Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 35: Nhớ anh.




Thực ra, chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả.

Sau đó, Chu Lai nằm trên giường, càng nghĩ càng tự trách mình. Tại sao lúc ấy cô lại ngại ngùng đến thế?

Đáng lẽ, khi Lâm Tư Dật hỏi cô có muốn “kiểm chứng” một chút không, cô nên kiên quyết gật đầu ngay lập tức mới phải!

Chứ không phải đỏ mặt tía tai vì những tiếng ” bé cưng” của anh, rồi lúng túng đến mức mất phương hướng.

Chu Lai lại một lần nữa nhận ra Lâm Tư Dật không hề hiền lành như vẻ bề ngoài.

Anh không say, đúng như lời anh thì thầm: “Chút rượu đó… chẳng đáng là gì.”

Có lẽ vì dành quá nhiều thời gian cho nghiên cứu khô khan, anh rất muốn chứng minh với Chu Lai rằng bản thân không phải là kiểu người cô tưởng tượng.

Thế là anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, từ từ dẫn dắt xuống…

Chu Lai đã đoán được ý định ấy, lúc ấy cô gục mặt vào ngực anh, gương mặt đỏ như lửa thiêu.

Rồi cô bỏ chạy về phòng, chân trần trên sàn lạnh.

Đóng cửa phòng, dựa lưng vào cánh cửa, cảm giác nóng bỏng trên lòng bàn tay vẫn còn vương vấn, tim đập loạn nhịp không ngừng.

Chu Lai cảm thấy mình như một kẻ thua cuộc, thảm bại đến mức không thể nào thảm hại hơn.

Cô từng tự tin rằng trong mối quan hệ này, mình mới là người nắm quyền chủ động. Ai ngờ hoàn toàn ngược lại.

Thật bực mình!

Cô thầm trách trời đất đã sinh ra mình là phụ nữ. Nếu không thì cô cũng muốn khoe “vũ khí bí mật” của mình, cho kẻ kia biết thế nào là “thua đau”!

Đời không có thuốc hối hận. Chu Lai cũng không đủ can đảm để giữa đêm khuya xông vào phòng Lâm Tư Dật.

Vậy nên trong niềm tiếc nuối và bực bội, đêm đó cô lại gặp một giấc mơ kỳ lạ.

Cảnh tượng trong mơ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: đồi bại!

Nhưng giấc mơ và hiện thực có một điểm chung kỳ lạ, Chu Lai không thể dùng một tay để ôm trọn Lâm Tư Dật.

Không cần nhìn, cô cũng biết anh không hề “tầm thường”.

Không chỉ không “tầm thường “mà thôi.

Nửa đêm tỉnh giấc, Chu Lai phát hiện phần dưới đã ướt đẫm khó chịu. Cô định dậy thay đồ, nhưng vừa bước xuống giường đã nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách.

Cô mở cửa phòng ngủ bước ra, và gặp Lâm Tư Dật.

Ba giờ đêm, căn bếp chỉ thắp một ngọn đèn vàng, anh đang uống nước. Anh khoác bộ đồ ngủ Chu Lai chuẩn bị. Là kiểu áo đôi mới nhất từ studio của cô, từng mặc khi chụp ảnh cùng nhau. Màu đen tối giản, cổ lật thanh lịch, cài cúc đến tận cổ, để lộ xương quai xanh trắng ngần và làn da mịn màng nơi ngực áo.

Chu Lai gọi khẽ: “Lâm Tư Dật?”

Anh đặt cốc nước xuống, hơi bất ngờ khi thấy cô, giọng nói trầm khàn: “Em chưa ngủ?”

Chu Lai bỗng cảm thấy khát khô họng, cô bước lại gần: “Em cũng muốn uống nước.”

Lâm Tư Dật tự nhiên đưa cốc nước ấm mình vừa uống cho cô.

Cô đón lấy, ngửa cổ uống một hơi, còn dư lại chút đáy. Anh không để ý, uống cạn phần nước còn lại ngay chỗ môi cô vừa kề.

Rồi hai người nhìn nhau trong im lặng.

Cả hai đều hiểu – họ đang nghĩ đến cùng một chuyện.

Chu Lai hỏi khẽ: “Anh tỉnh rượu chưa?”

Lâm Tư Dật mỉm cười: “Anh không say.”

“Không say mà còn… như thế?”

“Em nói gì?”

“Không có gì.” Chu Lai khẽ ho, rồi nghiêm túc: “Lâm Tư Dật, em đổi ý rồi.”

Anh hơi nhướn mày: “Đổi ý gì?”

Cô bước sát lại, ngẩng mặt nhìn anh, từng tiếng một: “Em. Muốn. Xem.”

Vừa dứt lời, cô thấy tai Lâm Tư Dật đỏ lên rõ rệt. Không chỉ vậy, làn da trắng ngần quanh cổ áo cũng nhuộm một màu hồng đào.

Đúng rồi. Đây mới là Lâm Tư Dật mà cô biết.

Lâm Tư Dật dễ xấu hổ và dễ thương.

Chu Lai là kiểu người gặp mạnh thì yếu, gặp yếu thì mạnh. Thấy anh đỏ mặt, bản năng “xấu xa” trong cô trỗi dậy. Đêm nay vốn đã hối tiếc, lại thêm giấc mơ vừa rồi, đầu óc cô giờ chỉ còn toàn những ý nghĩ không trong sáng.

Cô cố ý tiến sát hơn, buộc anh phải lùi lại.

Rồi cố tình lặp lại câu nói của anh, giọng đầy thách thức: “Bé cưng ngại rồi sao?”

Lâm Tư Dật không xác nhận cũng không phủ nhận. Anh nhìn cô, hỏi lại: “Em chắc chắn chứ?”

Chu Lai quay người lấy chai rượu spirytus từ tủ, rót một ly nhỏ đưa cho anh, giọng trêu ghẹo: “Nếu căng thẳng thì uống chút rượu đi.”

Anh không căng thẳng lắm, nhưng vẫn nhấp một ngụm. Chỉ có điều, ngay khi rượu vừa trôi xuống, anh đã áp môi lên môi cô. Hương rượu nồng nàn đọng lại trên đầu lưỡi, khiến Chu Lai cũng nếm được vị cay nồng ấy.

Chu Lai bị sặc, ho sặc sụa. Lâm Tư Dật nhẹ nhàng xoa lưng cô, giọng khàn khàn hỏi: “Vị thế nào?”

“Cay quá.”

Lâm Tư Dật mỉm cười: “Lần này hơi ngọt.”

Chu Lai ngạc nhiên: “Ngọt từ đâu ra?”

“Vì em ngọt hơn.”

Nói rồi, anh bế cô lên, đặt ngồi trên mặt bàn bếp.

Anh tách hai chân cô ra, đứng xen vào giữa, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Khi Chu Lai hết ho, Lâm Tư Dật một tay nâng cằm cô, giọng trầm ấm đầy mê hoặc: “Muốn xem thì tự tay làm đi.”

Anh nắm tay cô, dẫn dắt về phía thắt lưng mình.

Mặt Chu Lai đỏ rực, không biết vì cơn ho hay vì điều gì khác. Cô nuốt nước bọt, liếc nhìn xuống.

Như một chiến binh chuẩn bị ra trận, cô hít một hơi thật sâu.

Và rồi, Chu Lai mới thật sự hiểu thế nào là “chuẩn mực” đúng nghĩa.

Còn ấn tượng hơn cả trong mơ.

***

Hôm sau, Chu Lai dậy từ sớm, lần đầu tiên cùng Lâm Tư Dật ăn sáng trong không khí thân mật này.

Nói là lần đầu cũng không chính xác, vì hồi cấp ba, họ từng ngồi cùng nhau. Nhưng ký ức ấy đã quá xa xôi, Chu Lai chỉ nhớ mang máng rằng mình rất thích bánh bao đậu đỏ ở một tiệm gần trường, từng nhiệt tình giới thiệu với Lâm Tư Dật.

Theo lời cô, anh cũng mua thử. Lâm Tư Dật không thích đồ ngọt, nên cảm thấy bánh bao mặn ngon hơn, có vị giống bánh bà ngoại anh làm. Chu Lai nghe theo, hôm sau mua bánh mặn ăn thử, thấy cũng rất tuyệt vời.

Nhưng cô nhớ anh từng nói, bánh bao bà ngoại làm còn ngon hơn nhiều.

Hồi đó, hai người khá thân thiết. Chu Lai đùa rằng có dịp sẽ đến nhà nếm thử bánh bao bà ngoại anh. Lâm Tư Dật cười hiền hòa, nói rất hoan nghênh.

Mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba, Chu Lai mới biết từ bạn bè rằng bố mẹ Lâm Tư Dật mất sớm, anh lớn lên nhờ ông bà ngoại nuôi dưỡng. Lúc ấy, hai người gần như không còn giao tiếp.

Cô tưởng sau khi tốt nghiệp, mỗi người một ngả, khó có ngày gặp lại.

Ai ngờ số phận đã an bài, bây giờ họ lại trở thành một đôi.

Tỉnh dậy, Chu Lai lại rạng rỡ như thường ngày, chẳng còn chút bối rối như đêm qua.

Còn Lâm Tư Dật, ánh mắt anh hôm nay thoáng chút trêu ghẹo. Không hẳn là trêu đùa, mà là thân mật hơn, quen thuộc hơn, dám công khai khiêu khích cô bằng ánh nhìn nóng bỏng.

Lại một ngày nắng đẹp.

Ánh sáng bình minh tràn vào phòng, mang theo sự tươi mới tràn đầy sức sống.

Lâm Tư Dật chủ động hỏi: “Đêm qua em ngủ có ngon không?”

Chu Lai giật mình, lập tức nhớ lại chuyện tối qua, gượng gạo đáp: “Tất nhiên là ngon!”

Anh gật đầu: “Anh cũng ngủ rất ngon.”

Nói rồi cười tươi, bổ sung: “Chắc nhờ nửa đêm uống chút rượu.”

Chu Lai nhướn mày: “Vậy sao? Thế không nên cảm ơn em à?”

“Cảm ơn em đã cố tình cho anh uống rượu spirytus 95 độ?”

Khi phát âm từ “spirytus”, Lâm Tư Dật trông rất khác lạ. Giọng anh vốn đã trầm ấm, lại pha chút khàn khàn của tuổi trẻ phóng khoáng, phát âm tiếng Anh chuẩn mực, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ lười biếng mà tinh nghịch.

Chu Lai hơi áy náy.

Cô thừa nhận mình cố ý, nhưng không ngờ lại không thể chống đỡ nổi.

Ký ức đêm qua vừa phai nhạt chút sau giấc ngủ, giờ lại hiện về rõ ràng.

Và không biết có phải rượu đã khai thông kinh mạch của Lâm Tư Dật không, đôi mắt trong veo của anh giờ nhìn người đầy ý cười, vô cùng quyến rũ.

Nhớ lại ánh mắt thiêu đốt của anh đêm qua, như một con sói săn mồi trong đêm trăng rằm.

Mặt Chu Lai đỏ bừng, lòng bàn tay như vẫn còn cảm giác nóng rực, thậm chí còn lưu lại mùi hương đặc trưng của anh.

Lâm Tư Dật bước tới nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay, rồi lòng bàn tay, hỏi nhẹ nhàng: “Em muốn ăn gì sáng nay?”

Chu Lai cúi đầu, nhỏ giọng: “Gì cũng được.”

“Được. Anh sẽ nấu.”

Bữa sáng vẫn do Lâm Tư Dật chuẩn bị. Khác hôm qua, hôm nay là bánh trứng chiê, thêm chút cà rốt băm nhỏ, thị nguội và hành lá. Một miếng cắn vào, thỏa mãn vô cùng.

Khiến Chu Lai bắt đầu mong chờ những món ngon anh sẽ làm cho cô trong những ngày tới.

Hôm nay cô dậy sớm vì phải đi công tác ở thành phố C.

Nghĩ đến việc có thể không về nhà tối nay, Chu Lai bỗng thấy lưu luyến Lâm Tư Dật.

Còn anh thì không tỏ ra quyến luyến lắm, chỉ dặn dò cô lái xe cẩn thận.

Có lẽ sau đêm qua, giữa họ đã có sự thay đổi tinh tế nào đó.

Chu Lai cảm thấy hơi khác lạ, nhưng không bộc lộ ra. Cô vỗ nhẹ vào đầu mình, tự nhắc nhở đừng quá đắm đuối. Công việc là trên hết, sao có thể vì muốn ở bên anh mà lơ là được chứ!

Thật không thể chấp nhận nổi!

Trước khi ra khỏi nhà, Chu Lai để lại chiếc bánh trứng chưa động đũa vào hộp đựng, mang theo cho trợ lý Bách Hoa Hoa.

Tối qua, Bách Hoa Hoa từng đòi đến nếm thử tài nghệ của “bạn Lâm”, nhưng bị Chu Lai từ chối thẳng thừng. Sáng nay, cô lại mang bánh trứng do chính tay Lâm Tư Dật làm cho cậu ta, kèm theo một hộp sữa tươi.

Bách Hoa Hoa vừa ăn vừa muốn khóc vì cảm động: “Thời buổi này mà còn có người tự tay làm bữa sáng sao?”

Chu Lai gật đầu: “Ừ, đúng vậy!”

Bách Hoa Hoa hỏi: “Thế bạn Lâm đâu? Không chở anh ấy à?”

Nói ra thì cô trợ lý cũng lâu rồi chưa gặp Lâm Tư Dật, nên muốn gặp mặt chào hỏi.

Chu Lai nén cảm xúc dâng trào trong lòng, đáp: “Không cần, anh ấy đi xe đạp.”

***

Từ nhà Chu Lai đến trường Đại học Z bằng xe đạp mất khoảng 25 phút, coi như một buổi tập thể dục mỗi sáng.

Chiếc xe đạp địa hình của Lâm Tư Dật để ở nhà để xe trong khu dân cư, còn xe của Chu Lai đậu ở tầng hầm. Lối ra từ tầng hầm thông thẳng ra đường lớn. Khi Lâm Tư Dật đạp xe ra gần đến cửa hầm, anh thoáng nhìn thấy chiếc xe của Chu Lai chạy ra.

Bách Hoa Hoa không nhìn thấy Lâm Tư Dật, Chu Lai đang cúi đầu xem điện thoại nên cũng không để ý.

Lâm Tư Dật nhìn theo bóng xe khuất dần, rồi tiếp tục đạp xe. Trời se lạnh, anh đeo găng tay, đạp xe dưới ánh nắng ban mai, làn gió lạnh lướt qua gương mặt trắng khiến chóp mũi anh hơi ửng hồng.

Đi ngang qua một trường tiểu học, cổng trường còn lác đác vài học sinh đi muộn. Qua một quán bánh bao nghi ngút khói trắng, rồi rẽ vào đại lộ, những tán cây ngô đồng che kín bầu trời tạo thành một mái vòm xanh mướt. Con đường nhựa phẳng lì không một chút gập ghềnh.

Vào đến trường, anh dựng xe, thấy một chiếc xe đổ nghiêng bên cạnh liền vô tư đỡ dậy. Một cô em khóa dưới đi ngang chào, Lâm Tư Dật quay đầu gật nhẹ: “Chào buổi sáng.”

Anh đứng dưới mái che, tháo găng tay, lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Lai.

Chu Lai lập tức trả lời bằng một sticker biểu cảm đáng yêu.

Một ngày bình thường tưởng chừng nhàm chán lại khiến Lâm Tư Dật cảm thấy vô cùng tươi đẹp.

***

Một ngày bận rộn của mỗi người.

Chu Lai phải kiểm tra tất cả xưởng gia công trước Tết. Thành phố C tập trung phần lớn đối tác của studio, bao gồm cả xưởng gặp sự cố chất lượng nghiêm trọng.

Đến nơi, cô thẳng tiến đến xưởng may đồ đôi. Quy mô xưởng không lớn, vốn đăng ký 20 tỷ, khoảng trăm công nhân. Sau sự cố nghiêm trọng, Chu Lai đương nhiên không muốn tiếp tục hợp tác.

Nhưng hôm qua, ông chủ xưởng – lão Lương đích thân đến xin lỗi, khẳng định mọi chuyện do con trai ông gây ra, mong Chu Lai vì tình cũ cho thêm một cơ hội.

Chu Lai cảm thấy lòng dạ phức tạp khó tả.

Lão Lương năm nay 58 tuổi, cả đời gắn bó với ngành may mặc, làm lụng vất vả nhưng không mấy khá giả.

Lý do Chu Lai hợp tác với lão Lương có liên quan đến bố cô – Chu Cao Trì.

Không hẳn là “con nối nghiệp cha”, nhưng Chu Cao Trì nhiều năm kinh doanh trong ngành dệt may. Thời trẻ, ông từng là công nhân may, biết đánh máy, may viền quần, sau chuyển sang áo len, áo khoác rồi xuất khẩu. Công việc ngày càng phát đạt, gia đình càng giàu có.

Chu Lai lớn lên trong môi trường đó, giờ tiếp bước cũng là điều dễ hiểu.

Lương Khang Thời là tên thật của lão Lương, là bạn cũ của Chu Cao Trì. Hồi nhỏ Chu Lai thường thấy hai người quấn quýt, sau này mỗi người một ngả, nguyên nhân cô không rõ. Cô chỉ biết lão Lương là người cần cù, làm việc cẩn thận nhưng quá cứng nhắc. Trong khi Chu Cao Trì phất lên như diều gặp gió, Lương Khang Thời vẫn là ông chủ xưởng nhỏ lẻ, thường xuyên thua lỗ.

Buổi sáng, lão Lương đích thân tiếp đón Chu Lai khi cô đến xưởng.

Việc có tiếp tục hợp tác hay không, Chu Lai vẫn cần suy nghĩ thêm.

Xong việc ở xưởng cũng đã trưa, Chu Lai cùng Bách Hoa Hoa đi ăn trưa.

Chiều tiếp tục đến mấy xưởng khác, bận rộn đến tối mịt mới xong xuôi.

Trên đường đến khách sạn nghỉ ngơi, xe đi ngang qua trường cấp ba C – nơi Chu Lai từng học. Đúng giờ tan học, cổng trường ùn tắc, Bách Hoa Hoa phải dừng xe nhường đường cho học sinh.

Còn hơn 20 ngày nữa là Tết, chắc các em học sinh đang trong giai đoạn ôn thi căng thẳng.

Chu Lai dựa cửa xe, hạ kính ngắm nhìn những bộ đồng phục mùa đông rộng thùng thình, màu vàng đen xấu xí nhưng vẫn không che lấp được sức sống tuổi trẻ.

Ngôi trường hầu như không thay đổi. Mấy chữ lớn trên cổng có vẻ được mạ đồng lại, sáng bóng.

Ký ức ùa về không báo trước.

So với thời Chu Lai đi học, đồng phục bây giờ khác xa. Cô nhớ hồi đó không có váy ngắn tất dài như trong phim Hàn, chỉ toàn quần áo thể thao đen trắng. Con gái tuổi mới lớn ai cũng chê đồng phục xấu, có đứa cố tình không mặc, có đứa thì tự sửa lại cho đẹp mắt.

Chu Lai ngày ấy cũng vậy, luôn tìm cách chỉnh sửa đồng phục để mặc cho bắt mắt.

Trong ký ức cô, Lâm Tư Dật luôn nghiêm túc mặc đồng phục chỉnh tề, trông rất đẹp trai. Nhưng khi mặc đồ thường thì thật thảm họa, toàn phối màu xanh dương với xanh lá trông quê mùa. Ai ngờ giờ anh ăn mặc rất có gu thẩm mỹ.

Chu Lai lấy điện thoại chụp cổng trường gửi cho Lâm Tư Dật: “Đoán xem em đang ở đâu?”

Lâm Tư Dật giả vờ: “Khó đoán quá.”

Chu Lai: “Hahahaha.” Kèm theo sticker dễ thương.

Lâm Tư Dật: “Tối nay không về thành phố H à?”

Chu Lai: “Ừ.”

Chu Lai: “Sáng mai còn nhiều việc, không về được đâu.”

Lâm Tư Dật: “Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Chu Lai: “Hôm nay anh có nhớ em không?”

Lâm Tư Dật: “Có.”

Chu Lai: “Nhớ mấy lần?”

Lâm Tư Dật: “5 lần.”

Chu Lai: “Hứ, em tưởng 100 lần cơ.”

Lâm Tư Dật: Thế em có nhớ anh không?”

Chu Lai: “Không, một lần cũng không.”

Nói dối.

Suốt cả ngày hôm nay, nỗi nhớ về anh cứ âm thầm len lỏi vào từng khoảnh khắc, nhiều đến mức cô không thể nào đếm xuể. Những thoáng nghĩ đến anh như những cánh bướm nhẹ nhàng chạm vào trái tim, khiến lòng cô rung rinh không yên.

Lâm Tư Dật đáp lại ngọt ngào: “Ừ.”

Nhìn dòng chữ giản dị ấy, Chu Lai không kìm được nụ cười ngọt ngào nở trên môi. Cô như thấy rõ hình ảnh chàng trai bên kia màn hình đang làm nũng. Vẻ mặt ngây thơ chan hòa chút bướng bỉnh, mang theo một nét đáng yêu khó cưỡng.

Thực ra, Lâm Tư Dật nhớ Chu Lai nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.

Sáng nay, giữa không gian yên tĩnh của phòng thí nghiệm, khi đang chìm đắm trong những dòng luận văn khô khan, hình ảnh Chu Lai bất chợt hiện về trong tâm trí anh như một làn gió thoảng. Không rõ vì đâu mà nỗi nhớ ấy lại ùa về, chỉ biết khóe môi anh tự nhiên nở nụ cười dịu dàng, trái tim như được thổi vào luồng hơi ấm êm dịu.

Gần trưa, lần thứ hai anh lại nghĩ đến cô. Lúc ấy, ánh mắt anh dừng lại ở từ tiếng Anh particularly. Có nghĩa là “đặc biệt”. Ký ức về những năm tháng cấp ba bỗng trở về, khi Chu Lai từng vật lộn với từ vựng khó nhớ này. Cô đã phải ở lại lớp sau giờ học, đơn độc đương đầu với những dòng chữ cứng nhắc, chỉ vì không thể nhớ nghĩa của nó.

Buổi trưa, khi cùng Trần Tư Viễn ăn cơm, Lâm Tư Dật lần thứ ba lại chìm trong những nhớ nhung về Chu Lai. Đây là lần hiếm hoi Trần Tư Viễn không chụp ảnh gửi cho vợ như thường lệ. Cảm thấy khác thường, Lâm Tư Dật không khỏi quan tâm: “Anh với chị dâu có chuyện gì không?”

Trần Tư Viễn thở dài, giọng nói chứa chan nỗi buồn: “Thật khó hiểu những gì đang trôi nổi trong tâm can phụ nữ. Khi yêu, họ ngọt ngào như cam lộ, thế mà sau khi về chung một mái nhà, lại như biến thành con người hoàn toàn khác.”

Rồi anh tự trách bản thân: “Cũng không thể đổ lỗi cho cô ấy. Tại anh bất tài, không thể ban tặng cho cô ấy những điều cô ấy khao khát trong lòng.”

Đang chìm đắm trong tình yêu nồng nàn, Lâm Tư Dật không khỏi nghĩ về Chu Lai. Trong lòng anh thoáng nổi lên nỗi lo âu: liệu mình có thể mang đến cho cô những điều quý giá mà cô xứng đáng được nhận?

Buổi chiều, khi bước vào nhà kính và chiêm ngưỡng những quả dâu tây chín mọng như ngọc hồng, anh lần thứ tư lại nhớ đến Chu Lai. Trong tâm trí anh chợt nảy sinh ý tưởng: Hay là hái vài quả mang về tặng cô ấy? Những quả dâu tây ngọt lịm này được chăm bón kỹ lưỡng và cải tiến hoàn hảo, chắc chắn sẽ khiến Chu Lai say mê.

Và ngay lúc này, khi Lâm Tư Dật lần thứ năm trong ngày để tâm hồn bay về phía Chu Lai, thì tin nhắn của cô đã đến, như một phép màu của duyên số.

Hai tâm hồn như thực sự cảm ứng với nhau, rung động cùng một nhịp đập.

Anh nhớ cô sâu đậm đến thế, mong mỏi biết bao rằng đêm nay cô sẽ trở về Thành phố H.

Nhưng Chu Lai lại nói cô chẳng hề nhớ anh, dù chỉ một lần thôi cũng không.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận