Mà cách thức ở chung giữa Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ là Sở Nam Phong mỗi ngày đều phải đến lãnh cung thăm nom bọn trẻ.
Chỉ cần vừa xử lý xong việc triều chính, có chút thời gian rảnh rỗi, người kia tất sẽ ở trong lãnh cung.
Lãnh cung, nghe tên đã biết, không phải nơi tốt đẹp gì, tự nhiên là cách xa nơi ở tốt nhất hoàng cung, tẩm cung của hoàng đế rất xa.
Chạy đi chạy lại nhiều lần, Sở Nam Phong liền cảm thấy nơi này không ổn. Cho dù hắn đã cố ý cho người ta bài trí rất tốt, nhưng khoảng cách thực sự quá xa xôi hẻo lánh.
“Ở đây đã lâu như vậy, nàng thấy thế nào?” Sở Nam Phong thăm dò.
Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, chẳng lẽ là muốn nàng đánh giá một chút? Nhưng lãnh cung này có gì đáng để đánh giá đâu.
Thấy nàng không nói, Sở Nam Phong sờ sờ chóp mũi, có chút không được tự nhiên hỏi dồn: “Chẳng lẽ nàng không cảm thấy lãnh cung này quá xa sao?”
Giọng điệu đó, còn mang theo vài phần ấm ức.
Mạnh Lâm Thanh: “...”
“Hay là, nàng vẫn nên dẫn bọn nhỏ dọn ra ngoài, chuyển đến cung điện gần ta nhất?”
Sở Nam Phong hận không thể Mạnh Lâm Thanh dọn đến ở cùng hắn, nhưng lời này hắn thực sự không dám nói ra khỏi miệng, sợ Mạnh Lâm Thanh trở mặt với hắn.
Lời đề nghị hiện tại, đã là hắn lấy hết can đảm nói ra.
Sao Mạnh Lâm Thanh có thể đồng ý?
Ở trong cung này, ở cung điện nào đối với nàng mà nói đều không có gì khác biệt, chi bằng cách xa Sở Nam Phong một chút, nàng cảm thấy “an toàn”.
“Không cần phiền phức như vậy.” Mạnh Lâm Thanh giả vờ khách sáo, kỳ thực là kiên quyết từ chối: "Ta cảm thấy ở đây rất gần gũi, ta cũng ở quen rồi.”
Lần này đến lượt Sở Nam Phong không nói gì, hắn luôn cảm thấy Mạnh Lâm Thanh lời nói có ẩn ý.
Một lúc lâu sau, Sở Nam Phong nhịn không được, vẫn hỏi ra miệng.
“Nàng có phải vẫn còn đang giận ta?” Khi hỏi, Sở Nam Phong thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Lâm Thanh.
Hắn sợ nhìn thấy oán hận trong mắt nàng, càng sợ trong đôi mắt đó không có chút cảm xúc nào, còn gì đáng sợ hơn việc thờ ơ chứ?
Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Sở Nam Phong, hỏi ngược lại: “Ta giận chuyện gì?”
“Chính là… giận ta lúc trước không điều tra rõ ràng, trực tiếp giam cầm nàng vào lãnh cung?” Sở Nam Phong nói xong, cố lấy dũng khí nhìn thẳng đối phương.
Mạnh Lâm Thanh: “...”
Đây là đang lật lại chuyện cũ sao?
Mạnh Lâm Thanh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Sở Nam Phong, liền đoán được hắn là cảm thấy nàng đối với chuyện năm đó không thể nào quên cho nên mới cố ý nói lãnh cung ở rất gần gũi.
Giải thích thì có thể giải thích, nhưng Mạnh Lâm Thanh cảm thấy không cần thiết.
Nàng cố ý không nói gì, để mặc Sở Nam Phong tự mình suy nghĩ, nỗi dày vò do suy nghĩ miên man lúc này chính là cái giá mà Sở Nam Phong nên gánh chịu.
Mạnh Lâm Thanh như vậy, Sở Nam Phong tự nhiên cảm thấy chắc chắn là đang giận.
Không còn cách nào khác, chuyện lúc trước xảy ra với ai cũng sẽ tức giận. Dù sao Mạnh Lâm Thanh không làm gì cả, thậm chí còn kịp thời xuất hiện làm “thuốc giải” cho hắn, cuối cùng lại bị vô cớ giam vào lãnh cung, thật oan uổng!
Sở Nam Phong chột dạ, không dám biện minh cho bản thân.
Chuyện cũ đã qua không thể thay đổi, hắn có thể làm chính là bù đắp cho Mạnh Lâm Thanh hết sức có thể, coi như là xin lỗi vì chuyện lúc trước.
Vì vậy, từ ngày hôm đó trở đi, hễ có được thứ gì tốt hắn liền vui vẻ mang đến lãnh cung.