Năm cuối đại học bận tìm việc thực tập, nên tôi cũng ít ở ký túc xá.
Phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác mà vẫn chưa có cái nào ưng ý, tôi đăng một dòng trạng thái lên WeChat:
[Thời buổi này đúng là khó tìm việc thật đấy. Công ty nào thiếu lao công thì gọi tôi nha, tôi làm gì cũng được.]
Lâm Duệ Chu lập tức gọi điện tới:
"Công ty tôi đang thiếu lao công nè."
Tôi phì cười vì tức:
"Đàn anh, muốn gây sự chú ý với con gái không phải làm thế này đâu!"
Anh cũng bật cười:
"Tôi xem qua CV của em rồi, công ty tôi có một vị trí khá hợp với em, em có muốn thử không?"
Tuy là công ty mới thành lập, nhưng Lâm Duệ Chu đang phát triển rất mạnh, nghe nói có nhiều người ứng tuyển, yêu cầu cũng cực kỳ cao.
Tôi tìm mãi chưa thấy công ty nào phù hợp, biết đâu lần này lại là "mèo mù vớ được cá rán" thì sao.
Thế nên, tôi đồng ý lời mời phỏng vấn của anh.
Đến nơi mới phát hiện người phỏng vấn tôi không phải Lâm Duệ Chu, mà là đàn anh lần trước bị anh đá một cú.
Buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ. Kết thúc, tôi nghĩ mình chỉ cần về nhà chờ kết quả là được.
Vừa đứng dậy, đàn anh liền đưa tôi một bản hợp đồng:
"Em xem thử đãi ngộ đi, về nhà cân nhắc kỹ rồi nói với Lâm Duệ Chu là có muốn vào làm hay không."
Tôi vừa đi ra vừa xem hợp đồng, đến khúc cua thì tình cờ gặp ngay Lâm Duệ Chu. Đúng lúc tôi nhìn thấy mục "mức lương" trong hợp đồng.
Tôi cười với anh:
"Đàn anh, làm vậy không ổn đâu. Cho em lương cao thế này, lỡ người ta hiểu lầm em dựa vào sắc đẹp để vào công ty thì sao?"
Lâm Duệ Chu cúi xuống liếc nhìn hợp đồng trong tay tôi, giọng nhàn nhạt: "Lương của em là thấp nhất công ty."
Tôi: "…"
Anh lại bổ sung một câu: "Lương của cô lao công còn cao hơn em một triệu rưỡi."
Tôi tức muốn nổ phổi!
Thật là quá đáng!
"Tí ti đặc quyền cũng không cho em luôn hả?" Tôi nhìn anh.
Anh lại mỉm cười nhìn tôi: "Lần trước em nói muốn mời tôi ăn một bữa, giờ tìm được việc rồi, có thể mời chưa?"
Lâm Duệ Chu đúng là chẳng khách sáo gì, thật sự chọn một quán nướng rất đắt đỏ.
Thấy anh ung dung gọi món, tôi không nhịn được lầm bầm:
"Không biết còn tưởng là em đang theo đuổi anh ấy chứ. Rốt cuộc anh là thật lòng thích em hay giả vờ vậy?"
Anh gập thực đơn lại:
"Anh em thân thiết còn phải tính rõ ràng."
Nói là vậy, nhưng tôi cũng không phải người keo kiệt, đã đến thì cứ thoải mái mà ăn.
Quán mà Lâm Duệ Chu chọn rất hợp khẩu vị tôi, suốt cả bữa ăn hầu như tôi là người ăn nhiều nhất.
Sắp ăn xong thì có khách mới bước vào.
Một đôi vợ chồng dắt theo cô bé tầm mười một, mười hai tuổi. Cô bé rất xinh xắn, buộc tóc kiểu công chúa, quần áo và đồ dùng đều toát lên khí chất tiểu thư nhà giàu.
Vừa vào cửa, cô bé đảo mắt một vòng, ánh nhìn rơi đúng vào tôi, lập tức vui vẻ chạy lại.
"Cô Tang Dư!"
Lúc này tôi mới nhận ra, đây là học trò tôi từng dạy ở trung tâm âm nhạc – Diệp Nhan Nhan.