“Lại vào cung sao?” Chu Linh Nhi lúc ra khỏi cửa, bị mẫu thân ngăn lại, nói là để nàng ta đi gặp con trai của Phó thái y.
“Ta không đi gặp, hắn ta có gì hay ho mà gặp chứ?” Chu Linh Nhi rất rõ ràng, trong nhà là muốn tác hợp nàng ta và con trai của Phó thái y, căn bản không quan tâm nàng ta đã có người trong lòng: "Ta cùng cô mẫu đã hẹn rồi, nếu còn không đi sẽ lỡ mất giờ.”
Nói xong, Chu Linh Nhi liền chạy đi.
Mẫu thân nàng ta chỉ biết thở dài, nghĩ thầm phải cùng phu quân thương lượng cho kỹ càng, sớm ngày định hôn sự với Phó gia mới được.
Đến hoàng cung, Chu Linh Nhi trước tiên giả vờ giả vịt đến chỗ Thái hậu thể hiện một phen, sau đó mới lấy điểm tâm mình tự tay làm ra.
“Cô mẫu người nếm thử xem, đây là Linh Nhi tự tay làm, nếu cô mẫu thích, lần sau Linh Nhi sẽ làm thêm nhiều một chút đưa vào cung.” Chu Linh Nhi ngoan ngoãn bày điểm tâm ra.
Thái hậu vẫn rất thích Chu Linh Nhi, huống hồ hài tử này sau khi không được chọn làm Chính phi, cũng không trở mặt vô tình.
Nào ngờ Chu Linh Nhi không hề trở mặt, trong lòng vẫn luôn có toan tính khác, sao có thể dễ dàng trở mặt chứ?
“Thật không tệ, hương vị này rất vừa miệng.” Thái hậu nếm thử một miếng, khen ngợi.
“Cô mẫu thích là được rồi.”
Một phen hàn huyên tâm sự, Chu Linh Nhi cũng thể hiện đủ rồi, bèn ấp úng nói: “Cô mẫu, Linh nhi chuẩn bị điểm tâm hơi nhiều, nghĩ… cũng có thể đưa cho Nam Phong ca ca một ít, người thấy có được không?”
Nàng ta muốn tiếp cận thân cận Sở Nam Phong, tuyệt đối không thể giấu diếm Thái hậu, nếu không sẽ khiến Thái hậu cho rằng nàng ta có tâm cơ sâu nặng.
Ngược lại để lộ chút tâm tư này trước mặt Thái hậu, người sẽ không nghĩ nhiều, càng cảm thấy nàng ta là người dễ kiểm soát.
Giả ngốc và tỏ ra yếu đuối một cách thích hợp, Chu Linh Nhi rất rõ nên làm như thế nào.
"Được rồi, ngươi đi đi." Thái hậu ra vẻ đã nhìn thấu mọi chuyện.
Chu Linh Nhi e lệ gật đầu, xách theo điểm tâm vui vẻ rời đi.
Sở Nam Phong đang cùng các vị đại thần thương nghị việc quan trọng, lúc này không thể gặp ai, Chu Linh Nhi thông báo với Trương Đức Thuận nói là muốn vào trong đặt điểm tâm trước.
Trương Đức Thuận vốn khéo ăn nói, sao có thể từ chối?
Hơn nữa, hiện tại đây là Chu Linh Nhi cô nương, biết đâu ngày nào đó sẽ trở thành quý nhân hậu cung, Trương Đức Thuận chắc chắn không dám đắc tội.
"Linh Nhi cô nương cứ chờ ở đây một lát, Hoàng thượng phỏng chừng còn khoảng nửa canh giờ nữa mới xong." Trương Đức Thuận nói.
"Đa tạ Trương công công."
Chu Linh Nhi không ngại chờ đợi, nàng ta lấy điểm tâm ra bày biện đẹp mắt trên đĩa, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.
Nàng chỉ là chờ người, không để cung nhân xung quanh hầu hạ, sau khi xác định xung quanh thật sự không có ai liền lấy ra loại thuốc luôn giấu trong tay áo.
Đây là thứ nàng ta nhờ người ta tìm giúp, nghe nói là thứ dùng ở chốn thanh lâu, chỉ cần dùng nó không có chuyện gì là không thành.
Vì hôm nay có thể biến gạo sống thành cơm chín, Chu Linh Nhi quyết định liều một phen.
Nàng ta không muốn gả đi Phó gia.
Lúc bỏ thuốc, vốn định bỏ vào điểm tâm, kết quả Chu Linh Nhi lại đổi ý.
Điểm tâm này rõ ràng là do nàng ta mang đến, hơn nữa còn dâng cho Thái hậu, điểm này không thể rửa sạch. Nếu sau này Sở Nam Phong truy cứu, nàng ta nói không rõ ràng sẽ có nguy cơ bị hoài nghi, vậy thì không ổn.
Chi bằng bỏ vào trà, dù sao trà cũng là thứ người trong cung chuẩn bị.