Lão tam là công chúa, điều này Thái hậu đã biết.
"Đây là Đại Bảo, đây là Nhị Bảo." Mạnh Lâm Thanh giới thiệu, hai đứa nhỏ này rất dễ phân biệt.
"Lại đây, nãi nãi bế nào." Thái hậu mặc y phục trang trọng, không tiện ôm cả hai đứa trẻ cùng lúc, chỉ có thể bế từng đứa một.
Cũng không hề có chuyện trọng nam khinh nữ, bà so với Sở Nam Phong còn bình thường hơn nhiều, ba đứa trẻ đều được bà yêu thương như nhau.
"Gọi nãi nãi thêm lần nữa nào."
"Nãi nãi!"
Mấy tiểu tử tuy có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nghe lời, bảo gọi nãi nãi liền gọi nãi nãi. Ba gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn hướng về phía Thái hậu cười không ngừng, ra sức làm nũng, ai mà chịu nổi chứ?
"Ngoan quá, ngoan quá... Đúng là cháu ngoan của nãi nãi!"
Mạnh Lâm Thanh trong lòng vô cùng hài lòng, cảm thấy chiêu bài dùng con cái để lấy lòng Thái hậu này coi như đã có hiệu quả bước đầu.
"Thu Thiền, lấy lễ vật mà ai gia đã chuẩn bị ra đây." Thái hậu ra hiệu cho cung nữ.
Lần đầu gặp mặt, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật, về mặt lễ nghĩa, Thái hậu chắc chắn sẽ không sơ suất.
Giờ đây lũ trẻ lại lấy lòng Thái hậu như vậy, phần lễ gặp mặt này, bà càng bằng lòng ban tặng, còn muốn tự tay đeo cho chúng.
"Lại đây nào, đây là khóa trường mệnh mà nãi nãi chuẩn bị cho các ngươi."
Đáng lẽ phải được tặng vào lúc mới sinh, giờ đã chậm trễ một năm, ba tiểu tử rốt cuộc cũng được đeo khóa trường mệnh từ nãi nãi.
Khóa trường mệnh tinh xảo, đẹp đẽ, được đeo trên cổ nhỏ mũm mĩm của chúng trông vô cùng đáng yêu, khiến tâm trạng Thái hậu vô cùng tốt.
Bị Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo thu hút sự chú ý, Mạnh Lâm Thanh lúc này đang thả hồn, nghĩ thầm khi nào Thái hậu chơi chán với lũ trẻ, nàng liền có thể dẫn người rút lui.
À, còn nói tìm chút việc gì đó làm cho khuây khỏa thời gian, giờ thì hay rồi, đợi nàng trở về lãnh cung, Sở Nam Phong chắc chắn lại bám lấy nàng.
Thật là không để cho người ta yên ổn mà.
Vừa mới lơ đãng một lúc, Mạnh Lâm Thanh đã bị huých vào cánh tay.
"Nương nương, Thái hậu đang gọi người!" Tiểu cung nữ bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Nàng mải nghĩ ngợi đâu đâu, chẳng nghe thấy Thái hậu gọi mình.
Mà Thái hậu hôm nay tâm trạng tốt lắm, tự nhiên cũng chẳng so đo với Mạnh Lâm Thanh chút thất lễ nhỏ nhặt này.
"Mẫu hậu có gì phân phó?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Lúc này nàng mới để ý, ba đứa nhỏ đã được trả về tay v.ú nuôi, chắc là Thái hậu đã chơi chán rồi.
Vậy nàng có thể đi được chưa?
Sợ cái gì, đến cái đó, mong muốn của Mạnh Lâm Thanh ngay sau đó đã tan thành mây khói.
"Lại đây, Hoàng hậu, ngồi cạnh ai gia." Thái hậu vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Nàng mang theo nụ cười gượng gạo, bước tới ngồi xuống.
Thái hậu chẳng lẽ muốn tâm sự với nàng?
Không đến mức đó đâu, quan hệ hai người chưa tốt đến mức ấy, vậy chẳng lẽ là muốn cảnh cáo nàng, để nàng ở trong cung cho ngoan ngoãn, tính sổ chuyện nàng giả c.h.ế.t xuất cung?
Chưa để Mạnh Lâm Thanh có bao nhiêu thời gian suy nghĩ lung tung, nàng vừa ngồi xuống, Thái hậu đã ném ra trọng điểm.
"Hoàng hậu à, người hầu hạ trong cung ngươi còn đủ không?" Thái hậu quan tâm hỏi.
Tuy rằng chuyện náo động của Sở Nam Phong, trong cung không ai là không biết, nhưng bề ngoài Thái hậu vẫn phải hỏi một câu người trong cuộc, xem nàng có vừa lòng hay không.
Mạnh Lâm Thanh nhất thời không đoán được Thái hậu rốt cuộc muốn nói gì, nhưng những câu hỏi được hỏi, nàng vẫn thành thật trả lời.