Lâm Thanh trực tiếp bị hai chữ c.h.é.m đầu làm cho choáng váng.
Được lắm, vừa mới bắt đầu đã muốn lấy mạng rồi!
Không được, ít nhất cũng phải cho nàng một cơ hội giải thích chứ, bị ép giả c.h.ế.t xuất cung lại trở thành lỗi của một mình nàng sao? Nàng dù sao cũng phải giãy giụa một chút.
“Ôi...” Mạnh Lâm Thanh thở dài một hơi, cũng không để ý việc Sở Nam Phong đang nắm lấy cổ tay mình nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không phải cố ý, chuyện này là hiểu lầm, hiểu lầm!”
Sở Nam Phong gật đầu, được, hắn muốn xem Mạnh Lâm Thanh còn có thể bịa chuyện gì nữa.
Trong phòng vừa lúc có một cái ghế, hắn trực tiếp kéo lại, ra dáng chủ nhà ngồi xuống.
“Nào, nàng cũng ngồi đi.” Sở Nam Phong hất cằm về phía giường: "Chúng ta từ từ nói chuyện, nói rõ ràng để ta nghe xem là hiểu lầm gì.”
Hắn có rất nhiều thời gian để dây dưa với nàng.
Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ, sắc mặt Sở Nam Phong lúc này có vẻ vẫn chưa quá tệ?
Vậy là vẫn còn cơ hội để nói chuyện.
“Thật ra lúc ấy ta thật sự đã hôn mê.” Mạnh Lâm Thanh miêu tả lại tình hình nguy hiểm lúc sinh nở, vô cùng tỉ mỉ, chi tiết gì cũng không bỏ sót, càng phóng đại càng tốt.
Không biết Sở Nam Phong có tin hay không, chỉ thấy hắn nhìn nàng với vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt đó giống như báo săn đang nhìn chằm chằm con mồi.
Khiến cho Mạnh Lâm Thanh cũng có chút chột dạ.
“Cụ thể làm sao xuất cung, ta cũng không rõ lắm, dù sao lúc ấy ta đã hôn mê rồi, ngươi nói có đúng không? Đến khi ta mở mắt ra, thì đã ở trong hoàng lăng rồi.”
Về phần cụ thể làm sao trốn thoát khỏi hoàng lăng, phần này liên quan đến sự tồn tại của hệ thống, Mạnh Lâm Thanh không thể nói cũng không có cách nào nói, chỉ có thể lướt qua.
“Ta còn sống, không thể bị chôn sống trong quan tài, cho nên ta đã nghĩ cách trốn thoát.”
Mạnh Lâm Thanh còn lo lắng mình nói quá sơ lược, sợ bên ấy không tin tưởng.
Nhưng sự tình lại hoàn toàn trái ngược, nghe nàng thuật lại ngắn gọn quá trình chạy trốn, Sở Nam Phong lại cho rằng nàng đã phải trải qua rất nhiều gian nan. Dù sao một nữ nhân mang thai vừa mới tỉnh lại sau cơn mê man, còn phải chạy trốn, chắc chắn là rất thê thảm.
Mạnh Lâm Thanh không nói kỹ, điều đó chứng tỏ nàng không muốn lợi dụng chuyện này để lấy lòng thương hại của hắn.