Học Thần Cậu Ấy Cứ Nhìn Tôi Mãi

Chương 18.




Diệp Đồng Châu sau khi buông máy sấy, thấy tin nhắn An Dao gửi đến, hắn chỉ trả lời một câu.

Châu: Không cần, tôi có hẹn rồi.

An Dao sau đó lại gửi tin nhắn hỏi hẹn với ai, Diệp Đồng Châu không trả lời lại.

Lương Ninh làm bộ như không biết gì, thực tế là đang lén lút quan sát nhất cử nhất động của Diệp Đồng Châu. Biết hắn đã từ chối An Dao xong, tâm trạng cậu cực kỳ tốt, đến nỗi khi ngủ cũng mơ thấy những giấc mơ đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Lương Ninh và Diệp Đồng Châu ăn một bữa sáng thịnh soạn, rồi mang sách đến thư viện Hoa Đảo.

Hai người tìm chỗ ngồi ở phòng điều hòa tầng 5 của thư viện, không nói chuyện phiếm gì cả, nghiêm túc học tập. Gặp phải vấn đề cần trao đổi, Diệp Đồng Châu chủ động đổi hướng ngồi, cùng Lương Ninh ngồi về cùng một phía.

Hai người đầu kề đầu trao đổi bài tập, cho đến khi An Dao cùng bạn cô ta ngồi đối diện bọn hắn.

“Hi, trùng hợp quá nha.” An Dao cười chào hỏi.

Lương Ninh sững sờ, không ngờ An Dao thật sự sẽ đến thư viện Hoa Đảo, nhất thời không nói nên lời.

Diệp Đồng Châu cũng không nói gì, hắn vốn dĩ ít nói, nên cũng không có vẻ gì là kỳ lạ.

Cô gái đi cùng An Dao đỏ mặt, ấp úng chào hỏi xong liền cúi đầu xuống, làm bộ đọc sách, thật ra ánh mắt vẫn luôn lướt về phía Lương Ninh.

Lương Ninh phản ứng hơi chậm, cũng không chú ý mìnhi, chỉ lo đề phòng An Dao. Ngược lại, Diệp Đồng Châu lại chú ý thấy, mặt hắn xụ xuống, có một tia không vui.

An Dao cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lấy sách ra đọc. Bạn cô ta lại càng im lặng, khiến Lương Ninh và Diệp Đồng Châu không thể đuổi họ đi.

Cuối cùng, Diệp Đồng Châu chọn cách làm ngơ hai người đối diện, tiếp tục thảo luận bài tập với Lương Ninh, rất nhanh đã viết xong bài tập Toán và Lý.

Lương Ninh xé một tờ giấy từ cuối cuốn sổ tay, viết bốn chữ lên đó, đưa đến trước mặt Diệp Đồng Châu.

【 Đi ăn cơm không? 】

Diệp Đồng Châu nhìn về phía Lương Ninh, gật đầu.

Lương Ninh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía An Dao: “An Dao, bọn mình đi ăn cơm đây, đi trước nhé.”

An Dao có lẽ không ngờ bọn hắn lại đi nhanh như vậy. Ban đầu cô ta định đi theo cùng, nhưng nghĩ đến việc đi theo sẽ trông quá dễ dãi, chỉ gật đầu: “Được, đồ đạc cứ để ở đây đi, bọn mình giúp trông cho.”

Lương Ninh vốn dĩ cũng không định mang đồ đi, kéo Diệp Đồng Châu rời khỏi thư viện.

Hai người tìm một quán cơm bình dân gần thư viện, ăn một bữa trưa khá thịnh soạn, sau đó cùng nhau trở về thư viện.

Điều khiến bọn hắn không thể ngờ được là, chỗ ngồi ban đầu của Lương Ninh và hắn đã có người ngồi, chính là Lâm Thánh, người đã tỏ tình với Lương Ninh vào đêm Giáng Sinh.

Lâm Thánh thấy Lương Ninh quay lại, nhanh chóng đứng dậy, nhường chỗ cho cậu: “Chào buổi chiều.”

Lương Ninh không đi qua ngồi, thái độ giữ khoảng cách khá rõ ràng: “Chào buổi chiều.”

“Anh ngồi bên kia, hai em cứ học đi.” Lâm Thánh ngược lại rất thoải mái hào phóng, trực tiếp đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống.

Lương Ninh lúc này mới ngồi vào chỗ của mình. Diệp Đồng Châu liếc nhìn về phía Lâm Thánh, đột nhiên có chút hối hận vì hôm nay đã đến thư viện Hoa Đảo, thật là đụng phải đủ loại người, đặc biệt không thuận lợi.

“Anh ấy nói anh ấy muốn ôn thi cuối kỳ, bọn mình cũng vừa rồi tình cờ gặp nhau.” An Dao cười giải thích.

“… Cậu và anh ấy quen nhau à?” Lương Ninh vừa rồi thấy hai người đó trò chuyện rất vui vẻ.

“Ừm, trước đây mình từng thay một tiền bối quản lý câu lạc bộ bóng rổ một thời gian, nên cũng khá quen với Lâm Thánh tiền bối.” Tính cách An Dao rất tốt, nên cô ta có không ít bạn bè.

Lương Ninh “À” một tiếng, không nói gì nữa, mà cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Viết đến giữa chừng, cậu bắt đầu thấy buồn ngủ rật rờ.

Diệp Đồng Châu chú ý thấy, nhỏ giọng hỏi cậu: “Mệt à?”

“Ừm.” Lương Ninh khẽ hừ một tiếng bằng giọng mũi.

Tim Diệp Đồng Châu run lên, hắn hỏi cậu: “Hay là chúng ta về nghỉ ngơi đi? Dù sao bài tập cũng viết gần xong rồi.”

Bài tập của bọn hắn của mấy môn khác phần lớn đã làm xong ở trường rồi, nên số còn lại không nhiều lắm.

Lương Ninh vươn vai: “Được.”

Nói xong, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trên mặt An Dao lóe lên một thoáng hoảng loạn, Lâm Thánh đang ngồi ở bàn bên cạnh cũng ngây người.

“Hai cậu định về à?” Lâm Thánh vươn đầu qua hỏi.

“Lương Ninh mệt rồi, mình đưa cậu ấy về ngủ.” Diệp Đồng Châu nói như vậy là cố ý, hắn biết Lâm Thánh có ý với Lương Ninh.

Lương Ninh không nhận ra điều gì bất thường, bởi vì cậu thật sự định đến nhà Diệp Đồng Châu ngủ. Nhưng lời này nghe vào tai Lâm Thánh thì lại khác, trả lời tự nhiên như vậy thì có gì khác với việc hai người đang sống chung chứ?

Hắn băn khoăn nửa ngày, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Vậy em về đến nhà thì nói cho anh một tiếng nhé.”

Lương Ninh có chút bối rối, hơn nửa ngày mới “Ừm” một tiếng.

Diệp Đồng Châu nghe thấy tiếng “Ừm” đó của cậu, trong lòng khá hụt hẫng, hắn đưa tay lấy túi của cậu, dẫn đầu đi ra ngoài.

Lương Ninh nhanh chóng chào Lâm Thánh, An Dao và bọn họ, chạy chậm đuổi theo Diệp Đồng Châu.

Trên đường trở về, hai người ngồi ở hàng ghế cuối xe buýt. Lương Ninh có lẽ thật sự mệt mỏi, vừa lên xe không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Diệp Đồng Châu thấy cậu ngẩng cổ, trông có vẻ rất không thoải mái, liền dịch sang phía cậu một chút, để Lương Ninh tựa đầu vào vai mình.

Lương Ninh ngủ rất ngon, còn mơ thấy Diệp Đồng Châu biến thành vịt con màu vàng, đi theo sau cậu mà la ầm ĩ “Thích”.

Diệp Đồng Châu cảm nhận được người trên vai mình run lên, còn tưởng rằng cậu gặp ác mộng, ai ngờ quay đầu lại liền thấy khóe môi cậu cong lên cười, dường như mơ thấy chuyện gì tốt đẹp.

Khẽ cong khóe môi một chút, Diệp Đồng Châu đưa tay lau đi vệt nước miếng trong suốt ở khóe miệng Lương Ninh. Hắn không thể kiềm chế mà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.

Thân mình Lương Ninh run lên, lập tức mở mắt.

Diệp Đồng Châu sợ đến mức toàn thân cứng lại, nhìn thấy Lương Ninh mơ mơ màng màng dụi mắt, mới hỏi cậu: “Sao vậy? Gặp ác mộng à?”

“… Không có.” Lương Ninh sẽ không bao giờ nói ra mình mơ thấy Diệp Đồng Châu biến thành vịt con màu vàng đột nhiên nhào mìnhi hôn mình, kết quả mổ vào miệng cậu rất đau.

Diệp Đồng Châu âm thầm thở phào một hơi. May mà Lương Ninh không phát hiện mình đã lén hôn cậu ấy, nhưng nếu hắn biết giấc mơ của Lương Ninh, có lẽ sắc mặt cũng sẽ không khá hơn là bao.

Vì đã ngủ một giấc trên xe buýt, về đến nhà Lương Ninh ngược lại đã không còn buồn ngủ nữa. Cậu cùng Diệp Đồng Châu làm một đĩa trái cây ăn xong, rồi lại đối mặt nhau bắt đầu làm bài tập.

Diệp Đồng Châu viết nhanh hơn một chút. Hắn viết xong thì lấy cuốn Khuynh Thành Chi Luyến mua ở hiệu sách hôm qua ra xem.

Lương Ninh ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, phát hiện hắn xem rất nghiêm túc, không dám gọi hắn giảng bài cho mình, chỉ để lại những câu không chắc chắn, chờ khi làm xong hết bài tập mới hỏi hắn.

Buổi tối, hai người tự mình nấu chút đồ ăn. Diệp Đồng Châu phần lớn thời gian đều sống một mình, nên kỹ năng nấu nướng không tệ. Đồ ăn hắn làm tuy bán không thể gọi là hoàn hảo, nhưng hương vị thì tuyệt đối ngon.

Lương Ninh sau khi ăn cơm xong thì gọi video báo bình an cho bố mẹ, rồi yên tâm thoải mái đi tắm rửa.

Diệp Đồng Châu ngồi bên bàn học vừa đọc sách, vừa chờ An Dao trả lời tin nhắn của hắn.

Hắn định nói rõ ràng chuyện tình cảm với An Dao, tránh để đối phương cứ mãi hy vọng vào mình. Đến lúc đó, rắc rối không chỉ riêng hắn, mà còn làm mất thời gian của An Dao vô ích.

An Dao: Ngại quá, vừa nãy đang trên xe.

 An Dao: Chuyện gì vậy?

Châu: Muốn nói rõ với cậu.

An Dao: Chuyện mình theo đuổi cậu sao? Nếu làm cậu phiền phức thì mình xin lỗi.

Thái độ của đối phương quá khách sáo, lại là một cô gái, Diệp Đồng Châu thở dài, cũng không định vì vậy mà nương nhẹ lời lẽ.

Châu: Bởi vì tôi có người mình thích rồi, nên sẽ không ở bên cậu, cũng sẽ không thích cậu được.

Bên An Dao rất lâu sau mới có tin nhắn trả lời lại.

An Dao: Mình có thể hỏi một chút là ai không?

Châu: Xin lỗi, tôi không định nói.

Châu: Trước khi chưa xác định được ý tưởng của đối phương, tôi không định mang đến phiền phức cho người đó.

An Dao: Nghe cậu nói vậy, đột nhiên cảm thấy mình hơi thất bại.

An Dao: Gần đây hình như mình rất phiền, đã làm cậu bối rối.

Về điều này, Diệp Đồng Châu không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát không trả lời.

An Dao ở đầu dây bên kia cười khổ một tiếng, đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu của mình.

An Dao: Sau này mình sẽ không theo đuổi cậu nữa, dưa xanh hái non không ngọt.

 An Dao: Có thể được cậu thích, người đó nhất định rất may mắn.

Châu: Không khoa trương như vậy đâu.

An Dao: [ ha ha ha ]

An Dao: Cậu cố gắng nhé, nếu có người yêu nhớ mời mình ăn cơm đấy.

Sự sảng khoái là ưu điểm của An Dao, Diệp Đồng Châu rất hài lòng với phản ứng của đối phương, ít nhất đã ngăn chặn được rất nhiều rắc rối mà hắn có thể tưởng tượng được.

Trò chuyện hữu hảo với đối phương xong, tâm trạng Diệp Đồng Châu khá hơn nhiều, nhưng khi thấy Lâm Thánh gọi điện thoại cho Lương Ninh, tâm trạng lại tụt dốc thê thảm.

“Điện thoại của cậu vừa đổ chuông.” Diệp Đồng Châu nhìn về phía Lương Ninh vừa tắm xong đi ra.

Lương Ninh sững sờ, quấn khăn tắm quanh đầu, đi qua cầm lấy điện thoại. Nhật ký cuộc gọi nhỡ hiển thị “Lâm Thánh”, đối phương còn gửi mìnhi hai tin nhắn.

Tề Thiên Đại Thánh: Em về đến nhà chưa?

Tề Thiên Đại Thánh: Thứ Hai anh mang bữa sáng cho em nhé, cậu thích ăn gì?

Khi Lương Ninh về đến nhà buổi chiều, cậu hoàn toàn quên mất chuyện Lâm Thánh đã dặn dò “Về đến nhà thì nói cho anh một tiếng”. Bây giờ nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi đến, cậu càng không biết phải trả lời thế nào.

Diệp Đồng Châu kéo ghế lại gần, nhẹ nhàng ấn vai Lương Ninh, ra hiệu cậu ngồi xuống.

Lương Ninh rất ngoan ngoãn ngồi xuống, định tắt màn hình điện thoại coi như không thấy tin nhắn của Lâm Thánh, thì nghe Diệp Đồng Châu vừa cầm máy sấy lên, vừa nói: “Thứ Hai muốn ăn gì? Mình mang bữa sáng cho cậu.”

Lương Ninh sững sờ, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Đồng Châu.

“Sao vậy?” Diệp Đồng Châu cúi đầu, vẻ mặt đạm nhiên, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì.

Lương Ninh lắc đầu: “Không có gì.”

Diệp Đồng Châu nói câu này, chắc chỉ là thuận miệng thôi nhỉ?

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Đồng Châu: Ghen ghen ghen ghen +10086


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận