"Đúng vậy, vì sao lại bắt lão gia và Linh Nhi đi?"
“Bản thân làm những gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ hay sao?” Huyền Vũ cười lạnh, ra hiệu cho người bên cạnh kể tội trạng của Phó Thái y và Chu Linh Nhi.
Phó Thái y thì không còn gì để biện hộ, nghe bốn chữ phế hậu khó sinh, liền mặt mày xám xịt nhắm mắt lại, chờ đợi xử lý.
Nhưng về phần Chu Linh Nhi rốt cuộc đã làm những gì, lại không có giải thích chi tiết, bởi vì Sở Nam Phong không thể nào đem chuyện bản thân bị hạ dược công khai ra ngoài.
Hắn mất mặt lắm!
Cho nên, so với cái c.h.ế.t rõ ràng của Phó Thái y, Chu Linh Nhi lại đầy bụng ấm ức.
“Các ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?” Chu Linh Nhi ra sức phản kháng bị lôi đi, vừa giãy giụa vừa kêu gào: "Thái hậu đương triều là thân cô mẫu của ta, các ngươi dám làm như vậy, chẳng lẽ không sợ cô mẫu tức giận sao?”
“Ta muốn gặp Thái hậu, ta muốn gặp Thái hậu!”
“Nhất định là có kẻ muốn hãm hại ta!”
Chu Linh Nhi gào thét ầm ĩ, một mực không phối hợp.
Nhìn bộ dạng của nàng ta, Huyền Vũ chỉ cười cười, quả nhiên chủ tử liệu sự như thần.
Sở Nam Phong sớm đoán được Chu Linh Nhi sẽ lấy Thái hậu ra làm chỗ dựa, hắn không nghĩ tới chuyện ngăn cản, ngược lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Mượn chuyện của Chu Linh Nhi để Thái hậu biết được rốt cuộc nàng ta đã làm ra chuyện tốt gì, cùng với Mạnh Lâm Thanh đã phải chịu uất ức ra sao.
“Không cần ngăn cản, nàng ta muốn gặp Thái hậu, cứ để nàng ta đi gặp.” Đây là nguyên văn lời của Sở Nam Phong.
“Được thôi.” Huyền Vũ cười tủm tỉm để thuộc hạ dừng tay, cho Chu Linh Nhi cơ hội kêu oan: "Vậy ngươi cứ đi tìm Thái hậu đi, xem Thái hậu làm chủ cho ngươi thế nào.”
Bên phía Thái hậu, ban đầu nghe nói Sở Nam Phong muốn xử lý Chu Linh Nhi, còn có chút tức giận, cảm thấy Chu Linh Nhi dù sao cũng là người bên nhà mẹ đẻ, chỉ cần không phải lỗi lầm quá lớn không cần thiết phải nặng tay như vậy.
Kết quả bà vừa nghe rõ ngọn ngành, thôi được, trực tiếp ngay cả gặp cũng không muốn gặp Chu Linh Nhi.
“Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng!”
“Hạ dược Hoàng thượng cũng dám làm, thật không biết xấu hổ! Còn muốn hại tôn tử của ta, rốt cuộc là ai cho nó lá gan đó?”
Lần này, đối với quyết định xử trảm thị chúng của Sở Nam Phong, Thái hậu hoàn toàn ủng hộ, thậm chí còn giục bọn họ mau chóng hành động.
“Không thể nào, cô mẫu sao có thể không muốn gặp ta?”
Chu Linh Nhi không chịu tin tưởng, cảm thấy nhất định là đám người xử án này lừa nàng ta, bởi vì sau khi nàng ta gả vào Phó gia vẫn luôn duy trì mối quan hệ rất tốt với Thái hậu.
Thái hậu ngày thường cũng thật sự rất yêu thương Chu Linh Nhi, nàng ta mới có thể tự tin như vậy.
“Có phải các ngươi căn bản chưa từng đi tìm cô mẫu hay không? Các ngươi muốn hại c.h.ế.t ta, oan uổng c.h.ế.t ta!”
Chu Linh Nhi ở trong ngục gào thét ầm ĩ, phát điên rất nhiều lần nhưng căn bản không có ai để ý tới nàng ta. Lúc đầu còn gào thét dõng dạc, đến sau, cả người liền trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tinh thần cực kỳ không bình thường.
Chỉ tiếc, không ai quan tâm.
Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, Sở Nam Phong liền bảo Mạnh Lâm Thanh nhanh chóng vào cung.
Nhưng để Mạnh Lâm Thanh hồi cung, đối ngoại cũng phải có một lời giải thích, có một số sự thật có thể công khai, có một số lại không tiện công khai hoàn toàn.
Phó Thái y và Chu Linh Nhi phải bị xử trảm thị chúng, đã muốn thị chúng, vậy đối với bá tính cũng phải có một lời giải thích.