Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em

Chương 5.




Hai cô bạn cùng phòng với tôi vốn chẳng ưa Kiều Lộ Lộ, đang giúp tôi chỉnh váy biểu diễn, thấy cảnh này mà tức đến nỗi siết chặt nắm đấm.

“Đ** mẹ, đang muốn làm ai buồn nôn thế kia! Để tớ xông lên xé cái bản mặt giả tạo của nó ra!”

Cô bạn này của tôi tính tình khá nóng nảy. Trước đó, mỹ phẩm cao cấp cô ấy mua về bị Kiều Lộ Lộ tự ý lấy dùng hết, còn đổ thêm nước vào chai. Cô ấy tức đến mức đập đầu vào tường.

Giờ mà tôi không can ngăn, cô ấy chắc chắn sẽ xông lên đánh đôi gian phu dâm phụ kia mất.

Cô bạn còn lại thì lý trí hơn, vội vàng kéo bạn tôi lại: “Bình tĩnh nào, con nhỏ đó làm vậy là để chọc tức Tang Dư đấy. Nếu cậu nổi nóng ngay trước mặt bao nhiêu người, lát nữa nó lại giả vờ khóc lóc xin lỗi, người ngoài không biết còn tưởng Tang Dư mới là người sai.”

“Cậu nói đúng.”

Cô bạn nóng tính bình tĩnh lại, nhưng vẫn nghiến răng hỏi: “Nhưng tớ vẫn thấy tức nghẹn cả họng.”

Tôi cũng nghĩ thế. Không thể cứ để mặc bọn họ giẫm lên đầu mình thế này được. Đó không phải là phong cách của tôi.

Đúng lúc tôi còn đang cân nhắc đối sách, thì thấy Lâm Duệ Chu đứng ở khu vực sau sân khấu.

Không biết anh xuất hiện từ lúc nào. Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên mới vào trường, từng xem anh biểu diễn.

Tôi lập tức như thấy được cọng rơm cứu mạng, liền xách váy công chúa của mình chạy đến trước mặt anh, dùng vẻ mặt thành khẩn vô cùng mà nhìn anh.

“Đàn anh…”

Anh nhìn tôi, nhướng mày: “Có gì thì nói đi.”

MC đang nối tiếp chương trình, sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi, không còn thời gian lòng vòng, tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Đàn anh, em tin là anh cũng thấy chuyện ban nãy rồi. Nếu em không làm gì, hôm nay em mất mặt tới tận nhà mất. Tiết mục lát nữa em diễn là độc tấu piano — Etude của Chopin. Em nhớ hồi mới vào trường từng xem anh kéo violin, em tin là anh biết bản này. Khi em đàn đến đoạn cuối, học trưởng anh chỉ cần bước ra, hòa tấu một đoạn hợp âm bằng violin là được.”

Tôi nói xong thì chắp tay vái, nhìn anh bằng ánh mắt cầu khẩn.

Không ngờ anh lại cụp mắt, nhếch khóe môi, nhàn nhã nhìn tôi:

“Nếu tôi không giúp thì sao?”

Tôi nghiến răng, nhướng mày nhìn anh: “Anh mà không giúp, vậy lát nữa khi em cúi chào khán giả, em sẽ nói: Em đã tặng anh qu -ần l- ót đỏ, xin hỏi anh có hài lòng không ạ?”

Lâm Duệ Chu: “…”

10

Lâm Duệ Chu nghiến răng nghiến lợi mà đồng ý.

Vĩ cầm của anh vừa hay để ở hậu đài, mà tôi cũng không hiểu sao anh không có tiết mục gì lại đem cả đàn để sẵn ở đó.

Chuyện này tôi không rõ, mà cũng không dám hỏi.

Cây đàn piano tôi dùng biểu diễn đã được đặt giữa sân khấu.

Tôi mặc một chiếc váy quây bằng nhung đen, phần đuôi váy là lớp organza dài quét đất, tóc búi cao.

Sau khi MC giới thiệu xong, tôi xách váy bước lên sân khấu. Đúng như tôi dự đoán, Kiều Lộ Lộ và Cố Thần tay trong tay ngồi ở hàng ghế đầu, đang chờ xem tôi làm trò cười.

Khán giả phía dưới nhìn tôi, sau một tràng pháo tay là những tiếng xì xào bàn tán.

Tôi đứng giữa sân khấu, vốn định mặc kệ, nhưng đúng lúc tiếng xì xào to nhất, Lâm Duệ Chu bất ngờ xuất hiện.

Anh vẫn chưa kịp thay trang phục biểu diễn, chỉ mặc đơn giản quần đen áo sơ mi trắng. Một luồng sáng chiếu xuống người anh, anh cầm cây vĩ cầm trên tay, bước về phía tôi, xua tan bóng tối xung quanh.

Sự xuất hiện của anh lập tức khiến tất cả im bặt.

Lâm Duệ Chu vốn nổi tiếng trong trường là vừa có tài vừa có sắc, đầu óc thông minh lại còn giàu có… kiểu người này ở đâu cũng luôn là tâm điểm.

Hồi trước anh rất tích cực tham gia hoạt động trong trường, nhưng theo tôi nhớ thì từ sau khi tôi quen Cố Thần, chẳng còn nghe thấy tin gì về anh nữa.

Giờ cách một năm, anh lại lên sân khấu lần nữa, ai mà còn nhớ cái màn vừa rồi có gì chứ.

Khán giả dưới khán đài từ sửng sốt chuyển sang kinh ngạc rồi reo hò ầm ĩ.

Tôi đứng bên cạnh Lâm Duệ Chu, ghé sát nói nhỏ: “Đàn anh đúng là có có tình có nghĩa, em nhất định sẽ không nói cho ai biết anh mặc qu -ần l- ót đỏ đâu.”

Anh nhắm mắt im lặng, sau đó đẩy tôi lên trước, tôi đứng dưới ánh đèn sân khấu, còn anh lùi về trong bóng tối, cam tâm làm nền cho tôi.

Tôi và Lâm Duệ Chu chưa từng tập dợt song tấu, nhưng tôi tin anh đã quen với bản nhạc này nên vẫn đàn theo thói quen của mình.

Còn anh thì lựa thời điểm phù hợp để nhập nhịp.

Lần ngẫu hứng này tuy chưa thể nói là hoàn hảo, nhưng đối với những người không chuyên nghiệp thì đã là một màn trình diễn quá xuất sắc.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng.

Tôi nắm tay Lâm Duệ Chu cúi đầu cảm ơn, lúc xách váy bước xuống, tôi để ý thấy mặt Kiều Lộ Lộ và Cố Thần đều đã tái mét.

Đúng là quá hả dạ!

11

Xuống sân khấu rồi, tôi suýt nữa quỳ xuống nhận Lâm Duệ Chu làm cha nuôi.

“Đàn anh, anh đúng là làm em nở mày nở mặt quá đi! Sau này em nguyện làm trâu làm ngựa, để mặc anh sai bảo!”

Anh chỉ cười hừ hừ hai tiếng: “Không cần, sau này đừng cắt qu -ần l- ót của tôi nữa là được.”

Câu này vừa thốt ra, tôi thì không thấy gì lạ, nhưng hai cô bạn cùng phòng thì như hóa đá.

Trước đó tôi hỏi hai người nên mua loại qu -ần l- ót gì tặng con trai, họ đã kinh ngạc lắm rồi.

Giờ biết cái quần đó là tôi mua tặng cho Lâm Duệ Chu, cả hai há hốc miệng đến muốn rớt cằm.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận