Trương bà tử có chút ngơ ngác, bởi vì bà chưa bao giờ được nhàn nhã như vậy.
"Không sao." Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ tay Trương bà tử, để bà an tâm hưởng thụ sự nhàn nhã hiện tại.
Lãnh cung này chỉ còn cái tên, giờ đã hoàn toàn không giống lãnh cung nữa rồi.
Sở Nam Phong lại dặn dò một phen, căn dặn người trong cung phải nghe theo phân phó của Hoàng hậu nương nương, nếu ai làm không tốt sẽ bị c.h.é.m đầu.
Nói xong, hắn nhìn Mạnh Lâm Thanh với vẻ mặt chờ được khen ngợi.
"Ngươi không có tấu chương gì cần xử lý sao?" Mạnh Lâm Thanh ân cần hỏi.
Ý tứ chính là, ngươi nên đi được rồi đấy.
Sở Nam Phong bị hắt hủi, thầm nghĩ nữ nhân này thật nhẫn tâm, nhưng nàng nói cũng đúng, hắn còn có chính sự phải xử lý.
"Được, vậy nàng nghỉ ngơi trước đi, tối nay trẫm sẽ đến dùng bữa tối cùng nàng." Sở Nam Phong nói.
Mạnh Lâm Thanh nhớ đến lời hứa với 138, liền hỏi một câu: "Bữa tối có thể gọi món không?"
"Có thể, đương nhiên là có thể."
138 ở bên cạnh mừng rỡ, thậm chí còn cảm thấy Sở Nam Phong thuận mắt hơn rất nhiều.
Sau khi Sở Nam Phong rời đi, Mạnh Lâm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, sợi dây thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng.
"Mọi người tự chọn phòng mình thích mà ở đi, ta phải nghỉ ngơi trước đã." Mạnh Lâm Thanh nói, căng thẳng quá mức khiến nàng mệt mỏi, cuộc sống sau này của nàng e rằng sẽ không nhàn nhã hơn so với việc chữa bệnh cứu người là bao.
"Chuyện này... có được không?" Trương bà tử nhìn những người đang hầu hạ xung quanh, cảm thấy gò bó và khó chịu, không được tự nhiên.
"Đương nhiên là được, Trương bà tử cứ xem như nơi này giống chỗ chúng ta ở trước đây, muốn làm gì thì làm, đừng suy nghĩ nhiều." Mạnh Lâm Thanh nói.
Mặc dù Mạnh Lâm Thanh đã nói vậy, nhưng nàng đoán Trương bà tử và những người khác sẽ phải mất một thời gian để thích nghi.
Mạnh Lâm Thanh đi nghỉ ngơi, lũ trẻ có ma ma và cung nữ chăm sóc, vì vậy Trương bà tử và ba người kia đi chọn phòng.
Trương bà tử vẫn rất dè dặt, Tử Ngọc cũng không còn líu lo như mọi khi, Tùy Phong bề ngoài vẫn ít nói. Chỉ có Nhất Nhất là không khác gì thường ngày, còn khuyên ba người còn lại nên giữ tâm trạng bình thường.
“Các ngươi không nhận ra sao? Hoàng thượng đang muốn lấy lòng tiểu thư, chúng ta đi theo cũng được thơm lây, đừng quá áy náy.” Nhất Nhất nói, trước tiên chọn cho mình một gian phòng ưng ý.
Ba người thấy nàng như vậy, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Mạnh Lâm Thanh không nghỉ ngơi được bao lâu, dù sao hôm nay dọn về cung, toàn bộ đều là do Sở Nam Phong phái người ra tay, nàng cũng không mệt lắm.
Lúc này liền cho v.ú nuôi bế mấy đứa nhỏ tới đây, hiện tại nàng rảnh rỗi vừa hay có thể ở bên cạnh bọn nhỏ nhiều hơn.
“Nào, Tam Bảo, để phụ thân bế nào.” Mạnh Lâm Thanh bế Tam Bảo vào lòng, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng ở bên cạnh nàng.
Nói xong câu đó, nàng mới ý thức được không đúng.
Hình như không thể để mấy đứa nhỏ gọi nàng là phụ thân nữa, một là xưng hô như vậy để người khác trong cung nghe được nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái. Hai là với tính cách nhỏ nhen của Sở Nam Phong, hắn mà nghe được thì chẳng phải sẽ tức c.h.ế.t sao?
Tên kia nhất định sẽ tức giận đến mức mất hết lý trí, nhưng hắn dù sao cũng không đến mức trút giận lên ba hài tử, vậy nên chỉ có thể trút giận lên đầu nàng.
Mạnh Lâm Thanh lúng túng, nói sợ Sở Nam Phong thì đúng là có chút khoa trương.
Nhưng hiện tại nàng đã vào trong cung rồi, ở nhà người ta, sao có thể không cúi đầu?