Tôi hơi ngại ngùng từ chối:
“Công ty đi ăn với nhau, em không tham gia đâu ạ, em có phải nhân viên công ty các anh đâu…”
Ai ngờ đàn anh kia tặc lưỡi:
“Ôi giời, ai nói ăn liên hoan công ty chỉ nhân viên mới được đi? Người nhà cũng đi được mà.”
Vừa nói xong anh ấy còn liếc mắt ra hiệu với Lâm Duệ Chu đứng bên cạnh.
Tôi lập tức đau đầu, vội vàng giải thích:
“Không phải đâu không phải đâu, đàn anh ơi anh hiểu nhầm rồi, em với anh Lâm Duệ Chu không phải mối quan hệ như thế đâu ạ…”
Tôi biết người theo đuổi Lâm Duệ Chu không ít. Dạo gần đây đúng là tôi với anh có dính vài pha hiểu lầm dở khóc dở cười, nhưng tôi tuyệt đối không dám tự nhận thân thiết gì với anh cả.
Nhưng mặc tôi giải thích thế nào, cái người kia cứ làm ngơ, chắc nịch rằng tôi với Lâm Duệ Chu “có gì đó mờ ám”.
Thậm chí còn rất nhiệt tình:
“Cả ngày đi lòng vòng chắc em đói rồi nhỉ? Nào nào, tụi anh có ghế đây. Hôm trước xem em với Lâm Duệ Chu diễn đàn violin – piano ấy, phải gọi là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc luôn đó!”
Tôi hơi khó xử quay sang nhìn Lâm Duệ Chu. Anh mặt vẫn lạnh tanh, không nói gì, cũng không lộ ra cảm xúc.
Mãi đến khi đàn anh kia định đưa tay kéo tôi vào ngồi thì anh mới đưa tay ra chặn lại.
“Đủ rồi đấy.” Anh nói.
Đàn anh kia còn nháy mắt với tôi: “Đàn em à, Lâm Duệ Chu nhà chúng tôi là kiểu người ngoài lạnh trong nóng đấy, đừng nghe cậu ấy nói gì, bọn anh nhìn là biết tỏng rồi… Ái da!”
Chưa nói xong thì anh ấy đã bị Lâm Duệ Chu đá một phát. Đoạn hội thoại bị cưỡng chế dừng lại.
Anh chàng kia bị đá đến ấm ức, nhưng cũng không dám hó hé thêm gì nữa.
Lâm Duệ Chu đá người xong liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức hiểu chuyện.
Làm động tác kéo khóa miệng, còn nở nụ cười lấy lòng:
“Đàn anh yên tâm, em không nói bậy đâu. Đừng có đá em nha.”
Lâm Duệ Chu: “…”
Anh không nói gì, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng là anh cạn lời rồi.
13
Bị nhân viên công ty của Lâm Duệ Chu rủ đi ăn, tôi cũng không từ chối được.
Ngồi chờ một lúc, hai đứa bạn cùng phòng nhắn rằng đã tìm được công việc ưng ý, muốn theo người ta về công ty tìm hiểu thêm.
Vậy là tôi chỉ còn cách đi ăn với đám người bên phía công ty Lâm Duệ Chu.
Nhân sự của công ty anh cũng không nhiều, phần lớn là những gương mặt quen thuộc - toàn là các anh chị khóa trên từng được vinh danh trên bảng vàng của trường.
Đợi hội chợ việc làm kết thúc, mọi người rủ nhau đi ăn.
Tôi vốn không quen ai, đành lẽo đẽo theo Lâm Duệ Chu đi cùng mọi người.
Hai chị khóa trên đi phía trước không biết đang thì thầm to nhỏ điều gì, còn quay lại nhìn tôi và Lâm Duệ Chu rồi cười tủm tỉm.
Tôi mơ hồ cảm thấy hình như họ hiểu lầm gì rồi.
Tôi vội quay sang Lâm Duệ Chu, khẽ nói:
“Đàn anh, em có làm phiền anh không?”
“Sao vậy?”
Tôi chỉ hai đàn chị phía trước: “Hình như họ hiểu nhầm quan hệ giữa hai chúng ta…”
Lâm Duệ Chu nhìn tôi, nhướng mày: “Hiểu nhầm cái gì?”
Tôi ngập ngừng mãi, không dám nói toạc ra, sợ lỡ đoán sai lại thành mình tự ảo tưởng.
Quán ăn mà mọi người chọn là một quán nhỏ nằm trong ngõ, được trang trí rất ấm cúng. Có vẻ các anh chị khóa trên khá thân thiết với chủ quán, vừa vào đã xắn tay áo lên lau dọn bàn ghế phụ giúp.
Bình thường tôi không hề sợ giao tiếp, lần trước bị Cố Thần lôi đi gặp bạn bè anh ta, tôi còn ứng phó rất tự nhiên, ăn uống xong xuôi cả đám bạn của Cố Thần đều trở thành bạn tôi.
Nhưng lần này thì khác, tôi cứ lo lắng mình lỡ nói năng hay hành động gì không đúng mực sẽ bị mất mặt.
Tôi ngồi cạnh Lâm Duệ Chu, cứ e dè như con dâu mới về nhà chồng, nhấp từng ngụm coca nhỏ - bình thường tôi toàn cầm chai 2 lít tu ừng ực như rồng phun lửa cơ đấy.
Chủ quán mang đĩa lạc luộc ra, lúc đưa thực đơn cho Lâm Duệ Chu thì ánh mắt lại dừng trên người tôi.
Ông ấy “ơ” một tiếng như chợt nhớ ra gì đó, nhìn tôi kỹ mấy lần, rồi quay sang Lâm Duệ Chu cười tươi:
“Ơ, cô bé này…”
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Duệ Chu đã bật dậy, kéo ông chủ đi luôn. Vừa kéo vừa nói:
“Cái nồi trong bếp của chú cháy rồi kìa…”
Tôi sững người.
Hiểu rồi.
Chủ quán nhận ra tôi.
Nhưng tôi lại không biết ông ấy là ai, vậy nghĩa là Lâm Duệ Chu đã từng nhắc đến tôi với chủ quán!
Mà nếu anh từng nói về tôi… thì chắc chắn là nói xấu rồi!
Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng Lâm Duệ Chu, thấy anh đang vừa kéo ông chủ vừa lén lút nói gì đó. Tai anh đỏ bừng như sắp chảy máu tới nơi.
Chắc là cảm thấy có ánh mắt sát khí từ tôi, anh lén liếc về phía tôi rồi lại vội vàng né tránh ánh nhìn.
Không sai được.
Chắc chắn anh đã nói xấu tôi với ông chủ quán!
Có khi còn kể chuyện tôi cắt hỏng qu -ần l- ót của anh nữa ấy chứ!
Không ngờ luôn đó, anh ta lại là loại người này!