Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 294.




Sở Nam Phong có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của Mạnh Lâm Thanh, trong lòng nghẹn lại, nghĩ thầm chỉ có thể sau này bồi thường nhiều hơn.

Dù sao hiện tại thái độ của Mạnh Lâm Thanh đối với hắn, vốn dĩ cũng chẳng khác gì người qua đường.

Chỉ là bí mật thân phận đã được vén màn, khiến cho việc Mạnh Lâm Thanh hồi cung trở thành danh chính ngôn thuận, Sở Nam Phong không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

“Còn có một việc phải nói rõ, nàng nhất định phải hồi cung.” Sở Nam Phong nói.

Vừa dứt lời, Mạnh Lâm Thanh liền muốn lên tiếng phản bác.

Sở Nam Phong nào cho nàng cơ hội đó, liếc mắt nhìn nàng một cái, liền nói tiếp: “Những chuyện nàng lo lắng đều không cần phải lo lắng nữa, ta chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ta cam đoan với nàng sẽ không còn ai dám giở trò sau lưng nữa.”

Một câu nói, trực tiếp chặn c.h.ế.t toàn bộ những gì Mạnh Lâm Thanh muốn nói.

Nàng mà còn không đồng ý, chẳng phải là có ý tứ không biết điều sao?

“Nàng nhất định phải hồi cung, ba đứa nhỏ cũng không thể cứ mãi ở bên ngoài.” Sở Nam Phong nhấn mạnh.

Đại Bảo bọn họ là do Mạnh Lâm Thanh sinh ra không sai, nhưng cũng đích thực là hài tử của Sở Nam Phong, là hoàng tự, đây là thân phận bọn chúng gánh vác từ khi sinh ra, sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi.

Huống chi Sở Nam Phong còn thừa nhận thân phận này, hiện tại Mạnh Lâm Thanh muốn gỡ bỏ cho bọn chúng cũng không có khả năng.

Để cho phụ tử người ta chia lìa, loại chuyện tàn nhẫn vô tình này, Mạnh Lâm Thanh làm sao có thể làm ra được?

Mạnh Lâm Thanh nghẹn họng, nàng không phải là không muốn, mà là nàng không lay chuyển được Sở Nam Phong mà thôi.

“Biết rồi biết rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói năng cực kỳ qua loa, trong lòng nàng chính là không vui, nhưng chỉ có thể uất ức thuận theo lời Sở Nam Phong mà nói tiếp: “Nhất định là không thể để Đại Bảo bọn chúng tiếp tục ở ngoài cung, được, hồi cung thì hồi cung.”

“Lời ngươi nói phải giữ lời, trông chừng bọn chúng cho kỹ, ta thì không sao nhưng nếu dám ức h.i.ế.p Đại Bảo bọn chúng…”

Lời còn chưa nói hết, nhưng ai cũng không thể xem thường quyết tâm của một người mẹ.

Vì bản thân, Mạnh Lâm Thanh chưa chắc đã tranh giành cái gì, nhưng nếu là vì ba hài tử, vậy nhất định phải tranh đấu đến cùng.

Còn trong lòng Mạnh Lâm Thanh, ngoại trừ thỏa hiệp ngoài mặt, nàng vẫn đang suy tính xem có còn chút khả năng chạy trốn cuối cùng nào hay không?

Chi bằng trước giả ý thuận theo Sở Nam Phong, sau đó chờ thời cơ, nàng trực tiếp mang ba đứa nhỏ chạy trốn đến chân trời góc bể?

Hình như cũng không phải là không được.

Tất cả mọi thứ hiện tại, Mạnh Lâm Thanh cũng không lưu luyến, hay nói cách khác dù đi đến đâu, bằng bản lĩnh của nàng bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại từ đầu.

Cộng thêm sự tồn tại của không gian, mang theo ba đứa nhỏ bỏ trốn không có chút vấn đề nào cả.

Nhưng nàng không thể ích kỷ như vậy.

Bạch Y Nhu và Bạch gia thì sao?

Mạnh Lâm Thanh quả thực có tự tin để Sở Nam Phong không bao giờ tìm thấy nàng nữa, nhưng Bạch gia thì không chạy trốn được.

Chẳng lẽ, nàng muốn mang theo cả nhà lớn như vậy chạy trốn?

Điều này tuyệt đối không thể thành công.

Một là người quá đông, liên lụy quá rộng, hai là Bạch gia người ta nghĩ như thế nào, những người còn lại đều nguyện ý vì nàng mà sống cuộc sống chạy trốn không thể lộ diện sao?

Đáp án hiển nhiên.

Sở Nam Phong thấy Mạnh Lâm Thanh không nói tiếp nữa, tròng mắt đảo tới đảo lui, liền biết trong lòng nàng nhất định lại đang suy tính cái gì rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận