Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 296.




Thật ra Mạnh Lâm Thanh không ngốc, sau khi nàng nói rõ mọi chuyện, phản ứng của Sở Nam Phong như vậy đủ để nàng xác nhận, trước kia cái gọi là hảo cảm của hắn đối với "Bạch Tử Ngọc" không phải là đùa giỡn.

Nếu không, sao hắn có thể không chút bận tâm mà bỏ qua chuyện cũ như vậy?

Có chịu khổ sở thêm nữa cũng vậy, giả c.h.ế.t xuất cung chính là tội danh, điều này dù có nói thế nào cũng không thay đổi được.

Còn có bị truy cứu tội danh hay không, nói cho cùng, chẳng phải là do thái độ của Sở Nam Phong quyết định sao?

Hắn muốn truy cứu, đó chính là tội c.h.ế.t khó thoát.

Hắn không truy cứu, có thể tìm được vô số lý do để cho chuyện này "có thể thông cảm được".

Chính vì vậy, Mạnh Lâm Thanh càng phải đề phòng Sở Nam Phong, nàng có thể chấp nhận hồi cung nhưng không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận hai người quay lại mối quan hệ trước kia, nhất là trong hoàn cảnh Sở Nam Phong đang như vậy.

"Đây chính là lời người tự nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Mạnh Lâm Thanh lập tức thuận thế leo lên, tuyệt đối không cho hắn cơ hội hối hận.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Sở Nam Phong đau lòng thừa nhận.

"Vậy được rồi, giờ đã khuya rồi, hoàng thượng vẫn nên hồi cung đi, tiểu miếu này không chứa nổi người đâu." Nàng đuổi người.

Phải nói là, sau khi trút bỏ được bí mật trong lòng, thật sự rất thoải mái.

Sở Nam Phong: "..."

Sao hắn lại giống như bị người ta lợi dụng xong rồi đá một cái vậy?

Nhưng ánh mắt đề phòng của Mạnh Lâm Thanh, giống như sợ hắn sẽ mặt dày ở lại không chịu đi vậy, làm sao có thể, cái chỗ rách nát này hắn còn chả thèm ở.

"Vậy trẫm đi đây, nàng cũng chuẩn bị một chút, trong cung thu dọn xong, nàng liền lập tức dọn vào." Sở Nam Phong cũng không chịu thua.

"Được."

Đạt thành hiệp nghị, một đêm kinh hồn bạt vía này cuối cùng cũng trôi qua.

Sau khi Sở Nam Phong rời đi, nàng rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.

138 nghe xong toàn bộ diễn biến, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên ký chủ vẫn là ký chủ. Từ đầu đến cuối nhìn như có lúc yếu thế, nhưng thực chất vẫn luôn là nàng nắm giữ tiết tấu, nắm giữ cả trong lòng bàn tay.

Thật lợi hại!

Chuyện lớn như vậy, vậy mà chỉ bằng dăm ba câu của Mạnh Lâm Thanh đã bị lấp l.i.ế.m cho qua, ít nhất là hiện tại xem ra sẽ không truy cứu bất kỳ tội lỗi nào của nữa, ngược lại còn muốn giúp nàng gột rửa oan khuất.

Khổ thân Sở Nam Phong, đúng là bị ký chủ bán rồi còn giúp đếm tiền.

[Ký chủ, cao tay!]

138 không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.

Mạnh Lâm Thanh khẽ mở mí mắt, lúc này không còn hơi sức đâu mà đấu võ mồm với nàng ta, chỉ là nghĩ đến chuyện phải vào cung, nàng cảm thấy vẫn có thể lợi dụng 138 thêm một lần nữa.

Vào cung, chính là vào đầm rồng hang hổ, mà có được 138, chính là có được một con át chủ bài.

[Vào cung rồi ngươi cũng đi theo ta?]

[Trong cung có rất nhiều ngự trù, tay nghề của bọn họ đó mới gọi là xuất thần nhập hóa, có rất nhiều món ngươi đừng nói là chưa từng ăn qua, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới...]

Còn chưa đợi đưa ra thêm nhiều cám dỗ, chỉ một "món ngon" đã khiến 138 đầu hàng vô điều kiện.

[Đi.]

[Ký chủ, ta nhất định phải đi theo người.]

Chuyện này còn cần phải do dự sao?

138 quyết định không chỉ đi theo, mà còn phải bám sát Mạnh Lâm Thanh.

Đi theo ký chủ, ngoài việc có thể ăn được đủ loại mỹ thực, còn có thể xem được đủ loại trò hay, chẳng phải thú vị hơn nhiều so với việc ở trong không gian sao?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận